Sau khi Bì Tiểu Tiểu quăng dây vào ao, cô bé đứng im không nhúc nhích, trên mặt là vẻ bình tĩnh hiếm xuất hiện ở một đứa bé bình thường.

Chốc lát sau dây cước bắt đầu rung khe khẽ.

Bì Tiểu Tiểu lặp lại các động tác y trước, trong giỏ quả nhiên lại nhiều thêm một con cá cỏ, nhìn qua nặng chừng hai ba cân.

“Tiểu Tiểu lợi hại thật đấy!” – Lưu Nhị Trụ cảm thán, bọn nó câu nửa ngày trời mà chẳng thấy bóng dáng một con cá nào.

“Đúng đúng! Tiểu Kiều Kiều, không nhìn ra em lợi hại thế!” – Lý Niệm Quốc cũng tâng bốc.

“Đống cá này không có phần của anh kia!” – Bì Tiểu Tiểu kiêu ngạo ngẩng đầu, chỉ vào Lý Niệm Quốc mà cô bé không nhớ tên.

“Không thành vấn đề!” – Lâm Nhị Bảo đáp ứng ngay tắp lự, trên mặt mang theo vẻ lấy lòng: “Này Tiểu Tiểu, chúng ta nướng cá ăn được không?”Hì hì hì, rốt cuộc cũng có thịt để ăn rồi, đứng trước miếng ăn thì anh em tốt cũng dám bán, cứ để Lý Niệm Quốc nhận lấy bài học, bớt một người thì bọn họ càng ăn được nhiều hơn.

“Đừng mà, Tiểu…” – Lý Niệm Quốc mở miệng cầu xin tha thứ, còn chưa dứt lời đã bị em trai Lý Niệm Quân bịt miệng.

Gọi nữa là tự tìm đường chết đó!Bì Tiểu Tiểu nhìn giỏ cá, lại bình tĩnh nhìn mặt ao và số người ở hiện trường.

Cô bé do dự hồi lâu, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Không, em muốn mỗi người một con!”Câu nhiều là có thể mang về nấu ăn.

Bì Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh, dốc sức vào sự nghiệp câu cá vĩ đại.

Mấy đứa bé trai bị lời nói và hành động hào hùng của cô bé đả động, trên bờ có tận bảy người, câu bảy con cá thì hơi quá rồi.

“Tiểu Tiểu lợi hại!” – Bì Hướng Dương ôm sự tín nhiệm tuyệt đối với Bì Tiểu Tiểu.

Dưới sự cám dỗ của thức ăn, mấy đứa nhỏ vốn không hòa thuận cũng thành về chung phe.

Bì Hướng Dương ngồi xổm bên cạnh Bì Tiểu Tiểu, vô cùng chăm chú nhìn vào ao cá giống chị họ mình, quần chỗ mông cậu bé rách một lỗ lớn, lộ ra da thịt trắng nõn, tương phản rõ rệt với nước da ngăm trên mặt.

Đám Lâm Nhị Bảo bị bầu không khí xung quanh hai chị em ảnh hưởng cũng ngồi xuống cạnh bờ hồ nhìn Bì Tiểu Tiểu làm việc.

Một con, hai con, ba con…Cuối cùng trong giỏ chứa đầy bảy con cá.

Đám trẻ há to miệng đủ nhét một quả trứng gà, trong mắt tràn đầy vẻ thán phục.

“Trâu bò!”“Tiểu Tiểu lợi hại!”“Từ giờ về sau anh sẽ gọi em là chị!” – Lý Niệm Quốc ngốc nghếch nói.

“Ăn cá ăn cá!” – Bì Hướng Dương reo hò.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play