Lâm Nhạc Phàm ngồi ở ghế phụ vừa vỗ tay vừa cười nói: "Cậu ta thật trâu bò mà, ở dưới mí mắt của cậu mà cũng dám làm như vậy."
Lục Tri Chu không nói lời nào.
"Sau đó thì sao?" Lâm Nhạc Phàm hỏi: "Đừng nói là cậu ta vẫn tiếp tục tán tỉnh mấy sinh viên khác trước mặt cậu nữa đấy?"
Lục Tri Chu: "Không có."
Lâm Nhạc Phàm tò mò: "Sinh viên đó của cậu đẹp trai lắm hả?"
Lục Tri Chu dường như vừa nhúc nhích một chút, anh nói: "Có lẽ thế, tôi cũng không biết."
"Hahahahahaha."
Lục Tri Chu: "Buồn cười lắm à?"
Lâm Nhạc Phàm: "Đúng vậy, cực kỳ buồn cười."
"... Cười nữa thì xuống xe."
Lâm Nhạc Phàm ngừng cười, hắn ho khan hai cái để làm dịu bầu không khí: "Tôi cảm thấy cậu ta rất thú vị." Lâm Nhạc Phàm hỏi: "Này, cậu ta có hay trêu ghẹo cậu không?"
Lục Tri Chu phát ra tiếng cười mà Lâm Nhạc Phàm chưa từng nghe qua bao giờ: "Cậu ấy rất giỏi."
Lâm Nhạc Phàm cười cười: "Giọng cười lúc nãy của cậu là có ẩn ý gì? Cậu đang che giấu cái gì thế?"
"Không có." Lục Tri Chu lập tức phủ nhận: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Lâm Nhạc Phàm nghiêng người về phía Lục Tri Chu: "Vậy còn cậu thì sao? Lúc cậu ta làm vậy thì cậu phản ứng thế nào?"
Lục Tri Chu có vẻ như vừa nhớ tới điều gì đó, rồi anh nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng Lâm Nhạc Phàm không nhìn thấy, hắn suy đoán một chút: "Hẳn là cậu không để ý tới cậu ta đâu nhỉ."
Lục Tri Chu nhẹ nhàng mà đáp một tiếng: "Ừ."
Lâm Nhạc Phàm thở dài: "Hầy, tôi nói cho cậu biết, để đối phó với cậu ta thì cậu cũng không thể không để ý tới cậu ta được, càng không để ý tới, cậu ta càng cảm thấy thú vị rồi sẽ càng thêm hăng hái hơn."
Lục Tri Chu hỏi: "Cho nên tôi cần phải làm gì?"
Lâm Nhạc Phàm vỗ tay: "Trêu chọc lại cậu ta! Phải thật mạnh bạo! So với cậu ta còn ác liệt hơn! Tôi đảm bảo rằng cậu ta khẳng định sẽ bị dọa sợ, cái rắm cũng không dám thả."
Lục Tri Chu khinh thường: "Nhảm nhí."
Lâm Nhạc Phàm: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vị này nhà cậu có khuôn mặt thật nhỏ, đặc biệt là lúc ở dưới ánh mặt trời, vừa trắng lại vừa tinh xảo, cộng với mái tóc màu xanh lam bồng bềnh kia nữa, giống như nó đang lắc lư qua lại vậy."
Lục Tri Chu xòe bàn tay ra: "Khuôn mặt của cậu ấy nằm gọn trong lòng bàn tay tôi."
Lâm Nhạc Phàm nở nụ cười: "Thì sao, cậu đang tự hào à?"
Lục Tri Chu: "Tại sao phải tự hào?"
Lâm Nhạc Phàm: "Tôi đang hỏi cậu mà."
Lục Tri Chu: "Tôi có à?"
Lâm Nhạc Phàm: "..."
Nghe giọng điệu của cậu kìa, thật hết nói nổi mà.
Lâm Nhạc Phàm lắc đầu: "Sau đó thì sao? Cậu ta hiện tại đang ở đâu?"
Lục Tri Chu: "Đã qua một tiết rồi, hiện tại có lẽ đang ở bể bơi."
"Á à, bể bơi." Lâm Nhạc Phàm phát ra tiếng chậc chậc: "Ở đó toàn là đàn ông cơ bắp."
Lục Tri Chu lại lần nữa không nói lời nào.
Nơi này cũng là do Tề Nghệ nhất quyết kéo Tiêu Niên tới.
Thật ra sau khi Tiêu Niên thêm Wechat của anh đẹp trai trong lớp học kia thì cậu đã cảm thấy hơi hối hận rồi.
Đang yên đang lành lại chơi cái trò này làm gì chứ...
Trò này nhìn qua có vẻ rất dễ, cứ tiến tới rồi thêm Wechat người này người kia là xong.
Nhưng Tiêu Niên rất xấu hổ.
Nói năng bắt buộc phải ngọt ngào, ngoan ngoãn, phải giả vờ như tôi thực sự muốn trở thành bạn bè với anh, thậm chí tôi còn cảm thấy xiu xíu thích anh nữa.
Nhìn thì đơn giản nhưng làm rồi mới biết nó khó.
Cho nên sau khi đã thêm WeChat một người ở trong lớp rồi thì cậu không muốn tiếp tục kết bạn với ai nữa, ngoan ngoãn trở lại vị trí ban đầu.
Cậu thậm chí còn cảm thấy ngồi nghe Lục Tri Chu giảng còn thoải mái hơn so với làm việc này nhiều.
Tiết đầu của Lục Tri Chu kết thúc, Tề Nghệ liền kéo Tiêu Niên đi, nói buổi chiều ở phòng giáo dục thể chất sẽ có buổi học bơi, nhất định phải tới.
Sau đó, mọi chuyện thành ra như thế này.
Tuy lúc này đã tan học rồi thế nhưng những người bên trong bể bơi vẫn chưa có ý định rời đi.
Tề Nghệ cũng không muốn rời đi, hắn ngồi trên ghế trợn mắt lên nhìn, miệng cười kéo dài đến tận mang tai.
Tiêu Niên thật không biết có gì đẹp mắt để ngắm.
Tuy rằng lúc mới đi vào cậu quả thực có xuýt xoa hô lên vài tiếng, dù sao cậu cũng chưa từng thấy qua một đám đàn ông cao lớn cơ bắp chỉ mặc quần bơi, ai nhìn mà nội tâm không nhộn nhạo đâu chứ?
Nhưng đã hơn nửa tiếng rồi, không thấy chán sao?
Mấy phút trước, Lục Tri Chu có nhắn tin cho cậu, hỏi cậu ở đâu, có muốn về nhà hay không.
Tiêu Niên nhìn mấy người đàn ông trong bể bơi, lập tức trả lời: "Tới đón tôi!"
Từ bãi đỗ xe đến trường đi rất nhanh, không bao lâu sau, điện thoại của Tiêu Niên đã vang lên, Lục Tri Chu ở bên kia điện thoại nói anh đang đứng ở cổng.
"Cậu tính như thế nào, đi với tôi không?" Tiêu Niên hỏi Tề Nghệ.
Tề Nghệ chùi nước miếng bên mép một cái rồi suy nghĩ một chút: "Được đó, cho tôi đi nhờ một đoạn đường đi."
Chiếc xe dừng lại ở cổng, cho nên hai người vừa ra ngoài đã nhìn thấy.
Vì mới vừa gặp nhau cách đây vài giờ nên Tề Nghệ nhận ra chiếc xe này, hắn oa một tiếng, hỏi Tiêu Niên: "Chồng của cậu tới đón cậu à?"
Tiêu Niên cười cười: "Ừ."
Tề Nghệ tò mò: "Cậu và hắn rốt cục là có quan hệ gì?"
Tiêu Niên buông tay: "Tôi đã nói là quan hệ trên giường, nhưng cậu không tin."
Tề Nghệ cắt lời: "Cậu và anh ta có quan hệ như thế vậy mà ngày hôm nay cậu còn cùng tôi đi ngắm trai." Tề Nghệ thấy sắp phải lên xe nên hắn nhanh chóng nói nốt: "Nhà tôi mà có người đàn ông như thế này, thì ngay cả cửa tôi cũng méo thèm ra."
"Chào các giáo sư đẹp trai."
Tề Nghệ mở cửa sau của xe, hắn nói một hơi liền mạch ngay sau khi dứt câu với Tiêu Niên.
Tiêu Niên cạn lời.
Đương nhiên Tề Nghệ chỉ chào hỏi mà thôi, hắn mở cửa xong thì lùi lại một bước để Tiêu Niên lên xe.
Về phương diện này Tề Nghệ nắm bắt rất đúng chỗ, nên vẫn luôn có chừng mực.
Sau khi lên xe, Tiêu Niên ngay lập tức nhận được tin nhắn từ Tề Nghệ.
"Chồng cậu làm sao vậy, đến ghế phụ cũng không giữ lại cho cậu?"
Tiêu Niên quay đầu lườm Tề Nghệ một cái.
Tề Nghệ thè lưỡi đáp lại.
Tiêu Niên đang định nhắn tin cãi nhau với Tề Nghệ thì Lâm Nhạc Phàm ở phía trước đột nhiên quay đầu lại.
"Này Tiêu Niên, cho tôi xin lỗi nhé, lúc đi trên đường tôi mới biết cậu ấy muốn tới đón cậu, cho nên vẫn ngồi ở ghế phụ như bình thường."
Tiêu Niên "À." lên một tiếng: "Không sao, tôi thấy bình thường mà."
Lâm Nhạc Phàm cười ha ha rồi quay sang nhìn Lục Tri Chu.
Hắn tưởng Lục Tri Chu sẽ phản cảm với câu nói này, nhưng không nghĩ tới, Lục Tri Chu không chỉ không phản cảm mà nét mặt còn rất tốt.
Ở hàng ghế sau, Tiêu Niên tự hào nhìn Tề Nghệ.
Tề Nghệ che miệng cười.
Mấy giây sau, Tiêu Niên lại nhận được tin nhắn của Tề Nghệ.
Tề Nghệ: "Nào, cậu thêm Wechat được mấy người?"
Tiêu Niên: "Năm người."
Tề Nghệ: "Tôi cũng năm người, vậy thì so thời gian đi."
Vì vậy, hai người ở phía sau xe đồng loạt trao đổi điện thoại với nhau.
Sau khi xác định ai là người kết bạn Wechat nhanh nhất xong, thì Tiêu Niên không nhịn được mà thốt ra một câu th0 tục.
Giọng điệu của Tiêu Niên không có gì khác thường, Tề Nghệ nghe xong thì lặng lẽ liếc mắt nhìn người đàn ông đang lái xe, thấy anh không phản ứng gì.
Nhưng Tề Nghệ vẫn cẩn thận dùng gửi tin nhắn cho Tiêu Niên: "Chúng ta có thể nói chuyện ở trong xe không?"
Tiêu Niên nghi hoặc, trực tiếp hỏi: "Tại sao không thể?"
Tề Nghệ tiếp tục gõ chữ: "Chồng cậu nghe thấy thì sao?"
Tiêu Niên liếc nhìn gáy của Lục Tri Chu, trong lòng nở nụ cười.
Lục Tri Chu quan tâm mới là lạ, có khả năng anh ta còn ước gì chuyện làm ăn của ba mẹ nhanh chóng kết thúc, để Tiêu Niên có thể nhanh chóng rời đi.
Tiêu Niên nói: "Không sao đâu."
Cậu nhắn bổ sung thêm: "Anh ấy không quản tôi."
Tề Nghệ vì an ủi Tiêu Niên vừa mất năm trăm tệ nên cầm điện thoại đưa tới, mở ra một tấm ảnh: "Tôi thấy người này ở bể bơi rất được nè." Tề Nghệ hạ giọng nói nhỏ: "Cậu chắc hẳn sẽ thích nhỉ, muốn không? Tôi gửi thông tin anh ta cho cậu."
Tiêu Niên: "Cậu làm gì vậy? Nói nhỏ như vậy làm gì?"
Tề Nghệ ho khan một cái, nói ngắn gọn: "Cậu muốn WeChat của anh ta hay không?"
"Đèn đỏ đèn đỏ! Ê ê ê!"
Lâm Nhạc Phàm ở phía trước đột nhiên la toáng lên.
Xe phanh gấp một cái, Tiêu Niên cùng Tề Nghệ đồng thời nhào về phía trước, thiếu chút nữa ngồi không vững mà lăn ra khỏi ghế luôn rồi.
Lần phanh gấp này giống như đem đề tài vừa nãy cắt đứt, Tề Nghệ không gửi WeChat của người kia cho Tiêu Niên, Tiêu Niên cũng không muốn.
Trong xe im lặng trở lại.
Không bao lâu sau, Tề Nghệ xuống xe.
Một lúc sau, Lâm Nhạc Phàm cũng về đến nhà.
Trong xe chỉ còn lại Tiêu Niên cùng Lục Tri Chu.
Tính sương sương thì về đến nhà còn phải mất mười phút nữa.
Tiêu Niên không hiểu sao lại cảm thấy có chút bí bách, đây không phải lần đầu tiên cậu ngồi trên xe của Lục Tri Chu, nhưng lần này bầu không khí lại có chút quái lạ.
Cũng may không ngồi ở trên ghế phụ, không thì quay đầu cũng thấy mặt của Lục Tri Chu rồi.
Không có việc gì để làm, Tiêu Niên rảnh rỗi ngồi lướt trang cá nhân của mấy người mới kết bạn hồi chiều một chút.
Nhưng ngoại trừ anh đẹp trai ở sân luyện tập thì trang cá nhân của tất cả những người khác trong vòng bạn bè đều trống không.
Tiêu Niên nhấn vào trang cá nhân của cậu ta xem thử.
Bạn học này không chỉ không khóa vòng bạn bè, mà tất cả bài đăng đều là ảnh.
Người này cũng khá đẹp trai, nói như thế nào nhỉ.
Tiêu Niên nhìn sơ qua đã biết, bạn học này toàn đăng ảnh gợi cảm nhằm khiến người khác mắc câu, loại người này Tiêu Niên đã chơi chán rồi.
Vốn ấn tượng của cậu về người này trên sân thể dục đã không được tốt lắm, mà vòng bạn bè của cậu ta còn như vậy, Tiêu Niên càng không có hứng thú.
Nhưng cậu không ngờ, vừa thoát khỏi trang cá nhân của cậu ta xong, cậu ta lại nhắn tin cho cậu.
Là tin nhắn thoại.
Ba giây, Tiêu Niên mở lên.
"Này anh trai, anh về chưa?"
Tiêu Niên khó chịu cau mày, không nói nên lời.
Xì một tiếng.
Tiêu Niên không trả lời mà trực tiếp khóa điện thoại lại luôn.
Sau đó cậu ngẩng đầu lên, ơ, đã về đến nhà rồi.
Xe đậu dưới tầng hầm, sau khi xuống xe Tiêu Niên đứng bên cạnh xe, chờ Lục Tri Chu ra rồi mới cùng nhau vào thang máy.
Lúc hai người chạm mắt nhau, Tiêu Niên muốn lễ phép cười một cái, mà người đàn ông Lục Tri Chu này không biết bị làm sao, mặt không có cảm xúc, cũng không cho Tiêu Niên mặt mũi, lập tức rời mắt khỏi Tiêu Niên.
Tiêu Niên lập tức không muốn cười nữa.
Ai thích cười với anh ta chứ.
Bầu không khí quỷ dị này kéo dài đến khi hai người về tới nhà.
Lục Tri Chu không thích nói chuyện cùng Tiêu Niên, Tiêu Niên cũng lười để ý đến anh, cậu đổi giày xong thì trở về phòng.
Lục Tri Chu gọi anh lại.
"Chờ một chút."
Tiêu Niên: "Có chuyện gì?"
Lục Tri Chu đi tới phòng khách, cầm lấy nhiệt kế trên bàn tới, đo ở cổ Tiêu Niên một lát.
Tiêu Niên cũng quan tâm đến nhiệt độ cơ thể của mình bây giờ thế nào nên tiến lại gần xem.
Lục Tri Chu: "Hạ sốt rồi."
Tiêu Niên nhún vai: "Thì tôi đã nói tôi không sao rồi mà."
Lục Tri Chu cúi đầu tắt nhiệt kế: "Rất tốt, không sao rồi nên có thể đi được."
Tiêu Niên nghi hoặc: "Hả?"
Lục Tri Chu hỏi: "Ở nhà ăn cơm không? Hay là đi ra ngoài hẹn hò?"
Tiêu Niên còn khó hiểu hơn: "Hẹn hò? Đi với ai?"
Lục Tri Chu không trả lời mà xem đồng hồ trên tay: "Tôi đi siêu thị mua thức ăn."
Đầu Tiêu Niên hiện đầy dấu chấm hỏi: "Không, ý anh là gì? Anh muốn tôi ở lại hay là đuổi tôi đi?"
Lục Tri Chu nghe xong lại hỏi ngược lại Tiêu Niên: "Cậu có muốn ở lại không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT