- ----

Tiêu Niên đột nhiên nhớ ra Lục Tri Chu là một giáo sư đại học trung thực đứng đắn, có lẽ anh sẽ không quá tiếp thu được việc cậu uốn a uốn éo tới tới lui lui như vậy.

Thêm vào đó là điệu nhảy này còn có ý tứ trêu chọc, chắc là Lục Tri Chu sẽ không thể hiểu được.

Ngành nào cũng có điểm mù mà, Tiêu Niên cũng không ép buộc, cậu cười với Lục Tri Chu, thản nhiên nói: "Quay chơi thôi." rồi lấy lại điện thoại.

"Không quay nữa?" Lục Tri Chu hỏi cậu.

Tiêu Niên lắc đầu: "Không phải, tôi trở về phòng quay, ở phòng tôi có giá đỡ điện thoại."

Lục Tri Chu nhìn thấy chính tay Tiêu Niên đang xóa video lỗi khi nãy, hỏi: "Bình thường cậu hay quay phim kiểu này sao?"

Tiêu Niên suy nghĩ một chút: "Không hẳn, khi nào bọn họ muốn chụp ảnh thì cũng sẽ tới gặp tôi."

Lục Tri Chu hỏi: "Bọn họ, là ai?"

Tiêu Niên chạm vào màn hình, đáp: "Bạn bè của tôi đó."

Nói xong Tiêu Niên ngẩng đầu lên hỏi anh: "Có chuyện gì sao?"

Lục Tri Chu không nhìn cậu, anh cầm lấy ly nước trên bàn lên, nói: "Không có gì."

Tiêu Niên bấm nút quay một lần nữa, cậu cũng đã tìm thấy giá đỡ điện thoại di động trong vali của mình.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tiêu Niên quay video như thế này, nên cậu rất quen thuộc với nó.

Ở trong phòng, rất nhanh cậu đã tìm thấy một nơi có đủ ánh sáng, cậu nhanh chóng đặt giá đỡ xuống, xem qua video gốc lần nữa rồi nhảy theo.

Cửa phòng của Tiêu Niên chưa hoàn toàn đóng lại, nên lúc Lục Tri Chu ngồi trong phòng khách, bên tai anh không ngừng truyền đến âm thanh của tiếng nhạc.

Tiết tấu mười giây, đoạn nhạc đơn lặp lại.

Lúc này anh đang đọc báo cáo của một sinh viên, trong máy tính rõ ràng là văn bản giấy trắng mực đen rõ ràng, không hiểu thế nào lại giống như đang phác họa ra một bóng hình.

Uốn tới uốn lui...

Lục Tri Chu nhìn thấy hai hàng chữ đang uốn lượn trở mình, rõ ràng nó đang uốn éo đủ kiểu trên đó.

Cuối cùng anh gập mạnh máy tính xuống, đứng dậy.

Khi thấy Lục Tri Chu đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng, Tiêu Niên bị dọa sợ đến mức nhảy cẫng lên.

Lúc này đang là thời điểm tốt nhất, cậu đã sẵn sàng để chuẩn bị quay lại, nhưng đột nhiên bị dọa đến mức hoảng sợ, nên cuối cùng coi như bỏ luôn.

"Má nó!" Tiêu Niên không nhịn được nói ra lời th0 tục: "Làm cái gì thế, anh làm tôi sợ suýt chết rồi."

Lục Tri Chu không nói gì, không nhìn Tiêu Niên cũng không nói lời xin lỗi, tay anh chộp lấy cánh cửa phòng, "Rầm" một cái đóng lại.

Tiêu Niên: "..."

Nếu thấy ồn ào thì anh ta cứ nói thẳng một tiếng, cần gì phải bày ra bộ mặt u ám như vậy chứ.

Tiêu Niên không biết trong nhà có thể cách âm tới mức nào, nhưng cậu vẫn vặn nhỏ nhạc xuống và quay lại lần nữa.

Sau khi xong việc thì cậu gửi vào trong nhóm, tiếp đó lại nhận được các biểu tượng cầu vồng xì hơi của mọi người, sẵn tiện đám bạn cũng hỏi cậu buổi tối có rảnh không, cùng đi ra ngoài chơi.

Tiêu Niên đồng ý.

Mỗi lần đi ra ngoài, Tiêu Niên lại nghĩ thật ra Lục Tri Chu không quan tâm mấy, bởi vì khi cậu từ phòng mình bước tới cửa chính thì Lục Tri Chu cũng không nhìn thẳng vào cậu lần nào, cứ coi như cậu chẳng tồn tại.

Nhưng sau khi thay giày, Tiêu Niên vẫn nói một câu: "Tôi ra ngoài đây."

Lục Tri Chu không ngẩng đầu lên, vẫn giữ nguyên tư thế đó nói: "Ừm."

Trong lòng Tiêu Niên nhức nhối một trận.

Rất nhanh sau đó Tiêu Niên đã quên mất Lục Tri Chu, vì cậu chơi đến phấn khích vui vẻ.

Đi karaoke rồi tới quán bar, sau khi xong thì ghé xem nghệ thuật đường phố, nói đủ chuyện trên trời dưới đất cùng với những người bạn cùng chung chí hướng.

Mãi cho đến lúc trời rạng sáng, Tiêu Niên lấy điện thoại di động ra để xem giờ thì mới nhận ra Lục Trí Chu đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, còn gọi điện đến mấy lần.

Từ mười giờ đêm qua: [Tối nay cậu có về không?]

Từ mười một giờ rưỡi: [Chưa về sao?]

Gần tới mười hai giờ đêm còn liên tục gọi đến ba cuộc.

Bây giờ đã hơn một giờ sáng, Tiêu Niên cảm thấy có lẽ lão già này đã ngủ rồi, nên chỉ gửi cho anh một tin nhắn.

[Không trở về.]

Nhưng cậu không ngờ là Lục Tri Chu vẫn còn chưa ngủ, mấy giây sau anh đã trả lời.

[Tối nay ngủ ở đâu?]

Tiêu Niên: [Nhà bạn.]

Tiêu Niên nghĩ là cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ở đây, không ngờ Lục Tri Chu lại đột nhiên gọi điện qua.

Trước đây khi Tiêu Niên còn sống ở nhà riêng của mình, cậu thường xuyên không về nhà vào ban đêm, cha mẹ cũng chẳng quan tâm đến cậu như vậy, vốn dĩ là đã bỏ mặc cậu rồi.

Vậy mới nói, những người làm cha làm mẹ không ai giống ai hoàn toàn.

"Này." Tiêu Niên tìm một chỗ yên tĩnh rồi mới bắt máy.

Lục Tri Chu hỏi: "Sao lại ồn ào như vậy?"

Tiêu Niên: "Đang ở bên ngoài, có chuyện gì sao?"

Lục Tri Chu hỏi tiếp: "Cậu uống rượu?"

Tiêu Niên trả lời: "Uống một chút."

Lục Tri Chu: "Ngủ ở nhà người bạn nào?"

Tiêu Niên lập tức bật cười: "Tôi có nói thì anh cũng không biết đâu, có chuyện gì không?"

Lục Tri Chu nói: "Bây giờ cậu sống cùng với tôi, tôi có trách nhiệm về an toàn của cậu."

Tiêu Niên đáp lại: "Không sao đâu, vả lại cũng không có gì, tôi đang rất an toàn, anh yên tâm đi, cảm ơn thầy Lục nhé."

Sau đó Tiêu Niên cúp máy.

Quả nhiên Lục Tri Chu cũng chỉ hỏi cho có, sau đó anh cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa, Tiêu Niên nhìn vào điện thoại di động vài lần, xác nhận là không còn động tĩnh gì mới ném qua một bên.

Nhưng tiệc vui chóng tàn vì trời đổ mưa.

Bọn họ đang tham gia vào các hoạt động ngoài trời, mưa bất chợt xối xả xuống, khiến cho mọi người đều bị ướt đẫm.

Khi đến nhà Tiểu Minh thì cả người cậu và Tiểu Minh đều đã ướt sũng, trời cũng đã khuya rồi nên hai người vội vàng tắm rửa một chút rồi lên giường ngủ.

Sáng thứ hai Tiểu Minh phải đi làm, Tiêu Niên chỉ có thể về nhà với Lục Tri Chu.

Đã hơn chín giờ sáng, Tiêu Niên dạo vòng quanh trong nhà một lượt, chắc chắn là Lục Tri Chu đã đi ra ngoài.

Hôm qua mắc mưa cậu không xử lý kỹ càng cho lắm, tóc tai cũng chưa kịp sấy khô mà đã đi ngủ, nên hình như bây giờ cậu đang hơi sốt rồi, đầu có chút đau.

Cậu đột nhiên nhớ tới cái bồn tắm trong phòng của Lục Tri Chu, không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến liền muốn đi thử ngay, mà cũng đúng lúc người kia không có ở nhà nên cậu tranh thủ mượn dùng một lát.

Tắm xong thực sự cảm thấy thoải mái hơn, Tiêu Niên còn lấy quả đào trong tủ lạnh ra rửa sạch để ăn, lúc này một mình cậu ngồi trong bồn tắm coi ti vi, rất thích thú.

Mà sự vui vẻ này duy trì chưa đầy mười phút đã bị phá tan.

"Soạt" một tiếng, Tiêu Niên nhìn thấy cánh cửa đột nhiên được mở ra cùng với một người đàn ông đang đứng ở đó, ngẩn người ra.

Trong phòng tắm toàn là hơi nước, đuôi tóc màu xanh lam của Tiêu Niên có hơi ẩm ướt, hai gò má ửng hồng, đôi môi cũng đỏ lên như màu của anh đào, mà bởi vì muốn xem ti vi nên cậu nằm nhoài người trên bồn tắm, một bên vai duỗi thẳng, lộ rõ ra phần xương quai xanh.

Làn nước có hơi trong suốt, theo góc nhìn của Lục Tri Chu thì có thể nhìn thấy tất cả.

Thoáng chốc Tiêu Niên cảm thấy vô cùng xấu hổ, cậu vội xoay người lấy tay che lại phần th4n du0i.

"Sao anh về sớm vậy?"

"Cậu trở về lúc nào?"

Hai người nói ra cùng lúc.

Tiêu Niên nói: "Hơn chín giờ, tôi còn tưởng anh đã đi làm."

Lục Tri Chu: "Tôi ra ngoài mua thức ăn."

Tiêu Niên hơi nhướn mày.

Lại một lần nữa cậu trong lòng cậu thầm than thở thói quen sinh hoạt của Lục Tri Chu.

Có lẽ là nhận ra mình không nên có mặt ở nơi này, nên vừa nói xong Lục Tri Chu lập tức muốn rời đi.

Một người thì không nói lời xin lỗi vì đã tự tiện sử dụng bồn tắm của người khác, còn một người cũng không xin lỗi vì đã quấy rầy người khác khi đang tắm rửa, bầu không khí lúng túng đến mức xấu hổ nên không ai muốn nói lời nào.

Nhưng Tiêu Niên là ai chứ, sao cậu có thể cho phép sự xấu hổ như này tồn tại được?

Vì vậy, khi Lục Tri Chu chuẩn bị đóng cửa lại, Tiêu Niên mềm nhũn biến đổi giọng nói, nhỏ giọng gọi một câu: "Ông xã."

Lục Tri Chu thực sự dừng lại.

Sau đó anh hoài nghi nhìn đến Tiêu Niên.

Tiêu Niên mím môi, tự dưng cậu thấy Lục Tri Chu có chút dễ thương, nói: "Dù sao cũng tới rồi, có muốn cùng nhau tắm rửa không hả, chồng yêu?"

Giọng điệu này của Tiêu Niên dùng vô cùng tốt, vừa uyển chuyển, lại vừa hớp hồn.

Lục Tri Chu nắm chặt lấy tay nắm cửa.

Lục Tri Chu nói: "Đừng nghịch."

Sau đó Lục Tri Chu "Soạt" một tiếng đóng cửa lại.

Tiêu Niên nằm trong bồn tắm cười vang: "Ha ha ha ha ha ha."

Nhưng tiếng cười này chưa kéo dài tới ba giây thì đã bị cắt ngang.

"Soạt."

Lục Tri Chu mở cửa ra lại.

Trong nháy mắt cả người Tiêu Niên cứng đờ.

Không phải chứ?

Đúng vậy...

Tiêu Niên bị Lục Tri Chu lôi ra, nhưng anh vẫn chu đáo trải khăn tắm lên trên nền gạch men sứ, để tránh khiến cậu bị lạnh.

Trước khi làm, Tiêu Niên nghe thấy được câu nói cuối cùng của Lục Tri Chu: "Nốt lần này."

Có lẽ bởi vì rượu uống ngày hôm qua vẫn còn chưa hết tác dụng, hơn nữa nhiệt độ trong phòng tắm cũng cao, nên Tiêu Niên có hơi phóng túng, thậm chí còn cắn Lục Tri Chu.

Cậu cắn lên vai Lục Tri Chu, xuyên qua cả áo sơ mi của anh, hiện rõ dấu răng của cậu trên đó.

Cũng cắn cho Lục Tri Chu càng thêm hưng phấn.

Lần này Lục Tri Chu cũng trở nên mạnh bạo, thậm chí còn ôm lấy cậu.

Lục Tri Chu không có c0i qu4n áo, nên áo sơ mi của anh bị ướt sũng hết cả, Tiêu Niên mơ hồ có thể nhìn thấy rõ vóc dáng của người đàn ông này.

Không hổ là người trong nhà có chứa thiết bị tập thể hình đầy đủ, thật khiến người ta nhìn vào phải câm nín mà.

Sau khi xong việc, hai người thuận tiện tiến lại gần đó tắm rửa một chút luôn.

Cậu chủ yếu là để Lục Tri Chu làm sạch người giúp, vì cậu thực sự đã không còn sức lực nữa rồi.

Lục Tri Chu tự mình tắm sạch sẽ xong rồi giúp Tiêu Niên tắm rửa, lau khô người giúp cậu rồi ôm cậu trở về phòng.

Với người đàn ông này mà nói, lúc làm thì rất nhiệt tình, nhưng khi kết thúc rồi thì anh lại vô cùng nhạt nhẽo.

Trên đường trở về phòng, đang yên đang lành anh lại hơi áy náy.

"Xin lỗi."

Tiêu Niên không muốn nói gì.

Tuy nhiên Tiêu Niên không thể lừa mình dối người được, cậu cảm thấy có chút khó chịu.

"Không sao cả."

Chỉ một câu nói này, Lục Tri Chu liền nhận ra Tiêu Niên không bình thường.

"Làm sao vậy?" Lục Tri Chu đi tới bên giường hỏi thăm: "Không thoải mái sao?"

Tiêu Niên thấp giọng đáp lại: "Buồn ngủ."

Lục Tri Chu "Ừm." một tiếng, quay người rời khỏi phòng.

Tiêu Niên cảm thấy rất oan ức, càng khó chịu hơn nữa.

Tên đàn ông xấu xa.

Sau khi Tiêu Niên mắng thầm Lục Tri Chu một trăm lần trong lòng, anh đột nhiên lại đi vào, trên tay còn cầm theo một vật.

Anh tới gần Tiêu Niên, lấy vật kia đắp lên trên trán cho cậu.

"Hơi nóng." Lục Tri Chu nói.

Tâm trạng của Tiêu Niên tốt hơn một chút, trôi chảy ghẹo một câu: "Bị anh làm chuyện xấu."

Lục Tri Chu: "..."

Lục Tri Chu: "Cậu ăn sáng chưa?"

Tiêu Niên: "Vẫn chưa."

Lục Tri Chu: "Tôi làm cho cậu chút cháo, ăn xong rồi uống thuốc."

Tiêu Niên thấp giọng ừm một tiếng: "Cảm ơn chồng yêu nha."

Lục Tri Chu: "..."

Lục Tri Chu: "Đừng gọi tôi là chồng."

Giọng Tiêu Niên đầy oan ức: "Anh trai cũng không được gọi, chồng yêu cũng không cho gọi, vậy tôi phải gọi anh là gì?"

Lục Tri Chu: "Tôi không có tên để cậu gọi hay sao?"

Tiêu Niên càng uất ức hơn: "Có tên thì có tên, anh hung dữ gì chứ."

Lục Tri Chu dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi không có hung dữ."

Tiêu Niên che nửa mặt bằng chăn bông: "Hừ."

Tiêu Niên thật sự có hơi buồn ngủ, tên đàn ông này nói đi nấu cháo sao lại chưa đi, còn đứng bên giường không biết là đang chờ đợi cái gì.

Vốn dĩ Tiêu Niên muốn đợi cho đến lúc anh ra khỏi phòng rồi mới ngủ, nhưng cậu không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ, dần dần khép hai mắt lại với nhau.

Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, lại thấy Lục Tri Chu bước qua, vươn bàn tay khua qua khua lại trước mặt cậu một lúc.

Cũng không biết là đang làm gì, cứ lúc ẩn lúc hiện.

Tiêu Niên không hiểu, nhưng đầu óc cậu đã dần mơ hồ, vậy nên cậu chỉ rầm rì đáp lại hai tiếng, rồi ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play