Gần đây Lục Tri Chu rất thích bật chế độ nhảy disco.
*Disco là một trường phái âm nhạc thuộc dòng nhạc dance được hình thành và phát triển cực thịnh từ những năm 1970. Disco là sự pha trộn hoàn hảo giữa những trường phái âm nhạc kinh điển khác như Funk, Pop, Soul, …
Anh luôn có thể trong lúc lơ đãng làm ra chút sự tình khiến tim cậu đập thình thịch.
Tiêu Niên mím môi thưởng thức tấm hình một lúc lâu, sau đó tải hình vào điện thoại.
Tiếp đó vào weibo của cậu, vào cài đặt thay đổi chữ ký cá nhân.
“Cũng yêu thích anh.”
Hehe.
Cậu đang cùng anh yêu đương vụng trộm.
Tiêu Niên còn chưa cười đủ thì cửa phòng bếp soạt một tiếng mở ra. Cậu vội vàng thu nụ cười, giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, khuôn mặt khiếp sợ nhìn bà nội.
"Làm sao vậy?” Bà nội bưng hai tô mì đi ra nói: “Bị bà làm giật mình hả?”
Tiêu Niên lắc đầu: “Không có, không có đâu.”
Bà nội đặt hai tô mì xuống bàn: “Có thể ăn rồi,” bà nói vọng vào trong bếp: “Tri Chu.”
Lục Tri Chu ừm một tiếng, cũng đi ra.
Tiêu Niên liếc nhìn bên trong phòng bếp, thấy Lục Tri Chu đã làm được hai cái bánh kếp, từ góc độ của cậu nhìn còn rất ra hình ra dáng.
Cho nên chờ đến lúc Lục Tri Chu ngồi xuống đối diện cậu, Tiêu Niên lập tức giơ ngón tay cái khen ngợi anh: “Anh thật giỏi.”
Bà nội cũng nghe được lời cậu nói, vỗ lên vai Lục Tri Chu: “Từ nhỏ đến lớn nó học cái gì cũng mau.”
Nếu người lớn đã ở đây, cậu phải thăm dò một ít tin tức mới được.
“Bà nội.” Tiêu Niên ngọt ngào gọi, còn cố ý kéo ghế dựa kế bên mời bà ngồi.
Bà nội rất nhanh liền hiểu ý cậu ngồi xuống, đồng thời hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Niên liếc mắt nhìn Lục Tri Chu: “Bà nội, khi còn bé anh ấy có làm chuyện gì xấu không? Có khi nào nghịch ngợm không chịu nghe lời không bà?”
Bà nội lắc đầu nói: “Cũng không có,” rồi còn nói thêm một câu: “Thật sự không quậy phá chút nào.”
Cậu thất vọng nhìn Lục Tri Chu: “Thầy Lục anh cũng quá ngoan đi.”
“Con muốn nghe cái gì?” Bà nội thấy dáng vẻ cậu như vậy nở nụ cười hỏi.
Tiêu Niên suy nghĩ một chút rồi nói: “Bà nội, vậy có chuyện nữ sinh hoặc nam sinh viết thư tình cho anh ấy không, kể cho con nghe những chuyện này đi bà.”
Bà nội bật cười, quay đầu nhìn Lục Tri Chu. Thái độ Lục Tri Chu vô cùng bình tĩnh, không có chút dáng vẻ sợ hãi nào.
“Người theo đuổi nó à,” bà nội quay đầu nhìn Lục Tri Chu một lần nữa: “Thật sự có một chuyện con cũng không biết.”
Bà nội lại quay đầu nhìn Tiêu Niên: “Hồi đó đường về nhà của một bạn học của nó bị cúp điện, nhà nữ sinh kia cách nhà chúng ta không quá xa nên nó đã đưa con bé về nhà.” bà nội cười: “Nhìn bộ dáng cô bé đó là biết cực kỳ yêu thích con.”
Lục Tri Chu phảng phất như lần đầu tiên nghe được chuyện này: “Là ai vậy?”
Bà nội trả lời: “Bà có hỏi con tên cô bé ấy, nhưng hiện tại không nhớ, lúc đó nàng mặc một cái quần trắng, con có nhớ không?”
Lục Tri Chu: “Con không nhớ rõ.”
Bà nội lắc đầu nhìn Tiêu Niên: “Có thể là phương diện này nó khuyết thiếu cảm xúc đi, bà thấy đám bạn học của nó đều biết, một khi cô bé kia muốn làm gì, cả nhóm đều nhường đường, còn tạo cơ hội cho hai người bọn họ ngồi cùng nhau.”
Không biết tại sao cậu đột nhiên thấy có chút chua. Nhưng câu nói tiếp theo của anh khiến cậu trong nháy mắt nhét hết vị chua xuống.
Lục Tri Chu hỏi tiếp: “Là ai?”
Bà nội bất đắc dĩ nở nụ cười: “Mấy ngày sau đó bà còn hỏi con về cô bé kia, bà hỏi nó hơn mười vấn đề, mà nó chỉ biết duy nhất một điều, đó là số thứ tự của cô bé kia trên lớp.”
Lục Tri Chu: “Điều này chứng minh con đối với cô ấy không có hứng thú.”
Bà nội phì cười: “Đã nhìn ra rồi.”
Bà nội tiếp tục nói chuyện với Tiêu Niên: “Kỳ thực bà cũng hy vọng nó có thể yêu sớm, nhìn thời kỳ trưởng thành của con người ta vô cùng đặc sắc, còn thường thường viết một ít chuyện đa sầu đa cảm.” rồi lại chỉ Lục Tri Chu: “Đứa trẻ này chỉ biết có học tập, chờ đến sau này về già rồi cũng không có hồi ức để nhớ.”
Tiêu Niên bị câu nói này của bà nội làm cho kinh ngạc.
Bà nội, hãy để con làm cháu trai của bà đi, còn cha mẹ cậu nhận Lục Tri Chu làm con trai, tuyệt đối sẽ làm hai bên thỏa mãn ước muốn.
Bà nội nói xong, Lục Tri Chu có chút bất đắc dĩ nhìn cậu. Tiêu Niên lập tức nở nụ cười tươi với anh.
Bà nội đã đoán được đại khái tại sao cậu hỏi những chuyện này, cũng cười: “Nói như vậy cũng hơi thái quá,” sau đó bà nói thêm: “Nếu như con gặp Tiêu Niên ở trường học, thì con có yêu sớm không?”
Lục Tri Chu cùng Tiêu Niên liếc nhìn nhau.
Tiêu Niên thì không cần phải nói, cậu chắc chắn sẽ yêu sớm.
Thấy Lục Tri Chu cậu sao có thể đứng yên được?
Tiêu Niên nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt mong đợi nhìn Lục Tri Chu.
Nhưng mà đối với người nghiêm cẩn như thầy Lục, câu đầu tiên anh nói ra đã phá hỏng không khí của: “Em ấy nhỏ tuổi hơn con rất nhiều, cho nên không thể gặp nhau ở trường học.”
Tiêu Niên: “…”
Cậu còn gấp hơn so với bà nội, nói: “Chúng ta chỉ đang giả thiết, anh có một học đệ là em.” Tiêu Niên bắt đầu dựng chuyện.
Đầu óc Tiêu Niên rất linh hoạt, cậu suy nghĩ nhanh chóng: “Vào một buổi sáng sau khi học xong tiết thể dục, em trên đường trở về lớp vô tình đụng phải anh, vốn dĩ em chỉ định nói câu xin lỗi rồi đi nhưng vì thấy anh quá đẹp trai nên sau khi nói xin lỗi xong, em còn tiện thể ngỏ ý muốn biết tên, lớp cùng số điện thoại của anh.” Tiêu Niên kích động nói: “Anh sẽ cho em chứ?”
Lục Tri Chu tựa như thật sự bị Tiêu Niên kéo vào cảnh tượng này, cậu đang cãi nhau với bạn học, bước đi không nhìn đường đâm thẳng vào ngực anh, có lẽ đầu cậu còn vô tình va chạm cằm anh.
Đây là chuyện Tiêu Niên có thể làm.
Ngay sau đó, Lục Tri Chu liền nghe được giọng nói phát ra từ người thiếu niên, cậu thấp giọng xin lỗi tiếp đó ngẩng đầu lên nhìn…
“Sẽ cho.”
Lục Tri Chu chưa tưởng tưởng xong hết cũng đã trả lời.
Tiêu Niên tiếp tục câu chuyện: “Thế nhưng em biết họ tên, lớp của anh cũng không có hành động gì.”
Tiêu Niên nói xong, bà nội liền đứng dậy rời đi.
Đại khái bà muốn cho hai người trẻ tuổi không gian, bà đơn giản nói một tiếng với Lục Tri Chu rồi đi vào phòng bếp.
Bà nội rời đi khiến cậu càng có không gian phát huy hơn, Tiêu Niên nhanh chóng hạ thêm một câu: “Thậm chí em còn quên mất mình đã đụng trúng anh, xin số cũng chỉ là do nhất thời hứng khởi.”
Xác thực đây là chuyện cậu có thể làm, Lục Tri Chu bất đắc dĩ nói: “Có thể anh sẽ chờ em ở địa điểm cũ, ngay đúng thời gian chúng ta gặp nhau.”
Lục Tri Chu: “Trường học cũng chỉ lớn từng đó, em lại là học đệ khóa dưới, luôn sẽ có thời điểm vô tình gặp được.”
Tiêu Niên cười càng thêm vui vẻ, bộ dáng vô cùng sảng khoái.
"Sau đó thì sao? Anh muốn gặp lại em chứ?” Tiêu Niên hỏi.
Lục Tri Chu suy nghĩ rất nghiêm túc rồi nói: “Anh không biết.”
Tiêu Niên: “…”
Lúc này mặt cậu không hề có cảm xúc: “Ok, toàn văn hoàn.”
Lục Tri Chu cười nhẹ.
Sau đó lại nói: “Anh cũng không biết nữa.”
Anh còn bổ sung thêm: “Gặp phải người mình thích, anh sẽ nghĩ biện pháp.”
Tiêu Niên khẽ nhíu hai đầu lông mày.
Vậy có nghĩa là cậu không phải người Lục Tri Chu sẽ nghĩ biện pháp để theo đuổi.
“Ôi chao, có phải những học sinh ngoan như anh, trong từ điển của mình không có hai từ yêu sớm không”? Tiêu Niên hỏi.
Lục Tri Chu: “Xác thực không nghĩ tới.”
Một tay Tiêu Niên chống đầu: “Cho dù có yêu sớm, mọi người có phải sẽ kiên trì theo một nguyên tắc nào đó? Tỷ như chỉ có thể nắm tay, không được phép vượt rào làm những chuyện khác, phải đợi đến khi tốt nghiệp mới bàn tiếp.”
Lục Tri Chu chưa trả lời ngay, anh nhìn môi Tiêu Niên một chút, nói: “Sợ là không nhịn được.”
Tiêu Niên cười to: "Không ngờ anh lại là học trưởng như thế.”
Lục Tri Chu cũng cúi đầu nở nụ cười.
Cậu tiếp tục đi theo mạch suy nghĩ của mình: “Oa, ngẫm lại thấy thật k1ch thích, sau khi hết tiết tự học học trưởng hẹn em dạo bước dưới sân trường, hai chúng ta đi đến khi trời tối mịt, tới một địa điểm không người, anh kéo tay em rồi hôn em.”
Lục Tri Chu yên lặng ăn mì, anh mặc sức để Tiêu Niên phát huy trí tưởng tưởng.
"Chúng ta mặc đồng phục học sinh, như hình với bóng luôn xuất hiện cùng nhau, trang web trường học khắp nơi đều có scandal của chúng ta,” Tiêu Niên tiếp tục: “Hai chúng ta không chỉ gặp nhau ở trường mà còn ra ngoài hẹn hò, cùng xem phim, chơi trò chơi chạy bằng điện, làm mọi thứ cùng nhau.”
Tiêu Niên đột nhiên kích động kêu lớn: “Sau đó anh không nhịn được muốn cùng em l4m tình hả học trưởng?”
Lục Tri Chu thiếu chút nữa phun hết đồ ăn trong miệng.
Tiêu Niên càng nói càng hăng: “Lục học trưởng cố ý hẹn em đến nhà làm bài tập, nói là học bổ túc…”
Cậu đang nói hăng say thì chợt nhớ đến bà nội đang ở trong bếp. Tiêu Niên hoảng sợ quay đầu nhìn về phía phòng bếp.
Lục Tri Chu cũng cười hỏi: “Không sợ à?”
Mặt Tiêu Niên nháy mắt đỏ ửng, cậu bổ não quá nhiều nên lời nói ra có chút liều lĩnh.
“Sợ nha.”
Tiêu Niên lập tức ngồi im.
Cậu tỉ mỉ quan sát người trong bếp, lúc này bà nội đang làm bơ để ăn bánh, dường như không nghe được lời cậu nói.
Chắc là vậy đi?
Không có chuyện gì…
Bà có nghe đến cũng sẽ coi như không nghe thấy gì.
Tiêu Niên nhìn bà nội một hồi tiếp đó tầm mắt hướng về phía điện thoại di động đang phát sáng.
Là Lục Tri Chu gửi tin nhắn tới.
Tiêu Niên nghi hoặc liếc Lục Tri Chu một cái, mới mở tin nhắn ra đọc.
Ngài Lục Tri Chu: “Chờ em lớn lên.”
Cậu phì một tiếng cười rạng rỡ.
Ăn mì Ăn mì thôi.
Tiêu Niên ăn không sai biệt lắm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cậu mở weibo của Lục Tri Chu, chỉ vào hàng chữ kia, hỏi anh: “Anh đổi cái này từ khi nào?”
Lục Tri Chu nhìn lướt qua: “Tối hôm qua.”
Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, nhìn lại mình hình như có chút để tâm thái quá.
Tiêu Niên không ăn được đường, không cam lòng hỏi tiếp: “Tối hôm qua lúc mấy giờ? Hai chúng ta không phải ở cùng nhau sao? Anh lén đổi lúc nào chứ?”
Lục Tri Chu trả lời: “Khi đó chúng ta đang ở cạnh nhau, em không muốn để anh làm nữa còn cố ý dời lực chú ý hỏi anh mấy giờ, anh ngẩng đầu xem thời gian rồi tiện thể thay đổi.”
Lục Tri Chu vẫn mang dáng vẻ sóng lớn không dao động: “Khi đó cảm thấy em rất đáng yêu, anh nhớ đến dáng vẻ lúc em nói những lời này, liền viết vào.”
Mặt già của Tiêu Niên đỏ bừng lên.
Sao anh có thể dễ dàng nói ra những lời như vậy chứ?
Cậu tỉ mỉ nhớ lại hình như là có chuyện này, có điều cậu nghĩ rằng Lục Tri Chu đang nghịch điện thoại. Sau đó anh nhanh quay lại nói chuyện với cậu nên Tiêu Niên cũng không nghĩ nhiều.
Tiêu Niên lại quay mặt nhìn bà nội, thấy bà nội vẫn đang rửa rau, chắc chắn không nghe được cuộc nói chuyện của hai người.
"Này!”
Giọng nói Tiêu Niên hạ thấp xuống: “Sao anh lại nói ra những lời như vậy hả?”
Lục Tri Chu cười: “Là chính em muốn hỏi.”
Tiêu Niên: “…”
Đàn ông thúi, đồ lòng lang dạ sói.
Tiêu Niên hừ lạnh. Sau đó cậu không quá tình nguyện nói ra: “Em cũng vừa đổi mới sửa.”
Lục Tri Chu hiếu kỳ vừa định lấy di động Tiêu Niên xem, cậu giấu điện thoại ngay tức khắc: “Anh tự lấy di động của mình xem đi.”
Lục Tri Chu tay đang ở giữ không trung, anh nhéo mặt Tiêu Niên một lúc mới mở điện thoại di động lên xem.
Vài giây sau, Tiêu Niên trông thấy vẻ mặt chứa đầy ý cười của anh. Sau đó làm một động tác giống cậu, tải ảnh về.
Trong nháy mắt Tiêu Niên cúi đầu, cậu húp một muỗng canh nhưng lại không có miếng canh nào.
Tiếp đến hai người chơi với bà nội nửa ngày, ăn cơm trưa xong mới rời đi.
Lúc đến chỉ mang theo hai bình rượu, lúc rời đi lại được bà nội đưa cho bao lớn bao nhỏ đem về.
Bà nội tự tay làm bánh ngọt, đồ uống, còn lấy hủ rượu mình chưng cất lâu năm đưa cho cậu làm lễ ra mắt.
Tiêu Niên miệng liên tục nói cảm ơn, vui vẻ đến nỗi cười tít mắt, luôn miệng đáp ứng một khoảng thời gian nữa nhất định sẽ đến đây, rảnh rỗi liền đến, chắc chắn sẽ thường xuyên đến đây chơi.
Xe chạy được nửa đường, Tiêu Niên vẫn có chút không nỡ.
Cậu mở lễ vật bà nội đưa, bên trong là một phong bao lì xì chứa đầy tiền mặt, còn có một mặt dây chuyền.
Tiêu Niên tính sơ số tiền bên trong bao, cậu hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng hỏi Lục Tri Chu: “Cái này em có thể nhận à?”
Lục Tri Chu trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: “Em nhận đi.”
Tiêu Niên hơi khó xử nói: “Hình như không hay cho lắm.”
Lục Tri Chu: “Bà nội muốn đưa cái này ra ngoài đã rất lâu.”
Tiêu Niên “À” một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là để ở chỗ anh đi.”
Anh dừng lại vài giây, đột nhiên hỏi: “Tại sao?”
Tiêu Niên nghẹn họng, cậu không có lý do chính đáng.
Thậm chí cậu còn đột nhiên nghĩ tới một cậu, lỡ như sau này Lục Tri Chu nhìn cậu không vừa mắt, nghĩ cậu không phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của anh...
Cái này rất hoang tưởng, đương nhiên không thể nói.
Lục Tri Chu lại nói: “Em nhận đi.”
Tiêu Niên không thể làm gì khác, câu ậm ừ một tiếng lấy mặt dây chuyền ra.
Tuy là dây chuyền làm bằng kim loại, nhưng không phải loại thông thường làm bằng vàng mà các người lớn hay tặng quà làm lễ gặp mặt, dây chuyền này là loại có thể đeo mỗi ngày.
“Oa, thật dễ nhìn.” Tiêu Niên cầm mặt dây truyền trong tay: “Cuộc thi lần này em muốn mua sợi dây xích, đeo lên liền vừa vặn,” Tiêu Niên cảm thán: “Bà nội rất biết nắm bắt phong trào nha”.
Lục Tri Chu hỏi: “Dây xích gì?”
Tiêu Niên: “Là loại dây xích dùng để đeo cổ đó.”
Lục Tri Chu hoang mang: “Trên cổ sao phải mang dây xích.”
Vốn dĩ câu này không có ý gì, bị Lục Tri Chu lặp lại hai lần. Trong đầu vậy mà liên tưởng đến một vài hình ảnh.
Tối hôm qua không biết Lục Tri Chu lấy cà vạt ở đâu ra sau đó trói hai tay cậu sau lưng, Tiêu Niên lập tức khiêu khích nói rằng nếu chồng đổi cà vạt thành dây xích chơi càng vui hơn, còn hỏi anh trong nhà có dây xích không?
Lục Tri Chu lúc ấy nói để lần sau.
Tiêu Niên chậm rãi quay đầu nhìn Lục Tri Chu, quả nhiên thấy Lục Tri Chu đang cười.
"Anh đang nghĩ gì thế?” Tiêu Niên hỏi.
Lục Tri Chu hỏi ngược lại cậu: “Em cho rằng anh đang nghĩ gì?”
Cái này còn cần phải hỏi sao.
Tiêu Niên chống tay vịn ghế đến gần anh hơn: “Ông xã ~”
Nét mặt Lục Tri Chu rất bình tĩnh, thế nhưng lời nói ra lại là: “Phía trước rẽ trái là đến bờ sông, chỗ đó không có ai.”
Tiêu Niên cười phá lên.
Lục Tri Chu đã phối hợp như vậy, cậu sao có thể không mạnh bạo được.
Tiêu Niên kề sát tai anh: “Chồng ơi, anh thích ở trên xe hay là dã chiến?” Tiêu Niên không nghĩ tới, vậy mà anh còn mạnh bạo hơn cả cậu: “Tại sao không chọn cả hai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT