Ba người Trương Thác được các cảnh sát khác nhau dẫn đi lấy lời khai, những sát thủ kia cũng để cảnh sát xử lý.
Người lấy lời khai cho Trương Thác không phải ai khác, chính là Hàn Văn Tĩnh.
“Phó đội trưởng Hàn, có tổng cộng năm hung thủ, bốn người bị gãy tay chân, có một người đã chết, bị người bẻ gãy cổ, hiện trường không có camera theo dõi.
Nhưng theo điều tra, năm hung thủ này đều có tiền án, hai người trong đó là tội phạm trốn trại.” Một viên cảnh sát làm báo cáo.
“Được, biết rồi.” Hàn Văn Tĩnh gật đầu, cô ta không cần nghĩ cũng biết người bị bẻ gãy cổ kia chắc chắn là Trương Thác làm.
Hàn Văn Tĩnh là người luyện võ, cô ta hiểu rõ muốn bóp gãy cổ một người phải cần bao nhiêu sức, người bình thường hoàn toàn không thể làm được.
Hàn Văn Tĩnh làm ghi chép qua loa, ánh mắt tập trung lên tay phải của Trương Thác.
“Sao lại bị thương vậy?”
“Haiz, không cẩn thận.” Trương Thác thở dài: “Lật thuyền trong mương.”
“Vậy sao?” Hàn Văn Tĩnh nở nụ cười châm chọc: “Cho dù anh lật thuyền trong cống ngầm cũng sẽ không lật thuyền trong cái cống nhỏ này, bảo vệ vợ anh đúng không?”
“Hì hì” Trương Thác cười lấy lòng, không biết nên giải thích thế nào.
“Được rồi.” Hàn Văn Tĩnh không vui cất bản ghi chép đi: “Anh dẫn vợ anh về trước đi, có chuyện gì cảnh sát sẽ liên lạc với mọi người bất cứ lúc nào.
Vả lại nếu lần sau còn gặp chuyện này nữa, có thể không giết người thì cố hết sức đừng giết người, làm lớn chuyện rồi không có lợi cho ai cả.”
“Hiểu rồi.” Trương Thác liên tục gật đầu.
“Được rồi, thu đội!” Hàn Văn Tĩnh vẫy tay, lắc vòng eo khêu gợi, quay lại xe cảnh sát.
“Trương Thác, sao tôi cảm thấy ánh mắt nữ cảnh sát kia nhìn anh hơi kỳ lạ thế?” Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn Trương Thác.
“Có sao? Chắc em cảm giác lầm rồi đấy, ha ha ha.” Trương Thác cười ha ha.
Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn Trương Thác vài giây, sau đó lắc đầu, không lựa chọn tiếp tục đề tài này nữa: “Anh có muốn đến bệnh viện trước không, vết thương sâu như vậy, rất có thể cần phải khâu.”
“Không sao.” Trương Thác phất tay: “Trong nhà có hòm thuốc mà, tự tôi băng bó một chút là được, khâu gì đó quá phiền phức.”
Lâm Ngữ Lam thấy Trương Thác kiên trì thì không nói gì nữa, người đã lớn như vậy rồi, trong lòng đều hiểu rõ vết thương trên người mình.
Chuyện ám sát lần này nhanh chóng rơi vào tai Lâm Kiến Vũ, ông lập tức gọi điện thoại đến hỏi thăm an nguy của Lâm Ngữ Lam.
Sau khi về đến nhà, Lâm Ngữ Lam thay đồ ngủ rồi đi vào phòng khách, thấy Trương Thác đang ngồi ở đó quấn quanh cánh tay bằng băng gạc, đầu băng gạc chỉ có thể căn bằng miệng.
“Để tôi làm cho.” Lâm Ngữ Lam ngồi xuống bên cạnh Trương Thác, chủ động nhận lấy băng gạc băng bó cho anh.
Động tác của cô rất chậm, có thể nhìn ra được đây là lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, cách băng bó khá vụng về.
Trương Thác có thể ngửi được mùi hương thơm ngát trong tóc người phụ nữ, nhìn người trước mặt băng bó vết thương cho mình, cảm nhận hai cánh tay mềm mại mảnh khảnh kia.
Giờ khắc này, trong mắt Trương Thác không còn lại bất kỳ điều gì nữa.
Máu dần thấm ướt băng gạc, khiến băng gạc nhuộm một vòng đỏ tươi.
Lâm Ngữ Lam vụng về quấn một vòng băng gạc, mày liễu nhíu chặt: “Kỳ lạ, vì sao máu này không thể ngừng chảy thế… AI”
Lâm Ngữ Lam đột nhiên hoảng hốt kêu lên, cô chợt phát hiện tay trái của mình vấn luôn đè lên vết thương trên cánh tay Trương Thác.
Cũng vì động tác này của mình mới khiến vết thương không ngừng chảy máu, thấm vào băng gạc.
Lâm Ngữ Lam ngẩng đầu, lén nhìn thoáng qua Trương Thác.
Cô vốn cho rằng Trương Thác sẽ có vẻ mặt đau đớn hoặc bất mãn, kết quả lại nhìn thấy người đàn ông này đang mỉm cười nhìn mình.
Ánh mắt anh trong veo, không hề có cảm xúc bất mãn.
Cảnh như vậy khiến trái tim đã văng lặng rất lâu chỉ mới vừa thả lỏng của Lâm Ngữ Lam lại bắt đầu đập nhanh.
Anh vì mình, không chút do dự đỡ một dao như vậy.
Anh từng nói, đối xử với anh thế nào cũng được, nhưng chỉ có chút bất kính với mình, anh sẽ như một con sư tử nổi điên.
Anh sẽ đón mình về nhà lúc đêm khuya.
Anh sẽ cố ý chuẩn bị một khúc đàn dương cầm cho mình.
Anh sẽ thỏa mãn bất cứ yêu cầu vô lý gì của mình, dùng khăn lau sạch sàn nhà, rửa chân cho mình.
Anh…
“Đau không?” Lâm Ngữ Lam xoa nhẹ lên cánh tay Trương Thác.
“Không đau.” Trương Thác lắc đầu, dịu dàng trả lời.
Khuôn mặt Lâm Ngữ Lam vô thức đỏ bừng, cẩn thận băng bó cho Trương Thác lần nữa.
Trương Thác cũng đang hưởng thụ khoảng thời gian thế này.
“Xong rồi, hai ngày nay anh nghỉ ngơi cho khỏe, đừng chạy lung tung, tạm thời cũng đừng đến công ty.” Lâm Ngữ Lam cầm băng gạc, thắt nơ bướm trên cánh tay Trương Thác: “Anh mau về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay may mà có anh.” “May mà có tôi cái gì?” Trương Thác khó hiểu.
Trong mắt Lâm Ngữ Lam tràn đầy biết ơn: “Nếu không có anh, con dao đó đã chém lên người tôi rồi.”
“Ngốc, em nói cái này hả.” Trương Thác đỡ trán: “Cho dù nói thế nào, chúng ta cũng đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, em là vợ tôi, tôi bảo vệ em không phải lẽ hiển nhiên sao, chuyện này còn nói cảm ơn với tôi nữa hả?”
“Lẽ hiển nhiên?” Mấy chữ trong câu nói của Trương Thác khiến Lâm Ngữ Lam hơi sửng sốt.
Cô đã quen chuyện lừa gạt lẫn nhau trong kinh doanh, cũng đã trải qua chuyện trở mặt thành thù ở nhà họ Lâm này.
Lẽ hiển nhiên, ai có quyền đưa ra yêu cầu thế này chứ?
Lẽ hiển nhiên, ai có thể trả giá với người khác như vậy đây?
Lâm Ngữ Lam nhìn nụ cười chân thành trên mặt Trương Thác.
Trong khoảnh khắc này, cô đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã có cảm tình với người đàn ông này rồi.
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngữ Lam thức dậy, phát hiện Trương Thác đang bò trên đất cẩn thận lau sàn nhà, đồ dùng rửa mặt của mình cũng đã chuẩn bị xong hết, đặt ngay ngắn trong phòng vệ sinh.
Lâm Ngữ Lam nhìn băng gạc màu trắng trên cánh tay của Trương Thác, cảm thấy mình như một kẻ xấu vậy.
Lâm Ngữ Lam đứng sau lưng cất tiếng nói với Trương Thác đang nghiêm túc lau sàn: “Sau này anh đừng làm những chuyện như thế nữa, tôi mời một giúp việc đến làm là được rồi.”
“A, em dậy rồi sao.” Trương Thác xoay người cười với Lâm Ngữ Lam: “Không cần mời giúp việc, hôm nào tôi cũng dậy sớm, dù sao cũng chẳng có chuyện gì làm, không bằng dọn dẹp vệ sinh một lát” “Không mệt sao?”
“Hì, quét dọn nhà của mình, có gì phải mệt chứ.” Trương Thác lau mồ hôi trên trán, tiếp tục lau sàn.
Lâm Ngữ Lam đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu mới đi vào phòng vệ sinh.
Trước đây, lúc cô rửa mặt đều rất tự nhiên cầm lấy dụng cụ Trương Thác đã chuẩn bị trước cho mình.
Nhưng hôm nay, cô cảm thấy tất cả hành động của mình đều rất mất tự nhiên.
Lâm Ngữ Lam thở dài một hơi, rửa mặt xong, cô quyết định bắt đầu từ ngày mai cũng dậy sớm hơn một tiếng, làm chút việc nhà cùng với Trương Thác.
Khi Lâm Ngữ Lam đi ra ngoài, phát hiện Trương Thác đã ngồi vào xe, vẫy tay với mình: “Chủ tịch Lâm, mau đi thôi, chúng tôi quẹt thẻ lúc tám giờ rưỡi, em có thể đi muộn, nhưng tôi thì không được đâu.”.