Lâm Chính Nam thở phào nhẹ nhõm xong, trong lòng cũng hơi thất vọng.
Nếu Trương Thác đã nói ảnh được chụp với góc độ đặc biệt, vậy chẳng phải cháu ngoại cố ý lừa gạt mình sao.
Mục đích của cháu ngoại là gì, Lâm Chính Nam chỉ suy nghĩ một lát đã hiểu rõ.
“Haiz.” Lâm Chính Nam thở dài: “Tiểu Trương à, ông già rồi, đầu óc cũng lú lẫn theo, thỉnh thoảng làm vài chuyện ngu xuẩn khiến cháu chê cười quá.”
“Ông nội nói gì thế” Trương Thác khoát †ay, không quan tâm đáp lời.
Lâm Chính Nam cười cười: “Tiểu Trương, hôm nay cháu đến đây là vì chuyện này sao?”
“Không phải.” Trương Thác lắc đầu: “Lần này cháu đến là vì bệnh của ông.” “Bệnh của ông?” Tim Lâm Chính Nam bắt đầu đập “thình thịch”.
Tuy khi nãy ông cụ đã biết Diêm vương sống trong truyền thuyết là cháu rể của mình, còn vê chuyện đối phương có muốn giúp mình không, Lâm Chính Nam cũng không chắc chắn.
Nhưng bây giờ nghe Trương Thác nói ra lời này, làm cho ông cụ không có cách nào không kích động.
“Vâng.” Trương Thác đứng dậy: “Ông nội, lần này cháu đến vội vàng, chỗ ông có ngân châm không?”
“Có, ở ngay trong phòng.” Lâm Chính Nam gật đầu, bệnh tật nhiều năm, trong nhà mời không ít bác sĩ đến, cũng có một bộ ngân châm để trong phòng.
Lâm Chính Nam nói xong thì đẩy xe lăn vào phòng.
“Ông nội, chỉ có hai người chúng ta ở đây, ông cũng không cần phải ngồi xe lăn đâu, đứng dậy đi là được.
Dù gì sau hôm nay, ông cũng có thể tuyên bố với mọi người ông đã khỏi bệnh rồi.” Trương Thác cười.
Động tác đẩy xe lăn của Lâm Chính Nam chợt khựng lại, vài giây sau, ông cụ cẩn thận đỡ xe lăn đứng dậy.
Nhiều năm qua, ông cụ vẫn luôn giả vờ, thậm chí còn giả vờ đến quên mình có thể đi luôn Tồi.
Năm đó, Lâm Chính Nam khám ra tâm mạch bị hao tổn, không còn sống được bao lâu, bèn muốn giao Lâm Thị vào tay con cháu.
Nhưng sợ sau khi mình tuyên bố không còn sống được lâu, Lâm Thị sẽ bị người ta ngấp nghé, bèn nghĩ một cách khác, tuyên bố với bên ngoài rằng hai chân mình bị liệt.
Cứ như thế, vừa có thể giao Lâm Thị ra, tiếng tăm của mình vẫn còn đó, có thể kiềm chế kẻ xấu.
Một năm rồi lại một năm, thấy Lâm Ngữ Lam dẫn dắt Lâm Thị ngày càng tốt, trong lòng Lâm Chính Nam cũng vui mừng.
Nhưng mấy năm nay tổn thương ở tâm mạch dần nặng hơn, Lâm Chính Nam cảm nhận được rõ ràng là thời gian của mình không còn nhiều nữa, bèn tuyên bố chia di sản.
Trong mắt Lâm Chính Nam không phân biệt nam nữ, không phân biệt cháu nội và cháu ngoại, ông cụ chia đều tất cả tài sản ra ngoài, lại không ngờ rằng đám cháu này của mình lại có thể nghĩ đủ mọi cách vì một Lâm Thị.
Nếu hôm nay con rể nhà họ Lâm không phải Trương Thác mà đổi thành một người khác, Lâm Chính Nam cũng có thể nghĩ ra mình sẽ làm gì.
Thu hồi vị trí Chủ tịch của Ngữ Lam, để hội đồng quản trị bỏ phiếu chọn lại lần nữa.
Kết quả là, Lâm Thị sẽ bị hủy trong tay mình.
Nghĩ tới những điều này, Lâm Chính
Nam không nhịn được nhìn thoáng qua Trương Thác, duyên số theo lời Diêm vương sống thật sự tồn tại.
Thằng bé không chỉ cứu được mình, còn cứu cả Tập đoàn Lâm Thị nữa!
Một chiếc Mercedes GT đỏ rực chạy vào đại viện nhà họ Lâm, Lâm Ngữ Lam nôn nóng bước ra khỏi bãi đỗ xe, đi tới nhà chính.
Vương Vỹ đang vui vẻ đứng trước nhà chính nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: “Ô, không phải Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Lâm Thị chúng ta đây sao?”
Lâm Ngữ Lam nhìn thoáng qua Vương Vỹ và những người bên cạnh anh ta, sau khi nhìn thấy mấy thành viên của hội đồng quản trị, Lâm Ngữ Lam không hề nói một lời.
Những thành viên của hội đồng quản trị này hơi trốn tránh ánh mắt của Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Vương Vỹ, theo sắp xếp làm việc của công ty, giờ này anh không nên ở đây mới đúng chứ?”
“Xì!” Vương Vũ khinh thường bĩu môi: “Tôi nói này Chủ tịch Lâm, cô có thời gian vặn hỏi tôi, không bằng đi nhanh vào trong nhìn xem người chồng tốt kia của-cô đã gây ra chuyện gì đi!” Trương Thác gây ra chuyện gì rồi?
Đáy lòng Lâm Ngữ Lam căng thẳng, không rảnh quan tâm đến Vương Vỹ nữa, vội vàng đi tới cửa lớn của nhà chính.
“À, đúng rồi Chủ tịch Lâm!” Vương Vỹ ở sau lưng Lâm Ngữ Lam hô lên một tiếng: “Nếu cô không ngồi được cái vị trí
chủ tịch kia thì mau chóng nhường chỗ đi nhé, ha ha ha hai”
Lâm Ngữ Lam đi tới trước cửa nhà chính, gõ vang cửa phòng.
“Ông chủ, cô Ngữ Lam đến rồi.” Quản gia đứng trước cửa thông báo với bên trong.
Lâm Ngữ Lam căng thẳng ra mặt đứng trước cửa, bây giờ cô thật sự rất lo lắng, không biết Trương Thác làm ra chuyện khác thường gì nữa.
Một lúc lâu sau đó, trong nhà chính vẫn không có ai trả lời.
Trái tim của Lâm Ngữ Lam cũng treo lên tới cổ họng.
“Ông chủ?” Quản gia lại gõ cửa lần nữa.
“Để Ngữ Lam vào đi.” Trong phòng vang lên giọng nói yếu ớt của Lâm Chính Nam.
Lâm Ngữ Lam thầm nói một tiếng nguy rồi, đẩy cửa đi vào nhà.
Ngoài nhà, Vương Vỹ cười cực kỳ vui vẻ.
“Cậu Vương, xem ra chuyện lần này đã có kết quả rồi” Một thành viên hội đồng quản trị cười nham hiểm nói.
“Không tệ, chú Triệu, chú cứ yên tâm, đợi cháu ngồi lên vị trí Chủ tịch sẽ không thiếu lợi ích cho chú đâu, Lâm Thị lớn như thế cứ để chúng ta chia phần thôi!” Vương Vỹ cười to nói.
“Tất cả nghe theo sắp xếp của cậu Vương.” Chú Triệu vui mừng đáp.
Vương Vỹ cười khẩy, lẩm bẩm: “Lâm Ngữ Lam, đấu với tôi, chỉ dựa vào cô và thằng chồng kia của cô á? Còn thua xa lắm!”
“Cậu Vương, vậy đại hội cổ đông sắp xếp đến lúc nào ạ?” Luật sư trung niên hỏi Vương Vỹ.
Vương Vỹ ngẫm nghĩ một lúc: “Ngay hôm nay đi, hôm nay, ép Lâm Ngữ Lam từ chức Chủ tịch, sau đó bán hết tất cả cổ phiếu trong tay mọi người, chúng ta lại kiếm một khoản cuối cùng từ Lâm Thị, khoản này cũng đủ cho mọi người không lo ăn mặc nửa đời sau rồi!”
Trong mắt Vương Vỹ lóe lên sự tàn nhẫn, anh ta không quan tâm tương lai của Lâm Thị, cũng chẳng để tâm sự tồn tại của Lâm Thị, với số phận của nhân viên Lâm Thị, anh ta càng không để ý.
Ngay từ đầu, anh ta đã không muốn giữ lại Lâm Thị, cái anh ta phải làm chính là kiếm được một khoản cho mình.
Kế hoạch của Vương Vỹ rất đơn giản, sau khi ép Lâm Ngữ Lam từ chức xong, anh ta thành công ngồi lên vị trí Chủ tịch của Lâm Thị do thành viên hội đồng quản trị bầu cử.
Sau đó, anh ta sẽ đưa ra mấy quyết sách, cũng là lợi thế để anh †a có thể mượn sức nhiều thành viên trong hội đồng quản trị và ông chủ của những doanh nghiệp khác, ký kết với bọn họ hiệp ước bất bình đẳng.
Như kiểu Lâm Thị phát triển cao ốc, tất cả tiền lời đều cho.đối phương, dùng cách này đào rỗng tất cả nền tảng của Lâm Thị, mình lại chia đều những lợi nhuận này với đối phương.
Mà sau khi ký hợp đồng, Vương Vỹ và các thành viên của hội đồng quản trị sẽ bán sạch cổ phiếu trong tay mình.
Đến lúc đó Lâm Thị đứng trước bờ vực phá sản và khoản vay ngân hàng đều không liên quan đến anh ta.
Giá trị của Lâm Thị hiện nay khoảng hai tỷ, Vương Vỹ có thể lợi dụng giá trị cao ngất ngưởng này để giành lợi ích lớn cho riêng mình.
Đợi sau khi làm xong những chuyện này, anh ta sẽ vỗ mông chạy lấy người, cầm một khoản tiền lớn hưởng thụ nửa đời sau.
Luật sư trung niên kia gật đầu, bắt đầu gọi điện thoại, lần lượt thông báo cho các thành viên của hội đồng quản trị, chuẩn bị cho đại hội cổ đông hôm nay..