“Sao hả Báo Tử Đầu, cậu còn muốn giết tôi ư?” Thai Tinh khoanh tay cười tươi, nắm chắc phần thắng.
Sắc mặt Lôi Công hoàn toàn trở nên u ám, ông ta biết có lẽ hôm nay mình sẽ xong rồi.
Làm chúa tể ở Ngân Châu quá lâu khiến ông ta thiếu lòng cảnh giác, hoàn toàn không ngờ Thai Tinh sẽ ra tay ở Bát Tiên Lâu, càng không ngờ Thai Tinh tìm người của Hắc Lôi đến giúp đỡ.
“Thai Tinh, anh cảm thấy giết tôi rồi, thì mình có thể thay thế được Thanh Diệp sao?” Lôi Công nắm chặt hai tay, chuẩn bị tư thế cho mình: “Thanh Diệp này không phải chỉ có một mình tôi đâu!”
“Giết anh rất không có ý nghĩa.” Thai Tinh cười ha hả, phất tay: “Đi, mời cảnh sát Hàn qua đây.”
Mấy tên đàn em của Đại Khuyên xã gật đầu, đi về phía Hàn Văn Tĩnh.
“Đứng lại, không được nhúc nhích!” Hàn Văn Tĩnh thét chói tai, chỉ súng vào Thai Tinh: “Họ Thai kia, ông to gan nhỉ?”
“To gan à? Tôi đâu có thấy thế.” Thai Tinh nâng tay phải lên, đột nhiên đổi động tác tay.
“Cẩn thận!” Lôi Công hoảng hốt kêu lên.
Hàn Văn Tĩnh chỉ cảm thấy sau lưng có một cơn gió mạnh kéo tới, trong lòng hoảng hốt, vừa muốn phản ứng lại đã cảm thấy cổ tay bị đánh trúng, súng lục đang cầm trong tay cũng trượt ra ngoài.
Phản ứng đầu tiên của Hàn Văn Tĩnh là muốn chụp lại súng, kết quả bị một cây roi ngăn lại, cô ta chỉ có thể lùi liên tục về phía sau, tránh thoát cây roi này.
“Cộp” một tiếng, súng lục đen nhánh rơi xuống đất.
Lúc này Hàn Văn Tĩnh mới nhìn thấy người ra tay với mình, đối phương dáng người nhỏ gầy, lại cực kỳ nhanh nhẹn, Hàn Văn Tĩnh còn không chú ý thấy đối phương đến bên cạnh mình lúc nào.
“Cảnh sát Hàn, năng lực của thuộc hạ giỏi nhất ở Hắc Lôi thế nào?” Thai Tinh cười hỏi, ông ta đi về phía trước mấy bước, xoay người nhặt súng lục Hàn Văn Tĩnh làm rớt dưới đất lên.
Lôi Công đẩy đàn em trước mặt ra; bước nhanh tới chỗ Thai Tinh: “Họ Thai kia, có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi này.”
“Lôi Công à, anh xem anh cũng lớn rồi, còn bảo tôi nhằm vào anh cái gì?” Thai Tinh ra vẻ dạy bảo: “Anh cũng nói đó, tôi giết anh cũng không thể thay thế được Thanh Diệp, cho nên tôi đã nghĩ tới một cách hay, không bằng dùng mạng của con gái anh để đổi lấy chuyện anh tự động giải tán Thanh Diệp nhé?”
Thai Tinh cầm súng chỉ vào đầu Hàn Văn Tĩnh.
Họng súng đen ngòm mang theo sát khí lạnh như băng, người chưa từng đối mặt với họng súng sẽ không thể cảm nhận được loại cảm giác này.
Lúc một người bị súng chỉ vào, cho dù biết trong súng này không có đạn, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, huống hồ là lúc biết trong súng có đạn.
Trương Thác đứng bên lan can lầu hai nhìn cảnh xảy ra dưới lầu.
“Chẳng trách nữ khủng long bạo chúa này hận phần tử xã hội đen đến thế, không ngờ cô ta lại là con gái của lão đại xã hội đen, nghe cuộc trò chuyện khi nãy, mẹ của cô ta đã chết trong tay xã hội đen nhỉ” Lúc này Trương Thác cũng đã hiểu vì sao đàn em của Thanh Diệp cung kính với Hàn Văn Tĩnh như vậy, con mẹ nó, thân phận của cô khủng long bạo chúa này không chỉ là cảnh sát, còn là công chúa xã hội đen nữa!
Trương Thác đỡ trán, quan hệ của cái nhà này đúng là lộn xộn, ba là lão đại xã hội đen, con gái là Phó đội trưởng đội cảnh sát điều tra hình sự, con gái còn muốn bắt ba cô ta, diệt trừ thế lực của ba cô ta.
Trương Thác không nhúc nhích, tiếp tục nhoài người ở tại chỗ.
Lôi Công nhìn chằm chằm Thai Tinh, không hề che giấu sát khí trong mắt: “Thai Tinh, tôi nói rồi, anh có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi này!”
“Có con tin tốt như vậy trong tay, tại sao tôi phải nhằm vào anh chứ?” Thai Tinh hỏi lại: “Lôi Công, anh làm lão đại lâu rồi, đầu óc cũng bị ngốc theo sao!”
“Thai Tinh, anh không nói đạo lý!” Báo Tử Đầu siết chặt tay.
“Đạo lý cái chó gì, phil” Thai Tinh nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: “Nếu Thai Tinh tôi nói đạo lý, năm đó cũng sẽ không giết vợ của Lôi Công, thế nào nhỉ Lôi Công, năm đó vợ anh chết trong tay tôi, hôm nay con gái của anh cũng phải chết trong tay tôi, cảm giác giết cả nhà anh rất sảng khoái đấy! Ha ha ha hai” Vẻ mặt Thai Tinh tràn đầy hưởng thụ.
“Thai Tinh, ông bị điên à!” Giọng nói của Hàn Văn Tĩnh vang lên, cô ta cười châm chọc: “Ông cảm thấy có thể dùng tôi uy hiếp Lôi Công ư? Năm đó ông ta biết rõ vợ mình gặp nguy hiểm vẫn không muốn bỏ Thanh Diệp, hôm nay Thanh Diệp đã làm chủ Ngân Châu hơn mười năm, ông cho rằng ông ta có thể vì tôi mà vứt bỏ Thanh Diệp sao? Ông cũng hơi xem thường sự lạnh lùng vô tình của ông ta rồi!”
“Vậy à? Tôi không tin.” Thai Tinh lắc đầu, ngón tay ma sát trên cò súng: “Để tôi thử xem, Lôi Công, tôi đếm tới ba, anh suy nghĩ đi, giải tán Thanh Diệp, hay tôi giết con gái anh.”
“Một!” Ngón tay Thai Tinh dừng lại trên cò súng, không di chuyển nữa.
Lôi Công im lặng không nói gì.
Hai mắt Hàn Văn Tĩnh không chút dao động.
“Hai!” Ngón tay Thai Tinh dần cong lại: “Chậc chậc, Lôi Công, con gái anh nói không sai, anh đúng là không có nhân tính đấy.”
Lôi Công vẫn im lặng như trước.
Lông mi dài của Hàn Văn Tĩnh hơi chớp, nhắm mắt lại, khóe miệng mỉm cười tự trào.
“Bai”
“Tôi đồng ý! Giải tán Thanh Diệp!” Lôi Công buông lỏng bàn tay đang siết chặt ra: “Nhưng anh phải đồng ý với tôi, hôm nay phải thả con gái tôi đi!”
“Cái này là đương nhiên.” Thai Tinh cong môi, buông súng lục xuống, sau đó rút ra một tấm vải trắng từ trong túi, cẩn thận lau đi dấu vân tay trên súng, cuối cùng ném súng xuống đất lần nữa: “Cảnh sát Hàn, Thai Tinh tôi không có làm chuyện phạm pháp gì đâu, súng lục gì đó tôi cũng chưa từng thấy.”
Lôi Công thấy Thai Tinh ném súng lục xuống thì thâm thở phào một hơi.
Hàn Văn Tĩnh mở mắt, đôi mắt lại phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Thai Tinh, anh đã đạt được mục đích rồi, còn chiêu gì nữa cứ lấy ra đi!” Báo Tử Đầu căm hận nhìn chằm chằm Thai Tỉnh.
“Không không không không.” Thai Tinh liên tục xua tay: “Tôi còn lâu mới đạt được mục đích, mấy người nói giải tán Thanh Diệp thì giải tán à? Tôi nên tin tưởng mấy người thế nào chứ? Thủ đoạn của Lôi Công anh đã sớm có tiếng tăm lừng lẫy trong giới rồi, tôi đâu dám đảm bảo, lỡ đâu anh vừa bước ra khỏi Bát Tiên Lâu rồi lập tức nhóm lửa đốt chúng tôi chết hết thì sao.”
“Vậy anh muốn mạng tôi đúng không?” Lôi Công khàn giọng hỏi.
“Trời ạ, mạng!” Thai Tinh ra vẻ hoảng sợ: “Lôi Công, anh đừng có nói lung tung, cảnh sát Hàn vẫn còn ở đây đấy! Sao anh có thể nói như vậy trước mặt nhân viên chấp pháp chứ? Thai Tinh tôi chính là công dân tốt đó! Nhưng mà…”
Thai Tinh vừa đổi lời, nét hoảng sợ giả tạo trên mặt đã biến mất: “Pháp luật quy định không thể cố ý làm người khác bị thương, không thể giết người, nhưng không quy định không thể tự mình hại mình, Lôi Công, ai cũng biết con gái anh là một cảnh sát tốt ghét cái ác như kẻ thù, tôi cũng không muốn sau này phải sống những ngày bị con gái anh canh me ngày ngày, như vậy đi, anh phế bỏ tay chân của mình, bảo con gái anh dẫn anh rời khỏi Ngân Châu, tìm một miền quê dưỡng lão là được rồi.”.