“Báo ứng! Đây chính là báo ứng của hai người! Loại ác nhân như các người sớm muộn cũng sẽ bị trời trừng phạt.”

Trương Thác nghe tiểu mỹ nữ nói xong liền bước tới giường bệnh, cởi quần áo của người đàn ông trung niên ra, anh phát hiện phần bụng dưới của ông ta có một số vết thương.

“Cậu làm gì vậy!” Người phụ nữ trung niên hét lên và đẩy Trương Thác ra “Ai cho cậu động vào chồng tôi! Cút đi.”

Trương Thác mặc kệ người phụ nữ trung niên, nhưng sắc mặt anh xấu đi rất nhiều, lông mày nhíu chặt: “Thi độc…”

Hội trưởng Mã trong lòng cả kinh khi nghe Trương Thác nói: “Thi độc, tiểu sư phụ à, trên đời này thật sự tồn tại thi độc sao?”

“Tất nhiên là có.” Trương Thác gật đầu: “Cái gọi là thi độc ấy không chỉ một loại độc tố đơn lẻ, mà là một loại virus đột biến được hình thành do biến dị phân tử trong cơ thể người, và dựa theo cấu trúc DNA của tử thi không giống nhau mà thi độc cũng sẽ phân mạnh yếu khác nhau, không có cách cố định để xử lý. Hội trưởng Mã, ông giúp tôi chuẩn bị một số máy móc, tôi muốn phân tích loại virus này. Độc trên cơ thể họ có lẽ được truyền từ văn vật đó.”

Trương Thác nói xong, quay ra hỏi tiểu mỹ nhân: “Văn vật đó đâu rồi, đưa tôi xem.”

*Nó ở trên xe, để tôi đi lấy.” Tiểu mỹ nhân vội vàng ra khỏi phòng bệnh, ngay sau đó cô trở lại với một chiếc đỉnh nhỏ bằng nắm tay Trương Thác cầm lấy chiếc đỉnh đó, anh phát hiện trên thân nó đã bám đầy rêu xanh.

Trương Thác cẩn thận lấy một mảnh nhỏ, dùng kim bạc lấy một ít máu lên người đàn ông ngồi xe lăn, rồi tỉ mỉ thu lại.

Hội trưởng Mã chỉ gọi một cuộc điện thoại, bệnh viện đã đặc biệt chuẩn bị một phòng thí nghiệm cho Trương Thác.

Trương Thác tiến vào phòng hóa nghiệm, anh mày mò với những máy móc hiện đại tỉnh vi.

Ngay sau đó, Trương Thác đã đưa ra kết luận rằng chất độc trong người đàn ông ngồi trên xe lăn giống đến 80% với rêu cạo từ chiếc đỉnh kia. Sau khi làm rõ điều này, Trương Thác liền gửi những dữ liệu này cho Vị Lai, để Vị Lai tìm ra giải pháp.

Mặc dù học đông y nhưng Trương Thác tuyệt nhiên không phải là một người bảo thủ, khi có phương pháp thuận tiện hơn, anh nhất định sẽ không sử dụng đông y.

Không lâu sau, Vị Lai đã gửi cho Trương Thác một loạt số liệu, loại dữ liệu này đối với Vị Lai mà nói thật sự là chẳng còn gì dễ dàng hơn nữa.

Trương Thác nhìn số liệu Vị Lai gửi tới liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra loại thi độc này cũng không phải là quá mạnh.

Trương Thác chuẩn bị một số loại thuốc dựa trên số liệu mà Vị Lai gửi tới.

Lúc này, cặp vợ chồng trung niên kia, cùng với cha con tiểu mỹ nữ đều ở trong cùng một phòng bệnh. Khi hội trưởng Mã biết hai người kia đều bị trúng thi độc, ông liền cho cách ly khu vực này.

Trương Thác cầm thuốc đã chế xong đến phòng bệnh, nói với tiểu mỹ nhân: “Lát nữa tôi sẽ chích máu trên người cha cô, cô hãy bôi thuốc này lên tất cả những chỗ mà tôi đâm và những chỗ mà cha cô bị thương. Nhớ rõ, nhất định phải bôi cho đều, cô đã biết chưa.”

“Vâng.” Tiểu mỹ nữ gật đầu: “Bác sĩ, cha tôi có thể khỏi bệnh không?

“Có chứ, cũng không phải là bệnh nặng.” Trương Thác tự tin cười nói.

Bị cảm hóa bởi nụ cười của Trương Thác, tiểu mỹ nhân cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, cô cầm lọ thuốc trong tay Trương Thác bôi lên vết thương cho cha mình theo lời Trương Thác vừa nói.

Trương Thác đang cầm một cây kim bạc, chậm rãi giúp cha của tiểu mỹ nhân này chích máu.

Máu mà Trương Thác chích ra lần đầu tiên có màu đen tuyền, sau khi bôi thuốc, màu đen đó cũng dần dần biến mắt. Mỗi lần lượng máu mà Trương Thác chích ra không nhiều, chỉ có vài giọt, và cuối cùng máu chảy ra đều đã trở về màu đỏ. Màu tím trên cơ thể cha của tiểu mỹ nữ cũng dần mờ đi. Tuy rằng sự yếu ớt khiến cho sắc mặt của ông vẫn còn tái nhọt, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, hơi thở cũng ổn định hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play