“Cái này…” Chủ nhiệm Mã lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
“Vậy chúng ta cứ xem đã rồi tính.” Trương Thác trả lời Chủ nhiệm Mã một câu trả lời không rõ ràng.
Chủ nhiệm Mã liền bước đi, dẫn Trương Thác đến phòng bệnh nhân.
Ngay ở trước cửa phòng, Trương Thác đã nghe thấy những tiếng chửi bới phát ra từ trong phòng.
“Cả đám bác sĩ kém cỏi các người, còn mặt mũi để sống nữa à? Các người có biết chồng tôi là người như thế nào không? Nếu ông ấy mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho cút xéo hết, tước hết tất cả các bằng cấp tư cách y tế của các người đấy!”
“Một lũ rác rưởi! Rác rưởi!”
Nghe lời mắng mỏ này, Trương Thác nhíu mày. Với anh ấy, hành nghề y cứu người, vốn dĩ còn tùy tâm trạng, chỉ có người có công với xã hội, hoặc những người anh ấy cảm thấy tử tế thì anh ấy mới giúp được, còn người ở trong phòng đó thì thôi, rõ ràng là không nằm trong phạm vi giúp đỡ của Trương Thác rồi.
“Người như này mà ông cũng không biết nguyên nhân từ đâu sao?” Trương Thác hỏi, thường thì những người mà dám kiêu ngạo như này, người nào dám kiêu ngạo như vậy, ngay từ đầu họ đã để lộ thân phận của họ rồi.
“Thật là tôi không biết.” Chủ nhiệm Mã nở một nụ cười gượng gạo. “Chỉ là đêm qua, Cục trưởng Cục Y tế đã gọi điện yêu cầu tôi đặc biệt chăm sóc ông ấy.”
“Được rồi, cứ xem đã rồi tính sau.” Trương Thác gật gật đầu, đẩy cửa đi vào trong phòng bệnh.
Có rất nhiều bác sĩ trong phòng, lần trước Trương Thác thực hiện thành công ca phẫu thuật cắt bỏ khối u cho Mễ Lan đã mang lại cho anh ấy rất nhiều tiếng tốt trong bệnh viện. Các bác sĩ khác đang bát lực thì nhìn thấy Trương Thác bước đến, ít nhiều họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cho rằng chắc là sẽ không có vấn đề gì với vị bác sĩ thiên tài này đâu.
Trương Thác liếc nhìn bệnh nhân đang nằm trên giường.
Một người đàn ông trung niên, thân hình cường tráng, lẽ ra phải tập thể dục thường xuyên,nhưng không, bộ dạng lúc này là một người đàn ông trung niên toàn thân tím tái, 2 mắt đỏ ngầu, hơi thở yếu ớt, thân thể thỉnh thoảng bị co giật như chuột rút, và rõ ràng là anh ấy đang phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.
*Bị trúng độc như thế nào vậy?” Trương Thác hỏi.
Người phụ nữ trung niên liếc Trương Thác một cái, rồi không nói năng gì.
Chủ nhiệm Mã đáp: “Hái thuốc.”
Trương Thác lại hỏi: “Hái loại thuốc gì, và hái ở đâu?”
“Chuyện này liên quan gì đến anh? Anh đang định làm gì vậy hả?” Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn Trương Thác.
Bác sĩ cũng như kế toán, đều xem xét kinh nghiệm thâm niên, đương nhiên Trương Thác với khuôn mặt non trẻ, khó để người khác coi trọng.
Trương Thác liếc nhìn người phụ nữ trung niên, không nói gì: “Chủ nhiệm Mã, lấy giúp tôi cái túi kim tiêm bạc.”
Chủ nhiệm Mã vội vàng rời đi, rất nhanh liền cầm đến cái túi mà Trương Thác cần đưa cho anh.
Trương Thác lấy ra một cây kim bạc, nhìn một cái, rồi nhẹ nhàng dùng một chút lực cắm đầu kim vào dưới chân người đàn ông trung niên, vặn nhẹ hai lần rồi lấy ra.
Ngay khi kim châm lấy ra, trên lòng bàn chân người đàn ông trung niên đã xuất hiện một ít máu đen.
Trương Thác cau mày vài phút rồi hỏi lại: “Tôi cần phải biết tình huống cụ thể, nơi nào hái thuốc, và là loại thuốc gì?”
Người phụ nữ trung niên cau mày nói với giọng điệu cảnh cáo: “Anh khám bệnh thì chỉ nên khám bệnh, đừng hỏi những điều không nên biết!”
Trương Thác hít sâu một hơi: “Tôi cần phải biết tình hình cụ thể mới có thể kê đơn thuốc chính xác.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT