Tắt cả thông tin về Vương Tùng Phượng đều được gửi đến điện thoại của Trương Thác, từ ngày sinh đến sở thích của bà ta, bao gồm cả các ghi chép liên quan đến việc mở phòng khách sạn của Vương Tùng Phượng cũng rất rõ ràng rành mạch.
Trương Thác không vội vàng, anh bước từng bước chậm rãi. Trên đường đi, không có bắt cứ một chiếc camera nào có thể nhìn thấy bóng dáng Trương Thác.
Những người được coi là cao thủ không chỉ có nghĩa rằng khi đối đầu với kẻ thù họ vô cùng đáng sợ, mà còn nói đến những tiểu tiết thông thường, giống như Trương Thác vậy. Trong cuộc sống hàng ngày, anh đã để ý tới những chiếc camera trên đường. Khi anh làm một việc gì đó, anh luôn biết cách né tránh mọi chiếc camera. Điều này đã trở thành một thói quen của Trương Thác rồi.
Trịnh gia sống ở thị trần nhỏ Hồ Thiên Nga, đây cũng là một khu giàu có trong tiểu khu hầu như không có chung cư hay nhà cao tầng nhỏ, tất cả đều là hoa viên hiện đại, diện tích nhỏ nhất cũng lên đến 400m vuông.
Lúc này trời đã khuya nhưng Vương Tùng Phượng vẫn chưa ngủ, bà ta đang cầm điện thoại trong tay nghe báo cáo của cấp dưới, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tổng cộng có hai nhóm người được phái đi, một nhóm đã thất bại. Còn nhóm kia đến bây giờ cũng không liên lạc được. Cả hai mục tiêu đều đã về nhà an toàn, kết quả như vậy đương nhiên khiến Vương Tùng Phượng vô cùng bất mãn!
Cọc tiền này ít nhất cũng phải 20 vạn tệ. (700 triệu) Ông ta cười khà khà, cầm tiền lên: “Bà Trịnh, bà cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ lo liệu, nhất định dễ như trở bàn Tay. Anh Hàn, tôi có một câu hỏi.” Vẻ mặt Vương Tùng Phượng có chút nghỉ ngờ.
“Bà Trịnh, xin cứ nói.”
“Anh sẽ xử lý hai tên hèn mọn đó thế nào? Tôi hiện giờ chưa thể giết bọn chúng, nhất định phải làm cho bọn chúng sợ hãi. Sau khi bọn chúng rút đơn kiện, tôi mới lấy mạng hai kẻ đê tiện đó!”
“Bà Trịnh, bà đã từng nghe nói đến Miêu Cương Cổ Độc chưa?” Ông ta cười nham hiểm.
“Cổ độc?” Vương Tùng Phương có chút mờ mịt, bà ta mới chỉ thấy cái thứ đó trong sách báo và phim ảnh. Trong cuộc sống thực tại này đa số vẫn là lừa người.
“Đúng vậy.” Ông ta lộ rõ vẻ kiêu ngạo đồng thời đưa tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra hai con giòi đỏ tươi như máu. Chúng không ngừng ngọ nguậy trong tay ông ta.
Phản ứng đầu tiên của Vương Tùng Phượng khi nhìn thấy con giòi là buồn nôn.
Hai con giòi đó mỗi con đều có kích thước bằng ngón tay út, trên thân được bao phủ bởi những đốm đen, từng nốt từng nốt một đều bọc mủ bên trong.
Cùng lúc đó, ông ta lấy ra một chiếc lục lạc nhỏ, tay ông ta gõ nhẹ vào trồng, hai con giòi đó liền tiết ra một thứ chất lỏng màu đen.
“Loài cổ trùng này được lai tạo bởi một phương pháp đặc biệt. Chỉ cần thả chúng vào miệng hai tên tiện nhân kia, chúng sẽ bám vào dạ dày. Cho dù có làm phẫu thuật cũng khó có thể lấy ra được. Chất dịch tiết ra trong cơ thể sẽ khiến người ta vô cùng đau đớn. Bà Trịnh có hài lòng với cách này không?”
Vương Tùng Phượng gật đầu: “Rất hài lòng! Ngày mai tôi sẽ cho người tìm cách bỏ hai con cổ trùng này vào miệng hai đứa tiện nhân kia!”
Trương Thác đang nằm ở cửa sổ bên ngoài phòng Vương Tùng Phượng. Trương Thác đã nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện giữa hai người ở trong phòng.
Trương Thác đang tự hỏi liệu Vương Tùng Phượng này sẽ dùng cách gì để hạ cổ trùng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT