Bối Du lắc đầu: “E rằng cơ hội hợp tác sẽ rất khó đấy, dẫu sao công việc mà chúng tôi làm cũng đều là những vụ làm ăn lớn.”

Trương Thác không hề hé môi nửa lời.

Bối Du lại tùy tiện nói một chuyện với Vị Lai, thỉnh thoảng lại để lộ ra đồng hồ vàng trên cổ tay mình, nói về cuộc sống mà mình cho là xa hoa.

Trương Thác xem như là cũng hiểu được tạo sao Vị Lai lại không có ý kiến gì đối với sự giàu có lóa mắt của Bối Du, vì những thứ mà Bồi Du nói, nêu đặt trên người Vị Lai, thì thật sự đó là một cuộc sống cơ bản mà thôi.

Tuổi tác của Vị Lai không lớn, sự từng trải của cô ấy cũng không phong phú giống như những Nhẫn Vương khác sở hữu, đối với sự hiểu biết của rất nhiều thứ, cũng không vẹn toàn hoàn hảo, trong mắt Vị Lai tùy tiện phát minh ra một đồ chơi nhỏ, thì đã có người đầu tư cho cô ấy máy trăm triệu rồi, mấy trăm triệu này đối với Vị Lai mà nói, thì đó cũng giống như một trò vui đùa mà thôi.

Công thêm việc bạn bè mà Vị Lai quen biết ở phía sau, Tóc đỏ đó, những người gia tộc Feinberg này, mỗi một người đó, đều không xem tiền là tiền, Vị Lai đối với những thứ này, tự nhiên cũng không có khái niệm về nó.

Vì vậy, sự giàu có lóa mắt đó của Bối Du, trong mắt Vị Lai, căn bản không phải là giàu có lóa mắt gì cả.

Chỉ là Bối Du vẫn không rõ những chuyện này, theo như anh ta thấy, thì quần áo của trên người của Trương Thác và Vị Lai, biểu thị cho hai chữ, nghèo khổ.

Tướng mạo của Bối Du cũng có thể được gọi là đẹp trai, có một cảm giác là một cậu thanh niên đẹp trai có nét đẹp nam tính, giống như một nam minh tinh đang nổi được rất nhiều cô gái thích vậy.

Bữa ăn qua được một nửa, thì Bối Du nâng ly rượu lên, đề nghị mọi người cùng cụng với nhau một ly.

“Rượu này một bình đến 1,500 tệ đấy, người anh em, bình thường cậu không uống được đâu, hôm nay phải tha hồ mà uống mới được.” Hoàng Trình nói với Trương Thác một tiếng.

Bốn người vừa mới đứng lên, đang chuẩn bị cụng ly, thì nghe thấy ở gian phòng bao truyền đến một tiếng động rất lớn vang lên.

Một tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa của gian phòng bao bị người ta đạp mở ra thật mạnh từ bên ngoài.

Tiếng động này, làm Bối Du và Hoàng Trình sợ đến nỗi giật bắn người.

Hướng mắt nhìn ra thì thấy có hai người đàn ông cao to mặc vest đang đứng ở cửa, một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm cực đậm đứng giữa hai người đàn ông cao to, người phụ nữ này trông có vẻ tầm 35 tuổi, trên ngón tay đang đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy, trên hai cổ tay đeo các loại vòng vàng khác nhau, tướng mạo chỉ có thể nói là rất bình thường, cời bỏ đi lớp trang điểm thì ra thế nào, cái này khó mà nói được.

Bối Du vốn dĩ đang tỏ vẻ đắc ý, ngay khi nhìn thấy người phụ nữ này, trên gương mặt lộ ra sự hốt hoảng.

“Cái tên họ Bối kia, một khoảng thời gian rồi không gặp, cái gan này của anh thật sự là càng lúc càng béo tốt rồi đấy!” Ánh mắt người phụ nữ lướt qua hết một vòng trong gian phòng bao: “Sao nào, lấy tiền của lão nương để ra đây chọc gái?”

Bối Du vội vàng cười nịnh một tiếng, nói lấy lòng người phụ nữ: “Bà xã, em trở về khi nào vậy? Thật là nhớ em chết mắt đi được!”

Bồi Du vừa nói, vừa bước lên phía trước, đang định ôm lấy người phụ nữ, kết quả vừa đi đến trước mặt người phụ nữ, đã bị người phụ nữ giáng một bạt tai lên mặt, tiếng vang giòn giã.

Bối Du trông có vẻ như một chút tức giận cũng không có, vẫn lộ ra một nụ cười nịnh hót như lúc đầu: “Bà xã, em hiểu lầm rồi, anh không hề có liên quan gì với máy người này cả.”

“Bà xã?” Vị Lai nghe thấy cách xưng hô của Bối Du với người phụ nữ này, đôi mắt ngay lập tức trừng to, vành mắt đỏ bừng: “Anh đã kết hôn rồi?”

“Sao nào, anh ấy không nói với cô à?” Người phụ nữ mỉm cười khinh thường với Vị Lai:

“Em gái, tôi thật không hiểu nổi, người đàn ông này, cô nhìn trúng anh ấy cái gì cơ chứ? Cần bản lĩnh thì không có bản lĩnh, cần khí phách thì không có khí phách, nếu như cô nhìn trúng tiền của anh ấy, thì tôi nói rõ cho cô biết, tiền của anh ấy, đều là do lão nương cho đấy!”

Vị Lai phớt lờ mặc kệ người phụ nữ này, ánh mắt của cô vẫn luôn đặt lên người Bồi Du: “Tại sao?”

“Tại sao?” Bối Du không trả lời Vị Lai, mà là người phụ nữ đó đã tiếp lời của Vị Lai:

“Nhìn không ra sao, anh ấy chẳng qua chỉ chơi đùa với cô mà thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play