“Tiêu tổng xin chào, Dương tổng đã đợi ngài trên lầu rồi.”
Cô gái xinh đẹp ở quây lễ tân khom người, cung kính nói.
Ừm.” Tiêu Sơn gật đầu, dẫn Trương Thác đến chỗ ấn thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, sự xuất hiện của một bóng người làm cho cửa thang máy mở ra lại, đây là một người đàn ông, khoảng hơn 30 tuổi, cao tầm 1 mét 75.
“Tiêu tổng, ông đến rồi cũng không nói trước một tiếng, tôi vẫn luôn đợi ông ở đây đấy, cái này nếu như để cho Dương tổng biết, có thể tôi phải bị trách phạt đấy.” Người đàn ông này vừa vào thang máy đã vội vàng nói.
Tiêu Sơn bật cười: “Cậu quả thật là trợ thủ đắc lực nhất của Dương tổng, cái gì ông ấy cũng phải nói với cậu nhỉ.”
“Tiêu tổng quá khen rồi, vị này là?” Người đàn ông đặt ánh mắt lên người Trương Thác.
“Con trai nuôi của tôi, Trương Thác, Tiểu Thác, đây là thư ký Triệu.”
“Anh Trương, thật là một người trẻ tuổi đầy triển vọng đấy, chào anh.” Thư ký Triệu chìa tay ra với Trương Thác.
“Chào anh.” Trương Thác cũng chìa tay ra giống như vậy.
Lúc người bắt tay với nhau, động tác của Trương Thác khẽ dừng lại chốc lát, ánh mắt dừng lại trên cánh tay của thư ký Triệu.
Rồi ngay lập tức thu ánh mắt lại.
Thư ký Triệu căn bản là không chú ý thấy được sự khác thường của Trương Thác, thang máy đã lên đến tầng cao nhát, dưới sự hướng dẫn của thư ký Triệu, Trương Thác và Tiêu Sơn đi đến phòng làm việc của Dương Hùng.
Phòng làm việc của Dương Hùng rất lớn, trang trí hết sức sang trọng, trên tủ sách khổng lồ đặt lên chỉ chít những quyền sách.
Tiêu Sơn và Trương Thác vừa mới bước vào phòng làm Dương Hùng đứng dậy khỏi ghế sép tổng của ông ta: “Tiêu tổng đến rồi, mau mau mau, mời ngòi, Tiểu Triệu, mau pha trà.”
“Vâng.” Thư ký Triệu gật đầu, bước ra khỏi phòng làm việc.
Tiêu Sơn vẫy tay: “Dương tổng, không cần khách sáo như vậy đâu, chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi.”
“Được.” Dương Hùng gật đầu: “Tiêu tổng là người thẳng thắn dễ chịu, Dương Hùng tôi chính là thích làm ăn với người thẳng thắn dễ chịu, Tiêu tổng, người của tôi đã chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, hiện giờ chỉ còn đợi con trai tôi được thả ra thôi.”
Lời nói này của Dương Hùng vừa rơi xuống, cánh cửa lớn của phòng làm việc bị người ta đẩy ra, thư ký Triệu vừa mới ra ngoài lúc nãy đang chạy vào với gương mặt đầy hoảnh loạn.
Dương tổng, xảy ra chuyện rồi!”
Dương Hùng chau mày, khiển trách: “Chuyện gì, mà hấp ta hấp tấp?”
“Hải Phong trở về rồi, nhưng đi theo sau Hải Phong còn có rất nhiều người của giới truyền thông, họ đều biết chuyện Hải Phong bị bắt cóc, bây giờ đang bao vây bên dưới công ty!”
“Cái gì!” Giọng nói của Dương Hùng đột ngột nâng lên một quãng tám: “Hải Phong trở về rồi? Nó thế nào rồi?”
Sắc mặt thư ký Triệu có chút khó coi: “Không tốt lắm, trông có vẻ như đã chịu không ít khổ cực.”
Dương Hùng do dự một lúc, sau đó lại nói: “Thế này đi, cậu sắp xếp cho Hải Phong đi nghỉ ngơi trước đi, rồi tìm người đuổi những nhà báo phóng viên đó đi.”
“Rõ.” Thư ký Triệu gật đầu, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Đợi khi thư ký Triệu vừa đi, Dương Hùng lập tức nói với Tiêu Sơn: “Tiêu tổng, nếu con trai tôi đã trở về rồi, vậy thì chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi, chiều hôm nay, tôi sẽ sắp xếp cho tất cả người của tôi vào vị trí, đến lúc đó ông đem kỹ thuật của ông ra, chúng ta gặp nhau ở phòng thí nghiệm, tôi đi xem cái thằng nhóc nhà tôi trước! Xin lỗi không tiếp chuyện ông được nữa rồi.”
“Con cái quan trọng.” Tiêu Sơn gật đầu.
Dương Hùng cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Khi Dương Hùng đến trước thang máy, thư ký Triệu vẫn đợi ở đây, sau khi cửa thang máy mở ra, hai người cùng lúc bước vào trong thang máy.
Trong khoảnh khắc cánh cửa thang máy đóng lại, Dương Hùng và thư ký Triệu cùng lúc nở ra một nụ cười lạnh.
Dương Hùng hỏi: “Những nhà báo đó đã sắp xếp ổn hết chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT