*Đi thôi, Dương tổng.” Lưỡi dao sắc bén kề trên cô của Dương Hùng cũng được thu lại.
Lúc này Dương Hùng mới dám xoay người lại, người đứng sau lưng Dương Hùng, là một thanh niên tóc ngắn ăn mặc bình thường tướng mạo cũng rất bình thường, hắn ta thuộc về loại ném trong đám đông, nhìn một cái cũng không thể tìm ra được.
Dương Hùng gật đầu: “Có chuyện này tôi phải nói rõ, tài liệu tôi chỉ có thể đưa cho anh một nửa.”
“Một nửa?” Tên thanh niên vừa nghe tháy lời này, gương mặt lập tức lộ ra vẻ bát mãn: “Dương tổng, ông hy vọng là lúc tôi trả lại lệnh công tử cho ông, cũng chỉ còn có một nửa thôi sao?”
“Không phải.” Dương Hùng liên tục lắc đầu: “Tài liệu ở chỗ tôi, chỉ có một nửa thôi, một nửa còn lại, đang ở trong tay của Tiêu tổng Tập đoàn Tiêu Thị.”
Tên thanh niên ngập ngừng: “Tập đoàn Tiêu Thị? Tiêu Sơn sao…”
Tên thanh niên vừa lầm bẩm nói ra cái tên Tiêu Sơn, vừa lấy điện thoại ra, soạn tin nhắn.
Tin nhắn soạn được một nửa, thì tên thanh niên mở.
miệng: “Tiêu Sơn đang ở chỗ nào.”
“Hôm nay chúng tôi đã hẹn sẽ bàn chuyện hợp tác ở hội sở Thập cửu lầu, ông ấy chắc cũng ở đó rồi.”
Tên thanh nhiên sau khi đánh ra 3 chữ Thập cửu lầu trên tin nhắn, thì cũng gửi tin nhắn đi.
Hội sở Thập cửu lầu.
Tiêu Sơn dẫn Trương Thác, có thể nói là đã giới thiệu qua hết một lượt với tắt cả những người có máu mặt trong hội sở, bây giờ, dù là bất kỳ ai cũng biết Trương Thác.
“Ha ha, tiểu Thác, trông con thế này, cũng đã đủ mệt rồi, được rồi, không làm khó con nữa, đi chơi với Mễ Lan và Ngữ Lam đi, người trẻ tuổi như các con mới có chuyện để nói.” Tiêu Sơn vỗ vỗ vai Trương Thác, cười ha ha.
“Được, vậy con đi tìm hai cô Ấy trước.”
Trương Thác vào trong biệt viện thấy Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan, hai người họ mỗi người lấy một miếng bánh ngọt, ngồi bên cạnh hồ cá của biệt viện, vừa tự ăn bánh, vừa bẻ một ít bánh thả xuống cho cá ăn, nhàn nhã biết bao.
Có mấy thanh niên hào kiệt tài giỏi, đến chào hỏi hai người bọn họ, giới thiệu về doanh nghiệp của nhà mình, rồi đưa danh thiếp của mình, dò hỏi cách liên lạc của Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan.
Trương Thác nhìn hai người phụ nữ, cùng với những người đàn ông đang vây quanh bên cạnh hai cô ấy, lắc đầu đây bát lực, tìm được một người vợ xinh đẹp, thì phải chấp nhận chuyện vợ mình có sức hấp dẫn lớn.
Đối với loại chuyện này, Trương Thác đã dần dần tập quen rồi.
“Bà xã, tụi em ở đây à, tìm tụi em cả buổi rồi đấy.” Trương Thác bước lên phía trước, lớn tiếng chào hỏi.
Hai chữ bà xã, khiến cho những tuần kiệt (*) trẻ tuổi đang vây quanh bên cạnh Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan đều hướng ánh mắt lên trên người Trương Thác.
() đẹp trai tài giỏi Mặc dù bọn họ không biết bà xã mà Trương Thác gọi là ai, nhưng hai mỹ nhân này, bất luận là người nào, thì cũng đều không phải là người mà tên nhóc trông có vẻ tầm thường này có thể xứng được?
“Trò chuyện xong rồi sao?” Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác với gương mặt xinh đẹp tươi tắn, nụ cười này của cô, khiến cho những xung quanh, bắt giác lộ ra biểu cảm giống như tên háo sắc vậy.
Những tuần kiệt trẻ tuổi này, chẳng phải là chưa từng gặp qua mỹ nữ, nhưng những mỹ nữ mà bọn họ đã từng gặp qua đó, cũng không có một người nào có thể so sánh được với Lâm Ngữ Lam.
“Đây còn chưa phải là mệt đâu, đợi đến lần sau có tổ chức tiệc tụ họp lớn lớn nào đó, mới thật sự là mệt!” Mễ Lan nói với Trương với vẻ rất có kinh nghiệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT