Lâm Ngữ Lam đứng dưới võ đài, gương mặt đầy lo lắng nhìn về phía Trương Thác trên võ đài: “Ông xã, hay là chúng ta không đánh nữa nhé?”

“Không đánh? Cô nói không đánh thì là không đánh à?”

Lời nói của Lâm Ngữ Lam vừa thốt ra, Trương Thác còn chưa trả lời, thì giọng nói của Dương Viên đã truyền đến.

“Chúng tôi đánh hay không, không liên quan gì đến cô cả!”

Lâm Ngữ Lam xoay lại nhìn Dương Viên, đáp trả lại cô ta.

“Ha ha.” Dương Viên cười lạnh hai tiếng: “Đã lên võ đài rồi, thì phải đánh, đây là quy tắc!”

“Không sao, bà xã.” Trương Thác trên võ đài lên tiếng an ủi: “Nếu các người đã muốn thử, vậy thì thử là được rồi.”

Trương Thác từ trước đến giờ không phải là một người biết nói chuyện, sự dịu dàng mà anh thể hiện chỉ thể hiện trước mặt bạn bè của mình thôi, còn đối diện với những người ngay cả bạn cũng không được tính, thì Trương Thác dĩ nhiên sẽ không nề mặt bọn họ.

Một mực nhẫn nhịn, từ trước đến giờ không phải là tính cách của Trương Thác.

Dương Hải Phong đứng bên dưới võ đài nháy mắt với ba tên vệ sĩ, tỏ ý rằng bọn họ đừng kéo dài thời gian nữa, nếu tên họ Trương này thật sự muốn nuốt lời, không muốn đánh nữa, thì bản thân phải đi tìm ở đâu cơ hội ngàn năm có một này, có thể quang minh chính đại dạy dỗ anh chứ?

Ba tên vệ sĩ cùng đồng thời di chuyển, trong chớp mắt khi bọn họ chuyển động cơ thể có một luồng sát khí mạnh mẽ lan ra về phía Trương Thác, đây là khí thế mà hằng năm bọn họ phải liếm máu trên mũi dao mới có thể hình thành được, nếu như đổi thành một người bình thường, thì chỉ cần là loại khí thế của ba người này thôi, cũng đã khiến cho người ta không dám động đậy rồi.

Nhưng Trương Thác sẽ không như vậy, đối mặt với ba tên vệ sĩ lao về phía mình, ngay cả động đây anh cũng không động, mà vẫn bình tĩnh đứng ngay ở đó.

Võ đài 5 mét, đối với cao thủ mà nói, gần như là họ có thể lao tới trước mặt đối thủ ngay lập tức, và đưa ra đòn tấn công có hiệu quả.

Ngô Tân dưới võ đài nhìn động tác của ba tên vệ sĩ Vĩnh Phong, rồi lại nhìn phản ứng của Trương Thác, lắc đầu: “Anh ta thua chắc rồi, tình huống này, ra tay trước chiếm lợi thế mới là sự lựa chọn chính xác nhất, anh ta đứng ở đó, thế nào cũng thất bại, anh ta… cái gì!”

Lời của Ngô Tân vẫn chưa nói xong, thì liền trừng to đôi mắt, tỏ ra vẻ không dám tin nhìn lên võ đài.

Vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy được, ba vệ sĩ của Vĩnh Phong đã phân ra tấn công Trương Thác ở ba góc khác nhau, tình huống này đổi lại là Ngô Tân đi lên trên đó, cũng chỉ có thể chịu đựng mà đỡ lấy đòn tần công của một người, đối mặt với quyền cước của hai người còn lại, cũng chỉ có thể lựa chọn gắng gượng chống đỡ mà thôi.

Nhưng bây giờ thì sao chứ!

Cô thậm chí không thấy rõ, Trương Thác sao có thể làm được!

Ba tên vệ sĩ vốn dĩ lao đến Trương Thác trong nháy mắt tất cả đều lùi về sau mấy bước, nụ cười lạnh trên mặt mỗi người đều trở thành sửng sốt.

“Bát cực…” Ngô Tân lắm bẩm trong miệng.

“Bát cực? Đó là cái gì?” Chị Hồng nghe được tiếng lắm bẩm của Ngô Tân, tỏ ra nghi hoặc.

“Văn có thái cực bình thiên hạ, võ có bát cực định càn khôn, bát cực quyền là một loại quyền pháp dùng để đả thương người khác trong thực chiến, trong toàn bộ kỹ thuật quyền pháp điều cần chú trọng nhất chính là một thốn kình, chính là mới vừa nãy, lúc ra người này xuất chiêu với Trương Thác, Trương Thác dường như đã đánh ra 3 cú đắm ngay lập tức, lực của mỗi một cú đấm đều dễ dàng buộc đối phương phải lùi lạiLoại quyền pháp này này sử dụng phát ra từ gót chân, vận hành đi lên vùng thắt lưng, rồi luồn vào các đầu ngón tay, vì vậy mà lực bùng ra cực lớn, cực kỳ dồi dào kỹ năng quyền pháp đặc sắc.

“Rất mạnh sao?” Chị Hồng vẫn không hiểu.

“Mạnh!” Ngô Tân không cần phải suy nghĩ mà gật đầu: “Bát cực quyền, theo đuổi sự khốc liệt mạnh mẽ, người luyện loại quyền pháp này, đều cực kỳ hà khắc với bản thân, không ngờ, Trương Thác này vậy mà lại biết loại quyền pháp này, vừa rồi khi mới lộ mặt thì tất cả ba tên vệ sĩ của Vĩnh Phong đều phải chịu nội thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play