Lúc Dương Viên nói đến câu cuối cùng, ánh mắt lại đặt lên trên người Trương Thác lần nữa: “Lúc nãy anh nói là, nếu như anh là chủ, thì sẽ sa thải Vương Luân ngay tức khắc, vậy thì tôi muốn hỏi anh, anh là chủ của doanh nghiệp nào vậy, nói để tôi nghe thử xem? Xem thử là công nghiệp Vĩnh Phong chúng tôi có cơ hội may mắn để hợp tác với anh hay không?”

Lúc Dương Viên nói chuyện, cố ý cắn chặt 4 từ công nghiệp Vĩnh Phong rất mạnh, bởi vì cô ta hiểu rất rõ, doanh nghiệp của gia đình mình, có sức ảnh hưởng lớn bao nhiêu.

Trương Thác bật cười: “Tôi cũng nói rồi, tôi nói là nếu như, bây giờ dưới tên của tôi không có bất kỳ doanh nghiệp nào cả.”. Ra‎ chương‎ nhanh‎ nhấ𝐭‎ 𝐭ại‎ ⩶‎ TR𝓊MTR‎ 𝑈YeN.VN‎ ⩶

Lúc Trương Thác đi đến Vương Hội ở châu u trước cuộc chiến Hoàng Hôn, tất cả những doanh nghiệp dưới tên của mình, toàn bộ đều đã được chuyển nhượng đi, anh vốn dĩ là người giàu nhất nước, nhưng hiện giờ có thẻ nói là hai bàn tay trắng, không có gì cả. Ị

“Nếu như? Vậy nếu muốn ví dụ, thì tôi sẽ nói là, nều như anh đứng ở đây, tôi tin chắc rằng, ngay cả dũng khí ngắng đầu lên nhìn Vương Luân anh cũng không có đâu, anh quở trách Vương Luân, vậy thì anh có tư chất gì? Là mạnh hơn Vương Luân về mặt tài chính? Hay là cao hơn Vương Luân về mặt học lực? Hay là thành tích cá nhân của anh vượt quá xa so với Vương Luân?” Lời nói của Dương Viên rất sắc bén, mạnh hơn rất nhiều bậc so với Dương Hải Phong anh trai của cô ta.

Vương Luân vốn dĩ có chút bị ép xuống vì khí thế của Trương Thác, lúc này dường như can đảm hơn rất nhiều, ưỡn ngực lên, nhìn thẳng Trương Thác: “Đúng vậy, miệng thì nói năng khoác lác, giảng đạo lý, ai mà không làm được, nêu như cậu có thể lấy ra được chỗ nào hơn được tôi, thì tôi không còn gì để nói.”

E rằng khó rồi.” Đang lúc này, lại có một giọng nói vang lên, người nói chuyên, chính là người nhìn thấy Trương Thác ra ra vào vào các sảnh chuyên môn khác nhau lúc Trương Thác đang kiểm tra đánh giá trước đó, anh ta mở lời: “Vừa rồi tôi nhìn thấy vị tiên sinh này, cầm lấy một bản báo cáo đánh giá, gần như mỗi một sảnh chuyên môn đều chạy qua một lần, trong mỗi sảnh cũng nán lại không quá 5 phút.”

Vừa nghe thấy anh ta nói những lời này, Dương Viên không nhịn được bật cười thành tiếng.

Kể cả Vương Luân, cũng mang một vẻ mặt giễu cọt.

Dương Viên giơ tay của mình lên, đưa ngón tay làm hình hoa lan ra vẻ với Trương Thác: “Tôi còn tưởng là nhân vật gì cơ chứ, hóa ra cũng chỉ là một người xin việc, trong mỗi sảnh nán lại không quá 5 phút, là đi vào rồi bị ném ra ngoài đúng chứ? Anh Vương đẹp trai, nói cho anh ta biết, ban đầu lúc anh đánh giá, là dùng bao nhiêu thời gian vậy?”

Vương Luân tự tin mỉm cười, rồi trả lời: “Mỗi một hạng mục đều trong hai giờ đồng hồ.”

Còn cần phải hỏi sao? Đồ ngu chứ gì!”

Những trận cười cợt mỉa mai vang lên.

Vương Luân không thèm nhìn đến Trương Thác: “Tôi còn tưởng là nhân vật gì, hóa ra chỉ là một người đến để định giá, 5 phút, chắc không phải ngay cả một câu cậu cũng không trả lời được, thì ra ngoài rồi đó chứ?”

“Người không có bản lĩnh, tính khí còn không nhỏ, cả đời này, đã được định sẵn là không có thành tích gì cả rồi, bây giờ tôi có thể cho anh một cơ hội trở mình, xin lỗi anh Vương đẹp trai đi, tôi có thể làm chút việc thiện, trả cho anh mức lương hằng năm 10,000 tệ, thế nào?” Dương Viên cố ý nói với Trương Thác.

Vừa rồi lúc Trương Thác quở trách Vương Luân, rất nhiều vẫn còn đang nghĩ, người này rốt cuộc có thân phận gì, suy cho cùng người dám tức giận trên lầu 7, thật sự quá ít.

Khi bọn họ biết rằng, Trương Thác chỉ là một người xin việc bình thường không hề có bất kỳ thân phận gì, hơn nữa lúc vào phòng giám định chuyên môn, cũng đều không nán lại được quá 5 phút, mọi người đều cảm thấy, Trương Thác là đang lòe thiên hạ.

Dẫu sao thế giới này, chính là một thế giới chỉ nhìn vào năng lực bản lĩnh, người không có bản lĩnh, nếu như có nói nhiều thêm nữa cũng sẽ không được người khác nghe lọt vào tai, “Nói khoác không biết ngượng, không biết xáu hồ!”

Rất nhiều người vây xem xung quanh, nhỏ tiếng chỉ trích Trương Thác.

Dương Viên đi quanh Trương Thác một vòng, mở miệng nói: “Nếu đã là đến để định giá, chỉ bằng mời anh, lấy đánh giá tổng hợp của anh ra, để chúng tôi được mở mang tằm mắt, xem thử anh có tư chất gì, mà lại thốt ra những lời hùng hồn như thế ở đây?”

“Báo cáo đánh giá của chồng tôi vẫn chưa có.” Lâm Ngữ Lam lên tiếng, dĩ nhiên cô không thể nhìn một mình Trương Thác chịu ức hiếp ở đây được: “Hơn nữa, chúng tôi chỉ đến để tìm chút niềm vui, làm một cái định giá, những thứ này cũng không thể chứng minh được năng lực của một người đâu.”

Là không thể chứng minh được, hay là không có mặt mũi nào để lấy ra đây?” Dương Viên hỏi một cách quái gở: “Trung tâm định giá lớn như vậy, chẳng lẽ sẽ vùi dập tài hoa như các người sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play