Người thân đã khuất, là nỗi đau vĩnh viễn còn mãi trong tim mỗi người.

Dương Hải Phong lần lượt chịu hai cái tát, cảm thấy đau rát trên mặt, đến cả răng khôn của mình, cũng đã bắt đầu lung lay vì hai cái tát tay này.

Trương Thác cười nhếch mép: “Nói tiếp đi nào, sao lại không nói nữa rồi?”

Trương Thác giơ bàn tay lên, cái tát tay đó có thể vung đến bắt cứ lúc nào.

Mễ Lan đứng bên cạnh, quét mắt nhìn, nhìn thấy mấy người bảo an của sân bay đã bước qua bên này, vẻ mặt cô có chút sốt ruột, mở miệng nói với Dương Hải Phong: “Dương Hải Phong, nếu như anh thấy khó chịu, thì báo cảnh sát bắt chúng tôi lại đi, nếu không thì đừng có khua môi múa mép!”

“Báo cảnh sát? Đm tôi khinh!” Dương Hải Phong phun ra một ngụm bọt máu, anh ta chỉ vào Trương Thác: “Thằng nhóc, ở Hàng Châu này, ông đây có không dưới 100 cách để chơi chết mày đó, báo cảnh sát đm hời cho mày quá rồi, mày chờ đi, chỉ cần mày dám ở lại Hàng Châu một ngày, thì ông đây sẽ làm cho mày sống không bằng chết!”

Dương Hải Phong vừa nói xong, thì bảo an sân bay cũng đã bước đến, hỏi thăm Dương Hải Phong: “Anh đây, có cần giúp đỡ gì không?”

“Không cần, cút ra!” Dương Hải Phong đẩy máy người bảo an với đầy cáu gắt, bước đi ra ngoài.

Những bảo an này thấy Dương Hải Phong thái độ như vậy, cũng không muốn tự làm mắt hứng, rời khỏi chỗ này giường như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Thấy như vậy, Mễ Lan mới thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn hiểu rất rõ đối với tính cách của Dương Hải Phong này, lúc lung lay vì hai cái tát tay này.

Tiếp theo đó như thế nào, Mễ Lan cô cũng không phải loại người có thể để cho người ta tùy tiện ức hiếp.

“Trương Thác, xin lỗi nhé, lúc nãy tôi chỉ muốn đùa chút thôi, không ngờ chuyện lại phát triển thành ra thế này.” Mễ Lan nói xin lỗi với Trương Thác.

“Không sao.” Trương Thác xua tay.

Nội tâm của Trương Thác, vô cùng nhạy cảm, khi dính líu đến hai người này, anh sẽ không khống chế được tính khí của mình, một người là Lâm Ngữ Lam mang lại cuộc sống mới với cho mình, người còn lại là mẹ ruột của mình, đây cũng là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của Trương Thác.

Ba người ra khỏi sân bay, tùy tiện bắt đại một chiếc taxi, rồi đi ra đến nội thành ngay.

Từ trước đến giờ, Trương Thác chưa từng nghe Lâm Ngữ Lam nhắc đến chuyện gia đình của Mễ Lan làm gì, Mễ Lan cũng giữ im lặng không nhắc đến chuyện gia đình mình.

Nhưng khi Trương Thác nhìn thấy chỗ mà gia đình Mễ Lan ở, chắc có lẽ cũng đã hiểu hơn khá nhiều.

Chỗ mà gia đình Mễ Lan sinh sống, là một khu giàu có thật sự, tuy là một tòa cao ốc nhỏ bình thường, diện tích chỉ tầm 130 mét vuông, nhưng phải biết rằng, giá nhà đất ở đây, giá bình quân cũng là 193,000 một mét vuông!

Cái giá này, nếu đem đến thành phó Ngân Châu, ước chừng có thể khiến cho một đống người phải kinh sợ, tốc độ phát triển thần tốc của thành phố Ngân Châu hai năm gần đây, giá nhà đất đã trở mình hơn gấp đôi, mảnh đất đắt nhất cũng chỉ 12,000 một mét vuông, còn thành phố Lạc Hà bên cạnh Ngân Châu, mảnh đất ở khu vực tốt nhất, căn nhà còn chưa đến 3,000 một mét vuông.

Tấc đất tắc vàng ở thành phó lớn, chỉ có người đến ở đây, mới có thể lĩnh hội được.

Cha của Mễ Lan biết trước Mễ Lan sắp về, nên đã chuẩn bị một bàn thức ăn ngon ở nhà.

Mặc dù Mễ Lan đã ra sức ngăn cản, nhưng Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, mỗi người vẫn xách theo những phần quà riêng, rồi lúc này mới lên tòa nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play