Khi nghe tháy hai chữ “chị dâu”, nụ cười trên mặt Chessia trong nháy mắt biến mát, đồng thời, đôi mắt xanh thẳm đẹp như đại dương lộ ra sát ý dày đặc: “Là em phái đi!”
Tại sao?” Trương Thác khó hiểu: “Em nên biết cô ấy và anh là…
“Chính là bởi vì em biết cho nên em mới muốn giết cô ta!”
Đôi mắt Chessia đầy hận thù: “Cô ta đã cướp đi người quan trọng nhất của em. Sự tồn tại của cô ta sẽ dẫn đến sự hủy diệt của đảo Quang Minh. Anh Trương Thác, anh có biết không? Trong vài tháng qua khi anh biến mất, người bên ngoài nói về chúng ta như thế nào! Ngày càng có nhiều người bắt đầu thách thức tôn nghiêm của đảo Quang Minh chúng ta!”
Trương Thác không nói, nhưng lặng lẽ nhìn Chessia.
Chessia nói tiếp: “Có tin đồn bên ngoài rằng bản vẽ của hỏa tinh là ở chỗ anh Trương Thác, anh có biết bao nhiêu người đã lên đảo Quang Minh và hỏi em cho mượn bản vẽ không? Mấy tháng trước, ai dám làm chuyện này?
Bây giờ họ không để đảo Quang Minh trong mắt nữa!”
Trương Thác bắt lực thở dài, sờ sờ mái tóc dài mềm mại của Chessia, nói: “Chessia, đây chỉ là hư danh, không cần quan tâm!”
“Không phải hư danh!” Chessia đột nhiên hét lên, bộ dạng của cô ấy khiến đám người Bạch Trì bị dọa sợ.
“Đây là mạng sống của chúng ta!” Chessia lấy ra chiếc nhẫn đuôi ngũ sắc và cầm nó trong tay. “Uy nghiêm của đảo Quang Minh chúng ta chồng chất trong biển máu, trên ngọn núi xác chết. Đó là sự tồn tại của anh Trương Thác.
Sự ngăn cản của thế giới bên ngoài! Nhưng bây giờ!
Người bên ngoài nghĩ rằng anh Trương Thác đã bị phế rồi! Người trên đảo Quang Minh đang nghẹn một cục tức chờ ngày anh Trương Thác trở về! Nhưng còn anh ấy thì saol”
Chessia chỉ vào Trương Thác: “Sự ích kỷ của anh ấy, anh ấy là vì một người phụ nữ! Bỏ rơi tất cả chúng ta, nguyện ý làm nhân vật ít người biết đến, em hỏi anh, anh làm như vậy có ra dáng là một Satan không!”
“Chessia! Em làm gì vậy, bỏ tay xuống!” Bạch Trì hét lên, hành vi của Chessia rõ ràng là vượt quá giới hạn.
Trương Thác hờ hững xua tay: “Không sao, để em ấy nói, hôm nay là người nhà chúng ta nói chuyện, không có nhiều quy tắc như vậy.”
“Ha ha” Chessia chế nhạo, cô ấy trông thật ngọt ngào vừa rồi biến mắt không tăm tích: “Em hỏi anh, anh có muốn quay lại không! Anh thực sự muốn ở bên người phụ nữ đó sao? Anh quên mục tiêu ban đầu của chúng ta sao?”
“Anh sẽ không quên, em phải cho anh thời gian.” Trương Thác nói: “Anh sẽ trở về, nhưng không phải bây giờ!”
“Nói như vậy, anh muốn chúng em tiếp tục đợi? Vị Lai có bao giờ nói với anh trong những tháng anh biến mắt, đảo Quang Minh đã bị thế giới bên ngoài xích lại vài lần, bao nhiêu quả bom hạt nhân có thể rơi xuống bất cứ lúc nào lên đầu chúng ta! Có hay không?” Giọng Chessia trở nên rất kích động, cô ấy hét lên những từ cuối cùng.
“Bom hạt nhân khóa chặt đảo Quang Minh!”
Lời của Chessia khiến cho Trương Thác bỗng dưng cảm thấy kinh ngạc, quả thật là anh không biết chuyện này.
Trương Thác phóng ánh mắt mình lên người Vị Lai, nhưng Vị Lai cũng có hơi không dám nhìn thẳng Trương Thác, rất rõ ràng thấy được, cô ấy biết chuyện này, nhưng lại không nói với Trương Thác.
Trương Thác hít một hơi thật sâu, hỏi: “Chuyện là lúc nào?”
Ðó…đó là sau 3 ngày của cuộc đại chiến lần đó.” Vị Lai trả lời với giọng nói bé xíu.
“Chỉ vì một người phụ nữ, mà vứt bỏ đi cả cái đảo Quang Minh này không quan tâm đến, đây không phải là chuyện mà Satan nên làm!” Ánh mắt của Chessia đột nhiên trở nên thùy mị, dịu dàng, cô ta ôm lấy cánh tay của Trương Thác, giọng nhẹ nhàng nói: “Trương Thác, anh trở về có được không?”
Trương Thác nhìn khuôn mặt giống như thiên sứ đó của Chessia, chằm chậm lắc đầu: “Cho anh thêm một khoảng thời gian nữa.”
Chessia bỗng buông cánh tay Trương Thác ra: “Cho anh thêm một thời gian nữa? Có thể là ngày mai, ngày mốt, quả bom hạt nhân đó lại sẽ rơi đến đầu bọn em, anh còn muốn có thêm bao nhiêu thời gian nữa!”
Trương Thác trầm mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT