Thần sắc Phó Đình kiêu ngạo, sau khi quét ánh mắt một vòng trong phòng bao, lưu luyến lâu hơn trên người 3 cô gái Nguyệt Thần, Vị Lai, Lâm Ngữ Lam.
Dù Chu Tử Du cũng là một mỹ nhân nhưng phong cách của cô ta lại kém hơn hẳn so với 3 người phụ nữ trong phòng bao.
Sau khi Chu Tử Du nói xong, lại nói với Phó Đình: “Chồng, đây là Lâm Ngữ Lam, chủ tịch tập đoàn Lâm thị.”
“Tập đoàn Lâm thị, tôi biết rồi.” Phó Đình gật đầu: “Tôi nhớ một hai năm trước, người của Lâm thị đến tìm tôi để bàn chuyện hợp tác, bị tôi từ chối. Dù sao cũng chỉ là một công ty nhỏ thôi, cử một đại diện tới cũng quá thiếu chân thành, phải không?”
Câu nói này của Phó Đình bao hàm mấy ý, trước tiên là không để Lâm thị vào mắt, chế nhạo Lâm thị là một công ty nhỏ, đồng thời nêu bật địa vị của chính mình.
Sắc mặt Lâm Ngữ Lam thay đổi, nói: “Chị Chu, nếu chị và người yêu của chị đến đây uống rượu, tôi hoan nghênh, nếu còn có việc khác, xin lỗi, hôm nay ở đây còn có bạn quan trọng. Chúng ta có thể bàn lại vào ngày khác.”
“Ngày khác? Ngày khác có ý nghĩa gì? Nhìn đám người này, mặc như đám não tàn, không theo trào lưu sao?” Ánh mắt Chu Tử Du dừng trên người Tóc Đỏ, che miệng cười.
“bai”
Lâm Ngữ Lam đập bàn một cái tát, hành động này khiến mấy người Bạch Trì đều bị dọa.
“Chu Tử Du, cô quá đáng rồi đó!” Lâm Ngữ Lam tức giận trừng mắt với Chu Tử Du.
Bạch Trì co rụt đầu lại, xông tới Feinberg bên cạnh, thấp giọng nói: “Không phải nói chứ, lúc chị dâu bực lên cũng khá là uy nghiêm đó nha.”
“Điều đó là cần thiết.” Feinberg nhỏ giọng đáp: “Sau này chị dâu lên đảo, lấy uy thế này ra, những tướng quân, nguyên thủ gì đó còn không run lẫy bẩy sao?”
Chu Tử Du hờ hững nhìn Lâm Ngữ Lam: “Làm sao? Tôi nói sai à? Lâm Ngữ Lam, khẩu vị hiện tại của cô cũng thật là càng ngày càng buồn nôn. Nói thật, néu người khác nói tôi quen biết cô, tôi còn cảm thấy mất mặt. Cùng những người không theo trào lưu này ngồi chung một bàn, nghĩ thôi đã cảm thấy cả người khó chịu rồi.”
Khi Chu Tử Du nói, cố tình rùng mình một cái.
“Chu Tử Du, tốt hơn cô nên nói chuyện tôn trọng một chút!” Lâm Ngữ Lam cắn chặt hàm răng trắng bạc, trong mắt đầy lửa giận.
“Nếu không thì sao?” Phó Đình cười khẽ: “Cô — một tập đoàn Lâm thị, nghe nói gần đây nhận được một vài đơn hàng lớn. Thế thì sao? Tính đâu ra đấy thì cũng chỉ là tài sản 10 tỷ. Với một doanh nghiệp nhỏ như vậy, có thể lật trời không?”
Vẻ mặt Phó Đình đầy khinh thường, anh ta phát hiện, sau khi chế nhạo Lâm Ngữ Lam xong, hai mỹ nữ khác với phong cách hoàn toàn khác trong phòng bao đều nhìn anh ta, điều này khiến trong lòng anh ta rất hài lòng, thậm chí còn nghĩ tới, nếu tối nay có thể đưa hai người đẹp này lên giường thì sảng khoái biết bao?
Phó Đình đang dương dương tự đắc, không biết rằng Vị Lai và Nguyệt Thần lúc này nhìn anh ta như thể nhìn kẻ não tàn.
Nói đến tài sản với người phụ nữ của lão đại? Thực khâm phục lòng dũng cảm của anh ta, hỏi Feinberg xem, liệu lão tử như anh ấy có dám làm chuyện này không!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam có chút ảm đạm, sắc mặt rất xấu: “Phó tiên sinh, Lâm Thị của tôi tuy nhỏ, nhưng không phải ai cũng bắt nạt được!”
“Bắt nạt? Tôi đã bắt nạt cô rồi à? Tôi chỉ đang nói một sự thật thôi!” Phó Đình khoanh tay trước ngực, anh ta lại quét ánh mắt nhìn những người trong phòng bao một lần nữa.
“Ài, thật khó tưởng tượng. Những ngày không có tiền sẽ thế nào? Nếu ngày nào cũng trà thô cơm đạm bạc, tôi thà chết chứ không sống như vậy, hahaha.”
Với một tràng cười sảng khoái, Phó Đình rời khỏi phòng bao.
Chu Tử Du cười nhẹ với Lâm Ngữ Lam: “Thực xin lỗi nhé Lâm tổng, chồng tôi là người như thế, ăn nói bộc trực thẳng thắn, nhưng những gì anh ấy nói đều là sự thật đúng không? Doanh nghiệp nhỏ như Lâm thị các cô còn thực sự không được chồng tôi để vào mắt. Còn những kẻ theo style đầu xù quần áo hằm hố không theo xu thế này, hãy nhìn dáng vẻ từng người, thật là khiến người khác buồn nôn.”
Chu Tử Du phát ra một tiếng cười khúc khích, đi theo sau chồng cô ta rời khỏi phòng bao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT