Thấy Trương Thác không nói gì, Lâm Ngữ Lam cũng không nói tiếp nữa, sự không tin tưởng của anh khiến cô thật sự có hơi tức giận.
Trên đường về, hai người cũng không nói được mấy câu.
Về đến nhà, Trương Thác vừa dừng xe lại đã thấy hai người Giang Tỉnh và Milan vội vàng chạy ra từ trong nhà.
“Trương Thác, Ngữ Lam đâu! Liên lạc được với Ngữ Lam không!” Milan lo lắng hỏi.
“Sao thế?” Lâm Ngữ Lam nghi ngờ mở cửa bên ghế lái phụ ra.
Nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, Milan và Giang Tỉnh đều thở phào.
Milan vỗ ngực: “Ngữ Lam, cậu không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, nãy giờ tớ sốt ruột muốn chết” “Cuối cùng là sao thế?” Lâm Ngữ Lam không hiểu ra sao.

“Trương Thác chưa nói với cậu hả?” Milan nhìn Trương Thác, sau đó nói: “Khi nấy có người tập kích bọn tớ, sau khi Trương Thác khống chế người đó thì vội vàng đi tìm cậu, sợ cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.

Tớ gọi điện thoại cậu cũng không nghe, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện rồi!”.
Lời của Milan khiến tim Lâm Ngữ Lam đập thịch một tiếng: “Mấy cậu vẫn luôn gọi điện thoại cho tớ là vì chuyện này sao?”
“Nếu không thì sao? Ai cũng biết Chủ tịch Lâm bận rộn như thế nào dám gọi điện thoại cho cậu mãi chứ, cậu không sao là tốt rồi.” Milan kéo tay Lâm Ngữ Lam: “Mau vào nhà thôi, Giang Tỉnh nói có lẽ còn có kẻ tập kích trốn trong bóng tối, ở trong nhà an toàn hơn một chút.”

Trên khuôn mặt của Lâm Ngữ Lam bỗng chốc đầy vẻ xấu hổ, cô nhìn về phía Trương Thác, Trương Thác đã đi vào nhà, kéo người phụ nữ tóc đuôi ngựa kia ra.

Trước đó Trương Thác dùng dao với lực rất lớn, đến bây giờ đối phương vẫn chưa tỉnh lại.
Trương Thác mở cửa xe Mercedes ném cô ta vào ghế lái phụ, còn mình ngồi lên ghế lái, sau khi nhắc nhở Giang Tỉnh chú ý quan sát thì lái xe rời đi.
Milan nhìn đèn sau của chiếc Mercedes GT, khó hiểu hỏi Lâm Ngữ Lam: “Ngữ Lam, có phải cậu và Trương Thác cãi nhau không, sao tớ cảm thấy giữa hai người có gì đó không đúng?” “Không… không có” Lâm Ngữ Lam khoát tay, có chút ngượng ngùng.
Ngay lúc nãy, cô còn tức giận vì Trương Thác không tin mình.

Bây giờ mới biết vì đã xảy ra chuyện nên Trương Thác mới gọi cho mình nhiều lần đến thể, trong từng cuộc gọi nhỡ, Lâm Ngữ Lam đều có thể cảm nhận được sự lo lắng và quan tâm kia, còn mình lại vì chuyện này mà nổi giận với anh.
Vào lúc này, Lâm Ngữ Lam cảm thấy mình thật sự hơi quá đáng!
Trương Thác lái xe chạy thẳng ra ngoại ô, cũng ngay lúc này, anh gửi cho Bạch Trì một tin nhắn.
Trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô, chính là nơi Lợi Nhẫn và Lưu Sa sống mái với nhau lần trước, người phụ nữ tóc đuôi ngựa ngồi trên một cái ghế, từ từ tỉnh lại.
Việc đầu tiên khi cô ta tỉnh lại là quan sát hoàn cảnh xung quanh, đám mây trên bầu trời bên ngoài đỏ như lửa chứng tỏ đã chạng vạng rồi, nhà máy có vẻ rất vắng, xung quanh mình không có một bóng người.
Trên mặt người phụ nữ lộ sự nghi ngờ, cô ta nhẹ nhàng hoạt động tay chân, không hề phát hiện thứ gì giống như cơ quan.
Sau khi quan sát xong, cô ta mới chậm rãi đứng dậy từ trên băng ghế nhìn về phía lối ra, đi qua đó.
“Đi đâu đấy?” Một chân người phụ nữ tóc đuôi ngựa mới bước ra khỏi cửa lớn nhà máy đã có một giọng nói vang lên, cô ta nhìn về hướng phát ra âm thanh, là một chàng trai, cũng không phải người đánh ngất mình lúc chiều, mà là một chàng trai cực kỳ rạng rỡ, thậm chí gương mặt còn hơi non nớt như tiểu thịt tươi trên ti vị.

Người phụ nữ tóc đuôi ngựa nhìn chằm chằm chàng trai đi tới, làm ra tư thế đề phòng: “Cậu là ai?” Bạch Trì cười ha ha nhưng không đáp lời.
Bên khác của người phụ nữ lại vang lên một giọng nữ.
“Đúng là thú vị, cô tới Ngân Châu giết người còn hỏi chúng tôi là ai?” Thứ Phong mặc váy dài màu trắng thong thả đi tới: “Sao hả, muốn rời đi?
Nhìn kỹ bên ngoài thử xem”.

Người phụ nữ căng thẳng nhìn Thứ Phong và Bạch Trì đột nhiên xuất hiện, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài.

Trên bãi đất trống ngoài nhà xưởng có khoảng mười người cả trai lẫn gái đang ngồi cùng nhau, bọn họ đang đốt lửa trại, nướng BBQ.
Cô ta vô thức sờ trên người, khi thấy trong túi gồ lên mới yên tâm hơn, người phụ nữ nhìn chằm chủ Bạch Trị và Thừ Phong, cố hết sức khiến mình bình tĩnh: “Nếu đã biết tôi là người của Thứ Mân, các người là thế lực ở phương nào, có lẽ cũng biết quy tắc của chúng tôi đúng không!”.
“Quy tắc?” Bạch Trì nghe xong thì bật cười: “Xin lỗi, trước giờ tôi chỉ biết nên lập ra quy tắc thế nào, chứ không biết nên tuân thủ quy tắc ra sao, chi bằng cô cho tôi biết là quy tắc gì đi!”
Lúc Bạch Trì cười lên còn để lộ hàm răng trắng, nhìn qua cực kỳ rực rỡ nhưng lại khiến người phụ nữ có cảm giác như rơi vào hầm băng.
Đúng lúc này, bầu trời có nắng chiều đột nhiên trở nên tối sầm, vô số cánh hoa hồng bay xuống từ trên không trung, lúc những người ăn đồ nướng trên bãi đất trống ngoài nhà máy nhìn thấy hoa bay xuống đều dừng tay lại.

Người phụ nữ đột nhiên nở nụ cười, cô ta biết, người của mình đến rồi.
Khác với tổ chức khác, người của Thứ Mân sẽ không buông bỏ một đồng bọn nào, sau khi người tập kích bị bắt, chỉ cần không chết, Thứ Mân sẽ nghĩ hết mọi cách để cứu về.
Mà hoa hồng đầy trời là đại biểu cho sự xuất hiện của Thử Mân.
Bạch Trì ngẩng đầu nhìn lên trời, cảnh cánh hoa hồng từ trên trời rơi xuống này thật sự rất đẹp.
“Chậc! Dư tiền không có chỗ tiêu!” Bạch Trì bĩu môi.
Sau khi hoa hồng rơi, có liên tiếp hơn mười người đều là nữ xuất hiện.

Người cầm đầu mặc váy dạ hội màu đen, tóc búi lên, xinh đẹp tựa như nữ vương tiệc tối.
Nhưng người ở đây đều biết người phụ nữ xinh đẹp này là một đoá hoa hồng đen có gai, có thể dễ dàng lấy đi mạng người.
Dáng vẻ Thứ Mân xuất hiện vẫn khiến người ta kinh ngạc như vậy nhỉ.
Bạch Trì đi ra khỏi nhà máy, nhìn mười mấy bóng dáng mới xuất hiện: “Có lẽ vị này là nhị đương gia của Thứ Mân.

Hoa hồng Đen đúng không?”
Người phụ nữ mặc váy dạ hội tiến lên một bước, che miệng cười nói: ” Mọi người thật thú vị, xem ra là đang đợi Thứ Mân chúng tôi đúng không?
Bạch Trì nhún vai, tương đương với chuyện ngầm đồng ý lời của đối phương.
Hoa Hồng phất tay với người phụ nữ tóc đuôi ngựa: ” mau qua đây.”
Cô ta không nói một lời đi tới chỗ Hoa Hồng Đen.

Đám người Bạch Trì cũng không ngăn cản.
Đợi sau khi cô ta đi tới bên cạnh Hoa Hồng Đen, Hoa Hồng Đen lại cất lời: “Các vị, Thứ Mân chúng tôi cũng chẳng phải người không nói đạo lý, nói đi, lần này thả người của chúng tôi là muốn cái gì?”
“Đúng là muốn một thứ.” Bạch Trì vặn tay đi đến bếp nướng ở một bên, cầm một xâu thịt vừa ăn vừa nói: “Quy tắc của thế giới ngầm, mọi người đều rất rõ ràng, bây giờ tôi cho Thứ Mân các cô hai sự lựa chọn, đầu tiên, nói cho tôi biết người thuê các cô là ai”.
Hoa Hồng Đen cười khẽ, vô cùng xinh đẹp: “Nếu anh đã biết quy tắc thì nên hiểu, chúng tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ thông tin của người thuê, nói thẳng lựa chọn thứ hai đi”
“Thật ra tôi không đề nghị các cô chọn cái thứ hai” Bạch Trì ăn xong xâu thịt, tiện tay ném đi, cười hì hì nói: “Cái thứ hai, người đến hôm nay đều phải ở lại đây hết.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play