Câu hỏi cậu có biết Tây y không của Hội trưởng Mã khiến Trương Thác ngơ ngác.
Trương Thác trả lời: “Có biết một chút, sao thế?”
Hội trưởng Mã nghe thấy thế, giọng điệu lập tức trở nên vui vẻ, ông ta hiểu cái biết một chút của Trương Thác chính là tinh thông: “Thật tốt quá, tiểu sư phụ, cậu có thể đến Bệnh viện Nhân Dân 1 không, có chuyện cần đến sự giúp đỡ của cậu”
“Có người bệnh à?” Trương Thác nhíu mày.
Hội trưởng Mã đáp: “Ừ”
“Được, tôi đến ngay” Trương Thác không chút nghĩ ngợi gọi một chiếc xe, đi đến Bệnh viện Nhân dân.
Câu nói y giả nhân tâm (*) cũng không phải chỉ nói cho có mà thôi.
Trương Thác có năng lực thì sẽ đi cứu người, nhưng không phải ai anh cũng cứu được, trong lòng Trương Thác có một quy tắc thuộc về riêng mình.
(*) Y giả nhân tâm: Người học y có tấm lòng nhân ái yêu thương người.
Tầng cao nhất của thế giới ngầm lưu truyền một câu, Diêm vương sống cứu người không nhìn tiền, chỉ nhìn duyên.
Cái duyên này, trước giờ đều là Trương Thác quyết định.
Có người không tiếc vung tiền như rác cũng không có được cái duyên này, có vài người, Diêm vương sống sẽ tự động đưa duyên phận tới.
Khi Trương Thác đến bệnh viện thành phố, Hội trưởng Mã đang lo lắng chờ đợi trước của bệnh viện, vừa nhìn thấy Trương Thác đi xuống từ trên xe taxi, ông ta lập tức đi thẳng đến nghênh đón.
“Tiểu sư phụ, cậu đến rồi, lần này thật sự phải dựa vào cậu đấy.”
“Người bệnh có thân phận gì, bị bệnh gì?” Trương Thác không nói lời dư thừa, vừa đi nhanh vào trong bệnh viện vừa hỏi.
Hội trưởng Mã đi theo sau lưng Trương Thác, báo cáo tựa như trợ lý:
“Người bệnh là nữ, hai mươi tư tuổi, là Hoa Kiều trở về từ Pháp, trong ngực trái xuất hiện một khối u ác tính liền kề với tim.
Nhưng trình độ y học của Ngân Châu có hạn, bây giờ tình hình của người bệnh rất nguy hiểm, khối u khiến nhịp tim người bệnh chậm lại, hoàn toàn không thể đi máy bay đến bệnh viện có thiết bị tốt hơn, thời gian cũng không cho phép, phải lập tức cắt bỏ khối u.”
“Cho tôi xem ảnh X quang” Trương Thác duỗi tay ra, Hội trưởng Mã lập tức đưa ảnh chụp X quang cho anh.
Trương Thác cầm lên nhìn sơ một lượt: “Rất giống với biểu hiện của biến đổi bệnh lý van hai lá, hai vùng phổi ứ máu, nhịp tim tăng từ cường độ thấp đến trung bình, tâm nhĩ trái và tâm thất phải giãn ra, vì uống chất cản quang có thể nhìn thấy thực quản bị chèn ép từ cường độ thấp đến trung bình, đây là khối u tim”
Những lời này của Trương Thác khiến Hội trưởng Mã thầm thấy khâm phục, chỉ nhìn thoáng qua ảnh X quang đã có thể phát hiện mấy vấn đề này, ông ta cảm thấy mình hoàn toàn không thể làm được như thế.
Trương Thác trả ảnh X quang lại cho Hội trưởng Mã, đi vào trong thang máy: “Tôi cần xem ảnh chụp CT, sau đó mới có thể quyết định phẫu thuật hay không?
“Được, tôi lập tức kêu người chuẩn bị cho cậu.” Hội trưởng Mã liên tục gật đầu, ấn xuống tầng tám.
Thang máy “đinh” một tiếng, dừng lại ở lầu tám.
“Tiểu sự phụ, cậu đến phòng họp trước đi, ở đó có mấy bác sĩ lâm sàng, bọn họ hiểu tình trạng của người bệnh nhất, tôi đi lấy ảnh” Hội trưởng Mã chỉ về phía một phòng họp cho Trương Thác, sau đó đi về hướng ngược lại.
Trương Thác gật đầu, tất cả ảnh đều chỉ có thể quan sát, muốn biết tình trạng chính xác nhất của người bệnh, ý kiến của bác sĩ lâm sàng là đúng trọng tâm nhất.
Trương Thác đi tới cửa phòng họp, gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng mời vào thì mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng họp có ba nữ bác sĩ chừng bốn mươi, năm mươi tuổi đang ngồi ở vị trí đầu của bàn họp, còn có mấy bác sĩ trẻ đứng một bên, không ngừng ghi chép cái gì đó.
Sự xuất hiện của Trương Thác khiến người trong phòng hơi sửng sốt, có vài người rất khó chịu, chàng trai xa lạ này làm gì thế.
“Hội trưởng Mã kêu tôi đến trao đổi chuyện phẫu thuật, bây giờ là tình trạng gì rồi?” Trương Thác hỏi thẳng.
“Xin lỗi, cậu.” Một bác sĩ trẻ vừa định lên tiếng đã bị nữ bác sĩ lớn tuổi cắt ngang.
Nữ bác sĩ này cũng là hội viên của hiệp hội y học, từng gặp Trương Thác, nhìn thấy Trương Thác xuất hiện, bà ta rất kích động: “Tiểu sự phụ, không ngờ lại là cậu”
Thấy bác sĩ mổ chính kinh nghiệm phong phú tỏ vẻ kích động như thế, những bác sĩ trẻ tuổi này đều rất tò mò nhìn Trương Thác, bắt đầu suy đoán.
Trương Thác gật đầu: “Miêu tả tình trạng của người bệnh với tôi một chút.”
Nữ bác sĩ hít sâu một hơi, nói: “Tình trạng bây giờ là người bệnh phải hoàn thành phẫu thuật trong vòng nhiều nhất là ba tiếng, khối u ác tính ở tim khiến thân thể người bệnh nóng lên, thiếu máu nghiêm trọng, liên tục ngất đi, tim đập chậm lại, tim trái có chức năng nhồi máu bị suy kiệt, màng tim tràn dịch, ép tim cấp tính, tình hình cực kỳ nguy hiểm”
Trương Thác nhíu mày, hỏi tiếp: “Tình trạng khối u thế nào?”
“Khối u bám lên tim, nối liền với một vài mạch máu, với tình trạng của người bệnh, chỉ không cẩn thận một chút, cho dù lệch không đến nửa milimet cũng có thể khiến xuất huyết nhiều, nguy hiểm đến tính mạng của người bệnh, cả bệnh viện đều không ai dám làm phẫu thuật thế này.”
Đang lúc nói chuyện, Hội trưởng Mã đem tất cả ảnh lúc trước đã chụp vào.
Trương Thác nhận lấy ảnh nhìn mấy lần, nói thẳng với Hội trưởng Mã: “Chuẩn bị phẫu thuật, tôi sẽ mổ chính, tìm ba người giúp đỡ tôi, phải có kinh nghiệm phong phú.
Quá trình phẫu thuật này phải nhanh, lúc mở lồ ng ngực, rất có thể sẽ khiến nhịp tim người bệnh ngừng đập đột ngột”
“Đã hiểu” Hội trưởng Mã không chỉ là hội trưởng của hội y học, còn là viện trưởng của bệnh viện này, lập tức dặn dò ba bác sĩ có kinh nghiệm mố chính phong phú trong phòng họp đến giúp đỡ Trương Thác.
Ba bác sĩ mổ chính phụ mổ cho một người trẻ tuổi? Tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên xảy ra ở Bệnh viện Nhân dân 1.
Những bác sĩ trẻ tuổi kia thấy Hội trưởng Mã nghe lời chàng trai trước mắt như vậy thì đều rất tò mò, rốt cuộc anh là ai.
Bây giờ người bệnh đang nằm trong phòng điều trị tích cực, khi Trương Thác quyết định phẫu thuật, người bệnh đã lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật.
Trương Thác hiểu rất rõ quy trình trước phẫu thuật, khử trùng, mặc đồ bảo vệ, đợi làm xong tất cả, anh dẫn theo ba bác sĩ bước vào phòng phẫu thuật.
Vì độ khó của ca phẫu thuật lần này, Hội trưởng Mã cũng không ngăn cản mọi người đến quan sát học tập.
Trương Thác đi vào phòng phẫu thuật, vừa sắp xếp dụng cụ phẫu thuật vừa nói với người bệnh: “Hít sâu, cố hết sức thả lỏng, bây giờ cảm thấy thế nào?”
Một giọng nữ lộ sự đau đớn vang lên: “Trương… Trương Thác?”
Trương Thác đang sắp xếp lại dụng cụ phẫu thuật ngẩng đầu nhìn lên, người trên bàn phẫu thuật khiến anh chấn động.
“Milan! Cô… Trương Thác có thể nhìn thấy khuôn mặt của Milan vì đau đớn mà bắt đầu nhăn nhó.
Cô gái bình thường ra vẻ lạc quan hào phóng này đang không ngừng run rẩy, thân thể lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.
“Trương Thác, tôi… tôi đau..” Milan cắn chặt răng, mồ hôi mướt trán, tóc cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp mà dính lại với nhau.
Trương Thác lấy một cái khăn ướt ra, lau mồ hôi trên trán giúp Milan, cố hết sức an ủi: “Không sao, không sao, chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi, sau khi tiêm thuốc mê, cô yên tâm ngủ một giấc, khi dậy rồi sẽ không sao nữa, biết chưa?”.