Bệnh viện nhân dân thứ hai Ngân Châu, trong một phòng bệnh độc lập, một gã đẹp trai người Pháp để râu quai nón đang nằm trên giường bệnh.
Hai người La Linh và Roth ngồi bên cạnh giường bệnh, xem điện thoại di động, dùng tiếng Pháp nói với Roth: “Lâm Ngữ Lam thế mà không sa thải anh ta, ngược lại còn cho anh ta thời hạn ba ngày, cứ đợi xem, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, đợi đến ngày mai, anh cứ dựa theo kế hoạch, trước tiên cứ giả vờ như chúng ta đã đạt thành hợp tác, đợi chúng ta ký hợp đồng xong, cầm được tiên trong tay, sẽ chậm rãi tìm thắng ranh kia tính số “ “Vậy nếu anh ta thật sự tìm được đối tượng hợp tác thì sao đây?” Roth hỏi.
“Thời gian ba ngày, anh ta lấy cái gì đi tìm! Cho dù cho anh ta thời gian ba tháng, anh ta cũng không tìm thấy được! Huống chi, em đã biết anh ta định làm cái gì rồi, suy nghĩ của thằng ranh này giống hệt như chúng ta, anh ta cũng tìm một công ty ma, định ngày mai dùng tay không bắt sói, yên tâm đi, em sẽ vạch trần anh ta, dựa vào tính cách của Lâm Ngữ Lam, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho thằng ranh này, kiện anh ta ra tòa sẽ là chuyện ván đã đóng thuyền, đợi trước khi anh ta vào ăn cơm tù, chúng ta sẽ đánh gãy hai chân anh ta, phế đi nửa đời sau của anh ta!”
Roth cười một tiếng, đặt bàn tay lên bắp đùi trơn bóng của La Linh: “La Linh, anh thật sự càng ngày càng yêu em mất rồi.
”
La Linh hờn dỗi liếc nhìn Roth một cái: “Còn đang ở bệnh viện đấy.
”
“Bệnh viện thì sao, hai chúng ta thật sự ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể.
” Roth kéo mạnh La Linh vào trong lòng.
La Linh cười khúc khích, liếc Roth một cái tình tứ.
Trong lúc hai người đang tình cảm nồng nàn, không ai chú ý đến, một y tá nhỏ có gương mặt bình thường đã đứng ngoài cửa phòng bệnh, xuyên qua cửa sổ kính, len lén đưa điện thoại di động ra nhằm vào hai người bọn họ.
Lại một buổi sáng bắt đầu.
Trương Thác và Thu Vũ đã hẹn trước, gặp mặt ở dưới tầng tòa nhà thương mại.
Khi Trương Thác nhìn thấy Thu Vũ, cô gái này đang dùng vẻ mặt khẩn trương đứng đó, miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.
“Đang nghĩ gì vậy?” Trương Thác xuất hiện từ sau lưng Thu Vũ, búng lên trán cô ta một cái.
“A!” Động tác búng lên trán này của Trương Thác dọa cho Thu Vũ giật mình, đợi sau khi nhìn kỹ là Trương Thác, cô ta lè lưỡi đáng yêu: “Anh Trương, em đang tập lời thoại”
“Tập đến đâu rồi?”
“Hẳn là không có vấn đề gì, chỉ là anh Trương.
” Thu Vũ lộ ra vẻ mặt khổ sở.
“Làm sao?”
“Tôi… Tôi không biết tiếng Pháp.
” Chuyện này, tối hôm qua Thu Vũ mới nghĩ đến, tập lời thoại suốt một ngày, lại đột nhiên phát hiện ra bản thân mình không có cách nào trò chuyện với người Pháp.
“Không có việc gì.
” Trương Thác không thèm để ý phất phất tay: “Bảo đối phương nói tiếng Trung là được.
” Trong gian phòng làm việc ở chỗ rẽ lầu thương mại.
Người mập mạp mặt đầy dầu mỡ đang ngồi cạnh bàn, trước mặt anh ta có năm lồng bánh bao hấp, người mập há miệng một cái, ăn đến mức miệng dính đầy mỡ.
Ngôi đối diện người mập là một ông lão người Pháp, ông lão có chòm râu hoa râm, đội một chiếc nón lá, mặc áo khoác màu nâu xám.
“Ông Eugene, ông không thử một miếng sao?” Người mập cầm một chiếc bánh bao hấp, nhìn ông lão người Pháp đang ngồi trước mặt mình: “Bánh bao hấp của Hoa Hạ này ngon hơn những món ăn của người Pháp các ông rất nhiều.
”
“Không cần.
” Ông lão tên Eugene dùng tiếng Trung trôi chảy đáp: “Các hạ, lần này là ai tìm tôi vậy, khi nào thì anh ta mới đến.
”
“Ông Eugene, ông cũng biết đấy, mấy người chúng tôi đều chỉ vàng lệnh làm việc thôi, đúng rồi, thẻ cho ông.
” Người mập kia chà chà đổi tay đầy dầu mỡ của mình lên người, sau đó cẩn thận lấy một tấm thẻ từ trong túi quần ra, trên thẻ có in một mặt nạ quỷ, toàn thân người mập trông nhếch nhác, nhưng tấm thẻ này lại không có chút nếp gấp nào, vô cùng ngay thẳng.
Khi nhìn thấy tấm thẻ này, Eugene tháo nón lá của ông ta xuống, đưa hai tay ra nhận lấy tấm thẻ từ trong tay người mập, sau đó cẩn thận cất đi.
Một người càng mạnh mẽ lại càng có thể nhận ra sự nhỏ bé của chính mình.
Eugene, thân là người điều hành của tập đoàn lớn nhất nước Pháp, hiểu rõ vô cùng, tấm thẻ màu đen này, trên thế giới này, đại diện cho cái gì!
Chủ nhân của mỗi tấm thẻ này đều là La Sát đi lại trên thế gian này, bọn họ khống chế sống chết của con người, mỗi người có được tấm thẻ này đều sẽ khiến cho người ta sợ hãi.
Trương Thác dẫn theo Thu Vũ đi vào trước cửa văn phòng.
“Cô bé, đợi tôi ở ngoài một lát.
”
Trương Thác dặn dò Thu Vũ một câu, đẩy cửa bước vào phòng làm việc.
Cửa kính của văn phòng phát ra tiếng vang rất nhỏ, thu hút ánh mắt của hai người bên trong phòng.
Người mập và Eugene gân như đều hướng mắt về phía cửa lớn cùng một lúc.
Sau khi nhìn thấy Trương Thác, người mập lộ ra vẻ mặt cung kính, còn Eugene ngay giây phút đầu tiên đã quỳ một chân xuống đất, dâng lên lễ nghi cao nhất của mình, chuẩn bị tung hô tên của Trương Thác.
Trước khi Eugene mở miệng, Trương Thác đã lên tiếng trước: “Ngừng, Eugene, tên Hoa Hạ của tôi là Trương Thác.
”
Làm sao Eugene không hiểu được Trương Thác có ý gì, biết Trương Thác không muốn để lộ thân phận, gật gật đầu: “Anh Trương Thác tôn kính, thật không ngờ anh sẽ gọi tôi đến Hoa Hạ.
”
Trương Thác phất tay nói: “Được rồi, bỏ qua lễ nghi đi, còn nữa, ông gọi tên tôi hay gọi tôi là Trương thôi cũng được, lần này tôi gọi ông đến là hy vọng ông ký kết một hợp đồng với Tập đoàn Lâm Thị của Ngân Châu.
” “Không vấn đề gì.
” Eugene ngay cả hợp đồng cũng không hề hỏi đến đã đồng ý luôn.
Đối với thái độ của Eugene, Trương Thác không bất ngờ chút nào: “Chuyện ký hợp đồng cụ thể, ông bàn bạc với cô bé đứng ngoài cửa kia nhé, quan sát phẩm chất của cô ta, nếu có thể, hãy ký hợp đồng với cô ta”
Thu Vũ đang đứng ngoài cửa văn phòng, bây giờ cô ta thật sự rất tò mò, chẳng lẽ đối tượng hợp tác mà anh Trương tìm được là từ chỗ văn phòng nho nhỏ này hay sao, chỗ này không có chút cảm giác là tập đoàn xuyên quốc gia gì hết.
Trong lúc Thu Vũ còn đang tràn đầy nghi ngờ, Trương Thác và Eugene đã sóng vai bước ra từ trong văn phòng.
Vừa nhìn thấy Eugene, Thu Vũ chào Eugene ngay.
“Được rồi, cô bé, đây là ông Eugene, hợp tác cụ thể thế nào, nói với ông ta về hạng mục hợp tác của cô đi.
” “Được rồi.
” Trong ánh mắt Thu Vũ có chút bối rối, đây là lân đầu tiên cô ta đàm phán với khách hàng với tư cách nhân viên nghiệp vụ, vô cùng căng thẳng: “Ông Eugene, mời đi theo tôi, công ty chúng tôi ở cách đây không xa, tôi tin rằng đồng nghiệp của tôi trong công ty cũng đều rất hoan nghênh ông.
’ Màn thể hiện của Thu Vũ khiến Trương Thác rất hài lòng gật đầu, xem ra, cô bé này quả thật đã chuẩn bị rất nhiều, lại còn đặc biệt học tập một số lễ nghi của Pháp, nếu không sẽ không dùng phương pháp này chào hỏi với Eugene.
Thu Vũ và Eugene trò chuyện dọc đường đi, trên đường giới thiệu về con người và phong cảnh thành phố Ngân Chân cho Eugene, cũng không hề nói thẳng vào chuyện kinh doanh.
Trương Thác không khỏi giơ ngón tay cái với Thu Vũ, đối với một sinh viên đại học năm thứ tư còn đang đi thực tập mà nói, những gì Thu Vũ biểu hiện ra đã vô cùng xuất sắc rồi, điều này nói rõ năng lực của cô bé Thu Vũ này cũng không tệ lắm.
Khi đứng trước cửa công ty, người bạn học của Thu Vũ đang làm lễ tân tên là Chung Kỳ khinh thường liếc nhìn Thu Vũ một cái, sau đó ánh mắt lướt sang Eugene, mở miệng nói: “Người không liên quan không thể vào công ty, đến đây đăng ký.
’.