Đây là lần đầu tiên Trương Thác đến phố rượu của khu đại học với suy nghĩ muốn uống rượu, quầy hàng rong ven đường và đồ ăn vặt có mùi thơm bay ra bốn phía đều khiến Trương Thác cảm thấy rất thú vị.
Mấy người Từ Uyển rất có kinh nghiệm chọn một quán karaoke, thuê một phòng bao, gọi bia và đồ ăn, ngồi bên trong bắt đầu vui vẻ hát hò.
Hai đàn em của Trương Thành châm thuốc cho Trương Thác, lại rót rượu cho anh, khiến Trương Thác hơi ngại ngùng.
Chừng chín giờ tối, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, đám người Trương Thác đang chơi đùa vui vẻ thì cửa phòng bao đột nhiên bị người ta đá văng ra.
Người đá văng cửa phòng bao là một chàng trai để đầu đinh, nhìn qua cũng là một sinh viên, phía sau chàng trai đầu đinh này còn có mấy đàn em đi theo.
Trương Thành đang ca hát nhìn thấy người này lập tức cau mày, buông micro xuống: “Quách Cường, có ý gì vậy?”
Chàng trai đầu đinh tên Quách Cường ưỡn eo, hai tay đặt sau gáy, ánh mắt quan sát một vòng trong phòng bao, mở miệng nói: “Không có ý gì, chỉ muốn xem thử thôi, thế nào, đến phố rượu cũng không biết chào hỏi tôi một tiếng à?
Đàn em Toàn Cường của Trương Thành lập tức đứng dậy, mắng Quách Cường: “Mày là cái thứ gì mà bảo anh Thành của bọn tao chào hỏi hả!”
Một đàn em khác tên Dương Phong cũng hừ một tiếng: “Đều là người của Thanh Diệp xã, mày cảm thấy mày có tư cách để anh Thành của bọn tao chào hỏi ư?”
“Có phải mày muốn chết không!”
Đàn em của Quách Cường cũng bắt đầu mắng chửi.

“Không sao, cứ cho chúng nó cứng miệng đi: Quách Cường không quan tâm phất tay với đàn em của mình, nói tiếp: “Trương Thành, tao thấy mày đừng tự xưng cái danh Thanh Diệp xã nữa, với thằng đại ca vô dụng kia của mày, bây giờ nói ra không thấy mất mặt sao.

Báo Tử Đầu? Ha ha, đã là một tên tàn tật rồi mà nhỉ! Bị người ta bẻ gãy hai tay, còn có mặt mũi tự xưng là người cầm đầu Thanh Diệp xã, người cầm đầu bây giờ nên đổi thành anh Long của bọn tao mới đúng!” “Mày nói cái gì!”
Trương Thành vừa nghe thấy lời này lập tức phẫn nộ, vung nắm đấm xông tới chỗ Quách Cường.
Quách Cường không thèm nhúc nhích, hai người đi ra từ sau lưng hắn đè Trương Thành lên tường, khiến cậu ta không thể động đậy, hai người này vừa nhìn đã biết không phải sinh viên, dao pha bên hông nhìn mà giật mình.
Quách Cường không thèm nhìn Trương Thành một cái, quan sát ba cô gái trong phòng bao: “Trương Thành, mày nói xem, mày đến phố rượu lại không chào hỏi tao trước, chuyện này nên giải quyết thế nào? Không bằng để mấy người đẹp này đi tâm sự với anh em bọn tao đi?”
Trương Thành bị hai người đè lên tường, nghiến răng gắn ra một câu: “Quách Cường, mày đừng có được nước lấn tới!”
“Được nước lấn tới? Tao muốn làm thế thì sao?” Quách Cường bật cười, hoàn toàn khinh bỉ đám người Trương Thành.
Hắn nói xong thì bước vào trong phòng.
“Nếu cậu còn tiến lên một bước nữa, tôi lập tức đánh gãy chân cậu.” Trương Thác vẫn ngồi tại chỗ không nói gì chợt cảnh cáo, cầm một ly bia lạnh lên uống một hớp lớn.
Toàn Cường và Dương Phong vốn hơi sợ hãi vì dao pha bên hông hai người kia, vừa nghe Trương Thác nói chuyện lập tức thả lỏng hơn nhiều.
Đúng vậy, anh rể ở đây, mình sợ cái gì chứ? Sự tồn tại của Trương Thác như cắm một cây định hải thần châm vào lòng bọn họ vậy.
Chuyện Trương Thác làm ở sòng bạc hôm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt bọn họ, một mình Trương Thác xử lý hết mười mấy tên đánh đấm chuyên nghiệp, không ai dám phản kháng, so sánh với mấy tên đánh đấm chuyên nghiệp kia, Quách Cường chẳng là cái thá gì cải Quách Cường đứng yên tại chỗ theo bản năng, nhìn Trương Thác: “Mày là cái thá gì chứ?”
Trương Thành bị đè lại cười ha hả: “Quách Cường, hôm nay anh rể của tao ở đây, tao không muốn gây chuyện, tao khuyên mày cũng nên như thế.”
“Vậy hả? Vậy tao càng muốn gây chuyện thì sao?” Quách Cường khiêu khích nhìn thoáng qua Trương Thác, cố ý giả vờ giả vịt, thong thả nâng chân phải lên bước về trước một bước.

Trên mặt Quách Cường mang theo nụ cười khinh miệt như đang nói với Trương Thác, mày đụng vào tao một cái thử xem.
Trương Thác ngồi tại chỗ nhìn chân Quách Cường từ từ nâng lên, sau đó đặt xuống, vào khoảnh khắc bàn chân của hắn tiếp xúc với mặt đất, Trương Thác trở tay cầm chai bia trên bàn, ném mạnh lên đầu Quách Cường.

Chai bia đập vỡ trên đầu Quách Cường, hắn vô thức che gáy, liên tục lùi vê sau mấy bước.
Ị”
“Con mẹ… A Quách Cường mới bắt đầu nói tục đã cảm thấy trên chân xuất hiện cảm giác đau nhức, cơn đau này khiến hắn không thể nói nên lời, chỉ có thể kêu thảm thiết.
Trương Thác đâm mạnh chai bia bị vỡ lên bắp chân Quách Cường, máu lập tức chảy ra, cảnh máu me trực tiếp như vậy khiến hai người đang đè Trương Thành cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Bọn họ hoạt động ở phố rượu gần khu đại học, dao pha vắt trên hông cũng chỉ để hù dọa sinh viên mà thôi, nếu thật sự bảo bọn họ làm cái gì đó, chắc chắn bọn họ không dám.
Trương Thác nghe Quách Cường kêu la thảm thiết thì hừ lạnh một tiếng: “Không có thực lực thì đừng học theo người khác ra ngoài giả vờ, cút!”
Quách Cường ngồi dưới đất nhìn cái bắp chân không ngừng chảy máu của mình, mắt đỏ lên, sợ tới mức cơ thể cũng đang run rẩy.
Hai người đang đè Trương Thành nhìn nhau, cố hết sức ép mình lấy lại bình tĩnh, sau đó nói với Trương Thác: “Người anh em thuộc bên nào đấy, người của Thanh Diệp chúng tôi không phải anh nói đánh thì đánh đâu!”
“Ha!”
Trương Thác cười khẽ một tiếng, quay lại sofa ngồi xuống, rót cho mình một ly bia: “Tôi đếm ba tiếng, nếu ai trong các người còn dám đứng trong căn phòng này, tôi lập tức đánh người đó tàn phế.
Trương Thác bưng ly bia lên, không thèm nâng mắt một cái: “Một”
Lúc Trương Thác nói “đánh người đó tàn phế”, mấy người Quách Cường dẫn đến lập tức cảm thấy hết hồn, khi nấy bọn họ đã tận mắt nhìn thấy người tàn nhẫn này ra tay thế nào, hoàn toàn không có chút chần chừ.
“Hai.” Trương Thác đặt ly bia tới bên miệng, uống vào một ngụm.
“Được! Anh đúng là to gan, tôi muốn xem thử hôm nay anh ra khỏi khu phố này bằng cách nào".

Hai người đè Trương Thành buông tay, kéo Quách Cường đang ngồi ôm chân khóc lóc dưới đất ra khỏi phòng bao.
Trong phòng bao lại trở nên yên tĩnh.
Trương Thành thở phào một hơi, cười khổ với Trương Thác: “Anh rể, lần này để anh chê cười rồi.”
Trương Thác nhíu mày, lấy làm lạ hỏi: “Thanh Diệp xã của mấy cậu mâu thuẫn nội bộ à?”
Trương Thành gật đầu đáp: “Anh rể, anh không biết ấy chứ, Thanh Diệp xã của chúng em vấn luôn là băng nhóm xã hội đen lớn nhất của Ngân Châu, nhưng nói là băng nhóm xã hội đen, đại ca Lôi Công lại cấm chúng em làm tất cả mọi chuyện trái pháp luật ngoài những chuyện nhất định phải sống mái với nhau, không cho thành viên của Thanh Diệp xã chạm vào cờ bạc và ma túy, cũng không cho mấy người xấu xa trong giới đụng vào khu đại học.
Có thể nói, Thanh Diệp xã là một ô dù ngầm.

Nhưng khoảng thời gian trước, Thanh Diệp xã liên tục xảy ra biến cố, đại ca Lôi Công thoái vị, nhường chức Xã trưởng cho cô Cả, khiến rất nhiều người đều thầm thấy không phục, cho nên…”
“Cho nên đã chia thành hai phe phái?” Trương Thác trợn ngược mắt, đây là tình tiết trong phim điện ảnh mà..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play