Lại một ngày nữa trôi qua, sáng hôm sau, Trương Thác dọn dẹp vệ sinh nhà cửa như mọi khi.
Hôm nay anh không đến công ty cùng Lâm Ngữ Lam, mà nói mình đến Đại học Ngân Châu.
Hội y học tỉnh Ninh có không ít người đều có danh tiếng là giáo sư của Đại học Ngân Châu, thậm chí có vài người còn kiêm chức giáo viên, muốn dùng một sảnh đa chức năng để mở tọa đàm.
Rất đơn giản, hôm nay có rất nhiều người tập trung ở Đại học Ngân Châu, tất cả đều là tiền bối lớn tuổi của giới y học đến từ các tỉnh, đều mang mái tóc hoa râm, hôm nay những người này đến Đại học Ngân Châu đều là để nghe tọa đàm.
Hai chữ rung châm dấy lên một làn sóng cưồn cuộn trong giới y học Hoa Hạ.
Lúc đầu, Đại học Ngân Châu chỉ chuẩn bị một nhà đa năng kiểu nhỏ cho hội y học, kết quả sau khi nhìn thấy nhiều danh y nổi tiếng trong nước đều đến lập tức đổi thành nhà đa năng lớn nhất cả trường, đồng thời cũng bảo các học sinh tự động đi nghe tọa đàm.
Nhiều danh y tập trung lại như vậy, đương nhiên các sinh viên ngành y của Đại học.
Ngân Châu sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, cả đám đều cầm bệnh án trong tay, bắt đầu xin chỉ bảo.
Trong sân trường, khắp nơi tràn ngập những bóng dáng dào dạt thanh xuân.
“Từ Uyển, hôm nay có rất nhiều giáo sư đến đây, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này được” Trương Khiết mặc áo thun màu trắng cầm laptop trong tay, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Hôm nay cách ăn mặc của Từ Uyển vẫn tràn đầy sức sống như trước: “Yên tâm đi, tớ đã nhớ kỹ hết tất cả vấn đề hóc búa không thể giải được rồi, hôm nay nhất định sẽ tìm hiểu tất cả, ấy, Tôn Lam đâu?” “Lát nữa cậu ấy sẽ đến”
Lúc này, trước cửa nhà đa năng số một của Đại học Ngân Châu tập trung vô số sinh viên, ai cũng đang thảo luận vấn đề về y học, có một vài danh y nhìn thấy sẽ hướng dẫn bọn họ vài câu, khiến bọn được lợi rất nhiều.
Nhóm người Từ Uyển tập trung lại với nhau, thảo luận một ca bệnh hiếm thấy, có một người bệnh bị mất lực tay bẩm sinh, bắp tay không có sức,tay khó có thể cử động, chứng bệnh như vậy trong Đông y kết luận thành loại bệnh khí huyết kinh mạch, nhưng lại khiến lúc chữa bệnh người ta không biết bắt đầu từ đâu, kinh mạch chỗ hai tay bị tật thông suốt, khí huyết trôi chảy.
Ca bệnh này có thể nói là một chứng bệnh khá khó trong bài tập Đông y.
“Các vị, người bạn này của tôi tên là Lưu Nhiên, học tập ở chỗ bác sĩ Triệu của tỉnh Tô đã bốn năm rồi, có thể học hỏi cậu ấy một chút về chứng bệnh này”
“Chào mọi người” Lưu Nhiên là một chàng trai khoảng hai mươi bốn tuổi, mặc áo blouse màu trắng chào hỏi mọi người, ánh mắt của anh ta cứ nhìn mãi trên người mấy người Từ Uyển.
Vừa nghe thấy có người nói đến bác sĩ Triệu của tỉnh Tô, rất nhiều người đều nhìn Lưu Nhiên bằng ánh mắt hâm mộ.
Bác sĩ Triệu, đó chính là danh y nổi tiếng cả nước đấy, có thể học tập với ông ấy, thành tựu sau này là không có giới hạn.
“Người anh em Lưu Nhiên, anh có cách giải quyết chứng bệnh này của chúng tôi sao?” Một người không nhịn được hỏi.
Lưu Nhiên gật đầu, nói: “Cách không chút sơ hở thì tôi không có, nhưng tôi cũng từng thảo luận với thầy về ca bệnh này vô số lần, xem như có chút kết quả”
Mọi người nghe Tô Nhiên nói thế, trên mặt đều tràn đầy vẻ vui mừng.
Tuy Lưu Nhiên không nói đầy đủ, nhưng mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa trong đó, thảo luận cùng với bác sĩ Triệu, còn có kết quả rồi, đó không phải là nói có cách giải quyết hay sao?
Lưu Nhiên đứng ở đó thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu thỏa mãn.
Ánh mắt của anh ta nhìn Từ Uyển, Trương Khiết còn có Tôn Lam vừa mới đến rất lâu, sau đó mới cất tiếng“Tôi đặt tên cho chứng bệnh này là chứng tổng hợp về chức năng của cơ bắp, đối với chứng bệnh này, chúng ta có thể tiến hành kích thích ***** ** trên diện rộng dựa theo vị trí phát bệnh của người bệnh.
Tuy nhìn qua người mắc chứng bệnh này có kinh lạc thông suốt, nhưng thật ra không phải như thế..”
Lưu Nhiên đứng ở đó nghiêm túc nói, ánh mắt của người xung quanh khiến anh ta càng hưng phấn hơn.
Một vài người hiếu học đã bắt đầu lấy bút ra, vội vàng ghi những thứ này lại.
Khi Lưu Nhiên đang nói rất hứng khởi, mộ giọng nói đột nhiên vang lên ngắt lời anh ta.
“Toàn là nói bậy! Y học, mỗi một bước đều nơm nớp lo sợ như đứng trên miếng băng mỏng, mỗi một động tác, mỗi một suy nghĩ của anh đều phải chịu trách nhiệm với mạng sống và an toàn của người bệnh, bây giờ lại ở đây nói hươu nói vượn!”
Giọng điệu nghiêm khắc này khiến mọi người lập tức đưa mắt về phía người nói chuyện.
“Anh rể?” Từ Uyển mở to hai mắt, cô không ngờ rằng người vừa nói chuyện lại là Trương Thác.
Hai người Trương Khiết và Tôn Lam cũng tò mò nhìn anh.
Lưu Nhiên đang nghiêm túc nói chuyện chợt im bặt, mặt hơi mất tự nhiên, vì trong lòng anh ta hiểu rõ mình không hề thảo luận cách điều trị gì đó với thầy về cái gọi là triệu chứng cơ bắp này.
Mấy lời tiến hành kích thích cơ bắp mức độ sâu gì đó mình nói khi nấy toàn là vì ra vẻ và vì lòng ham hư vinh nên nói bậy một trận thôi, bây giờ bị người ta trách mảng như thế, khiến anh ta cảm thấy rất mất mặt.
Lưu Nhiên nhìn Trương Thác hỏi: “Anh là ai đấy? Kết quả tôi thảo luận ra với thầy vào miệng anh lại thành nói hươu nói vượn à?”
“Đúng vậy, anh là ai thế?” Một sinh viên nhìn Trương Thác.
“Có hiểu y học không vậy, điều Lưu Nhiên nói là kết quả có được từ bác sĩ Triệu của tỉnh Tô đấy, chẳng lẽ ý anh là bác sĩ Triệu cũng đang nói hươu nói vượn sao”
“Đúng thế” Một người trợn ngược mắt, nhìn về phía Từ Uyển: “Từ Uyển, cô mới nói người này là anh rể mình à? Đang làm gì?
Cũng là bác sĩ sao?”
Từ Uyển lắc đầu: “Không phải bác sĩ, nhưng anh rể tôi nói như thế chắc chắn là có căn cứ “Haha” Lưu Nhiên cười nhạo một tiếng: “Căn cứ? Căn cứ gì, một người không hiểu y học tới đây nói căn cứ với tôi?”
“Cái tôi nói là thái đội” Trương Thác lại cất lời: “Bản thân học y là vì cứu người, chứ không phải để anh tới đây khoe khoang khoác lác, anh phải biết anh làm một bác sĩ, phải chịu trách nhiệm với từng câu mình nói, anh có biết nếu thật sự có người sử dụng cách anh nói lên người bệnh sẽ có hậu quả gì không!”
Trương Thác quát lớn, anh rất có khí thế, đến mức lúc anh nói chuyện, những sinh viên xung quanh đều không thể không nghe, không dám nói chen vào.
Trương Thác quét mắt nhìn một vòng những sinh viên này, cuối cùng nhìn chăm chú vào Lưu Nhiên: “Nếu anh làm như vậy, người bệnh rất có thể vì bị kích thích huyệt đạo quá độ khiến hai tay ứ máu, hậu quả nghiêm trọng, có thể khiến hai tay mất cảm giác mãi mãi! Ngay cả chút kiến thức này mà anh cũng không có còn đòi căn cứ với tôi hả!”
Trương Thác nói xong lại chỉ những sinh viên kia: “Còn mấy cô cậu nữa, một chút năng lực phân biệt cũng không có, người khác nói cái gì thì ghi cái đó, tự mình không biết phân biệt đúng sai sao? Mấy người suy nghĩ bằng đầu óc xem, một người kinh mạch hoàn hảo, huyết lạc thông suốt, cưỡng chế kích thích ***** ** sẽ gây ra hậu quả gì, kiến thức căn bản này trên sách giáo khoa của mấy cô cậu không viết à?”
Trương Thác nói xong, những sinh viên này không ai dám phản bác, ngơ ngác đứng tại chỗ..