Hắc Lôi là thế lực lớn, nhưng so với tập đoàn vũ trang của Tam Giác Vàng cũng chả là cái cóc khô gì, vẻn vẹn chỉ có một mình Thứ Phong đã tiêu diệt sạch một tập đoàn vũ trang, chỉ một Hác Lôi này, làm sao đe dọa được Trương Thác cơ chứ.
Đối với Trương Thác, Hàn Văn Tĩnh có lòng tin tuyệt đối.
Hắc Hồng thấy khuôn mặt Hàn Văn Tĩnh không lộ ra chút cảm xúc nào, lắc lắc đầu: “Chúng tôi có câu châm ngôn, là nghé con mới sinh không Sợ cọp; tôi cảm thấy, dùng để miêu tả cô lúc này lại đàng thích hợp hơn” ˆ “Hả? Tại sao lại nói như vậy?” Hàn Văn Tĩnh lấy tay én tóc rối dưới tai, vô cùng hứng thú hỏi một câu.
“Hoa Hạ có võ thuật cổ, Tứ Cực Môn, cô đã từng nghe thấy bao giờ chưa?” Hác Hồng nhẹ nhàng thưởng thức trà.
“Chưa từng” Hàn Văn Tĩnh lác lắc đầu.
Hắc Hồng chậm rãi thổi hơi trên ly trà, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: “Hoa Hạ, vẫn là một đất nước lớn có vô số thứ nổi tiếng thế giới, nhưng thời gian trôi qua, võ thuật Hoa Hạ đã từ từ xuống dốc rồi, tất cả mọi người đều cho rằng, võ thuật Hoa Hạ cùng lắm cũng chỉ là một phương pháp rèn luyện sức khỏe, tu dưỡng tâm tính mà thôi, không biết đến sự đáng sợ của võ thuật cổ!”
Hắc Hồng đặt ly trà xuống bàn, hai tròng mắt nhìn sang.
“Tứ Cực Môn chính là thứ xuất sắc trong đó, môn chủ của Tứ Cực Môn năm đó dùng sức một người, một mình đấu với ba mươi bảy người, đánh bại toàn bộ đối phương!” “Trời!” Đại ca của một tổ chức theo bản năng há to miệng.
Một người đơn độc đấu với ba mươi bảy người, là khái niệm gì cơ? Hoa Hạ, thật sự có võ thuật cổ tồn tại hay sao?
Tất cả những người đang ngồi đều lộ ra ánh mắt khiếp SỢ.
Hắc Hồng hài lòng nhìn sắc mặt những người xung quanh, tiếp tục nói: “Mọi người đều biết, mấy năm trước, có một nhóm vượt qua Giang Long bước vào tỉnh Ninh, ai nấy đều danh tiếng hung ác lẫy lừng”
“Chuyện này tôi biết!” Hắc Hồng vừa dứt lời, đã có một người tiếp lời: “Trước đây những người kia gây ra một trận sóng to gió lớn trên khắp tỉnh Ninh, những người kia ¡ nấy đều độc ác tàn nhãn, sức lực mạnh mẽ, chỉ riêt mấy người anh em bọn họ đã đánh dẹp vô số trận ch khiến cho rất nhiều đại ca của tổ chức xã hội đen khi đó đều phải cung kính lễ phép với bọn họ, tôi nghe nói, trong đó có mấy người còn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, bản lĩnh rất lợi hại”
“Tôi cũng đã từng nghe nói đến chuyện này”
“Anh chẳng qua chỉ mới nghe nói, tôi còn thật sự từng.
gặp mấy người kia rồi cơ, ai nấy đều là dân liều mạng giết người không chớp mắt, lúc đó có một chiếu bạc mù mắt chọc phải bọn họ, mấy anh em này đánh giết vào tận chiếu bạc, ngày hôm sau, chiếu bạc kia đóng cửa, đến bây giờ cũng chưa từng mở ra lần nào nữa, nghe nói đã chết mất mấy chục người! Dư luận khi đó xôn xao lắm, có điều sau này không còn nghe thấy tin tức của những người này nữa” “Không sai” Hắc Hồng gật gật đầu: “Sở dĩ anh không.
nghe thấy tin tức của những người kia nữa, bởi vì, mấy người này mù mắt chọc phải môn chủ của Tứ Cực Môn, bị môn chủ của Tứ Cực Môn phế bỏ hết toàn bộ trong vòng bảy chiêu rồi” Hác Hồng vừa dứt lời, trên bàn lại rộ lên tiếng ồn!
Lúc trước khi mấy người kia vượt qua Giang Long, có thể nói là rất hung hăng hồng hổ trong giới, không ai không biết, không người không hay, sức lực mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhãn, lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng, giới xã hội đen tỉnh Ninh sau này sẽ để cho mấy người này điều khiển, thế nhưng trong lúc vô tình không để ý, mọi người không còn thấy tin tức gì về những người này nữa, lúc ấy có rất nhiều người còn suy đoán rốt cuộc là nguyên nhân gì, nhưng không có một ai biết được cả.
Cho tới hôm hay, bọn họ mới biết được câu trả lời, người hung tàn như vậy mà lại bị người ta hoàn toàn phế bỏ trong bảy chiêu, môn chủ Tứ Cực Môn này rốt cuộc là nhân vật gì chứ?
Võ thuật cổ Hoa Hạ thật sự lợi hại đến vậy sao?
“Đại ca Hắc, anh nói nhiều như vậy, có liên quan gì đến A.
Huyết kia?” Hàn Văn Tĩnh dựa vào ghế ngồi, hỏi với sắc mặt bình thản, Hắc Hồng nói những thứ này, những người khác giật mình sợ hãi, nhưng cô ta không sợ hãi chút nào, so sánh với Thứ Phong làm ra những chuyện kia, những chuyện mà môn chủ Tứ Cực Môn kia làm ra, chẳng qua chỉ là trò trẻ con.
“A Huyết, đó chính là con trai ruột của môn chủ Tứ Cực Môn, các cô đã giết con trai ruột của môn chủ Tứ Cực Môn!”
Lời nói của Hắc Hồng khiến cho người ta kinh ngạc vô cùng.
Lời vừa dứt đã khiến ánh mắt tất cả mọi người trong phòng đều tập trung về phía Hàn Văn Tĩnh, có người lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, có người tỏ ra thương hại, chọc phải một nhân vật lợi hại như vậy, Thanh Diệp, có lẽ cũng không tồn tại được lâu.
“Vậy đại ca Hắc định thế nào đây? Thanh Diệp chúng tôi cứ giải tán như vậy sao? Hay là.
.
” Sắc mặt Hàn Văn Tĩnh vẫn như trước, không có gì thay đổi.
“Ai giết A Huyết, các cô giao người đó ra đây, chuyện này không liên quan gì đến Thanh Diệp các cô, tôi bảo đảm cho Thanh Diệp các cô tiếp tục tồn tại sống sót, Ngân Châu sau này, vẫn thuộc về Thanh Diệp các cô quản lý!”
“Nếu không giao thì sao?” Hàn Văn Tĩnh lại hỏi.
“Ranh con! Tôi nể tình cô còn trẻ tuổi, không biết sai lâm của bản thân mình, nếu cô không giao ra, Thanh Diệp có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào!” Hắc Hồng vẫn luôn giữ vẻ mặt hòa nhã, lúc này trong mắt bốc lên ngọn lửa, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Hàn Văn Tĩnh cười cười: “Đại ca Hắc, thật ra cũng không muốn lừa ông, cho dù tôi giao người ra, Tứ Cực Môn ông nói cũng không thể làm gì anh ta được”
Rắn Độc đứng sau lưng Hàn Văn Tĩnh, nghe nói như vậy thì tràn đầy cảm xúc gật gật đầu, ông ta chính là người đã từng nhìn thấy Trương Thác và Thứ Phong ra tay, chỉ riêng sự quyết đoán khi lấy mạng người này thôi, ông ta chỉ nhìn cũng đã cảm thấy lạnh đến thấu tim rồi.
Hắc Hồng vỗ bàn một cái, nước trà trong ly sóng sánh tràn ra ngoài: “Ranh con kia, cô ngạo mạn quá rồi đấy, thế lực của Tứ Cực Môn, không phải thứ cô có thể tưởng tượng được!” “Đại ca Hắc, thế lực của Tứ Cực Môn, tôi không thể nào.
tưởng tượng được, nhưng đợi lát nữa người mà ông gặp được, thế lực của anh ta, cũng không phải thứ ông có thể tưởng tượng được” Hàn Văn Tĩnh nhếch miệng lên thành một nụ cười, giơ điện thoại di động lên: “Anh ta đến rồi”
Hàn Văn Tĩnh vừa dứt lời, cửa lớn lầu Bát Tiên đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Trương Thác đút hai tay trong túi quần, đứng ở cửa lầu Bát Tiên nhìn vào bên trong một vòng, ánh mắt lướt qua từng tên đại ca của các tổ chức ngầm, cuối cùng nhìn về phía Hàn Văn Tĩnh: “Sao phải làm ầm ï như vậy? Giết luôn hay là đi theo thứ tự?”
“Là người này sao?” Hắc Hồng nghỉ ngờ hỏi Hàn Văn Tĩnh.
“Đúng, là anh ta” Hàn Văn Tĩnh gật gật đầu, ra hiệu xin cứ tự nhiên: “Người giết A Huyết cũng là do anh ta phái đến, ông có thể đi tìm anh ta trò chuyện”
Hắc Hồng không nói gì, vẫy vẫy tay với thanh niên đứng đằng sau vẫn luôn chơi điện thoại di động kia.
Thanh niên lộ ra bộ dạng mất kiên nhẫn, ngón tay liên tục ấn mấy cái trên màn hình di động, sau khi điện thoại di động phát ra âm thanh pentakill, thanh niên đút điện thoại di động vào trong túi quần, đi về phía Trương Thác.
Mỗi bước đi thanh niên đều vặn khớp một cái, phát ra tiếng vang.
“Này, anh đừng vặn gãy đấy nhé” Trương Thác nhìn bộ dạng xoay đầu quá trớn của thanh niên này thì không nhịn được nhắc nhở.
“Chết đi!”
Khi thanh niên đứng cách Trương Thác chưa đến năm mét, đột nhiên nói một câu, anh ta bước về phía trước từng bước một, hai tay cùng vung lên hướng về phía ngực Trương Thác.
Trong nháy mắt khi thanh niên kia vung nắm đấm lên, Trương Thác liếc mắt nhìn Hàn Văn Tĩnh, Hàn Văn Tĩnh khẽ lắc đầu với Trương Thác, ý tứ là không cần phải giết Trương Thác hiểu rõ, bỏ qua không dưới mười loại khả năng trực tiếp giết chết đối phương, anh nghiêng người sang bên cạnh tránh thoát.
Thanh niên cười khẩy một tiếng, quay đầu đá ngang lên người Trương Thác, Trương Thác thuận thế kéo chiếc ghế ngồi từ bên cạnh sang, đỡ lấy chiêu đá ngang này của đối phương.
Cảng chân của thanh niên và chiếc ghế này va chạm với nhau, trong nháy mắt, chiếc ghế đã vỡ ra thành năm mảnh, có thể thấy được cú đá này của thanh niên nặng đến mức nào.
.