Nhiều lần Càn Nhược An đã định thu tay về nhưng Triệu Tuyển níu lấy tay áo hắn, nhất định phải nói những lời thô tục kia, còn dán sát vào người hắn như quả thương nhĩ đã lỡ bám thì sẽ gỡ không ra nữa.
Vốn dĩ hắn vẫn còn nhớ đến nội quy chùa, âm thầm tụng kinh để mình thanh tâm quả dục đừng nghĩ thêm nữa. Nhưng dù sao hắn vẫn là nam nhân, trong lòng cũng không ghét Triệu Tuyển, đối phương cọ xát lung tung làm lửa tà dưới thân hắn càng lúc càng cháy mạnh.
Khi gậy th*t vạch ra hai bờ mông trắng nõn kia, Càn Nhược An còn nghĩ thầm: Triệu Tuyển này đúng là thiếu gia quen được nuông chiều, lần trước hắn đánh một trận làm y nằm sấp nửa ngày không dậy nổi, hôm sau mông đau đến mức không thể ngồi ghế cứng, hắn phải lót thêm nệm êm mới chịu ngồi, nếu không lại kêu la ầm ĩ.
Y phục đã cởi, người cũng nằm dưới thân, nhưng tiếp theo phải làm thế nào đây?
Càn Nhược An cau mày nhớ lại những kinh thư từng đọc, phát hiện mình chẳng biết chút gì về kỹ xảo phòng the cả.
Nhưng ngẫm lại...... Hắn là hòa thượng đứng đắn, không biết cũng là lẽ thường tình thôi!
Hắn niệm một câu A Di Đà Phật, hầu kết nhấp nhô mấy lần, bàn tay phủ lên cặp mông trắng nõn của Triệu Tuyển rồi chậm rãi dời xuống tìm tòi, tìm được một lối vào bí mật.
Ngón trỏ chưa vào hết mà Triệu Tuyển đã kêu rên, chỗ mềm mại kia càng thít chặt khiến hắn khó lòng đẩy vào trong.
Càn Nhược An không biết người khác làm chuyện này thế nào, tăng thêm chút lực tiến vào bên trong, ngón tay bị thịt mềm nóng ấm bao bọc, hương hoa mai như có như không trong phòng làm lưng hắn rịn đầy mồ hôi, hạ thân càng trướng đến lợi hại.
Tên đã lên dây, muốn kéo lại chắc chắn phải dốc hết sức lực toàn thân.
Triệu Tuyển mở mắt ra nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ màng ôm cổ hắn rồi ngửa đầu hôn lên môi mỏng của hắn.
Đầu lưỡi nóng ướt chạm nhau, Càn Nhược An giật mình, cảm xúc trong lòng dấy lên một cơn sóng lớn như có hàng trăm dây đàn cùng nhau tấu vang, nhưng sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.
Có lẽ trong tình dục con người luôn có bản lĩnh vô sự tự thông, tay hắn mân mê chỗ kia hồi lâu, chẳng biết đè trúng chỗ thịt mềm nào mà bụng Triệu Tuyển đột nhiên thắt lại, nơi bí mật chảy ra dâm dịch trơn trượt.
Như vậy càng thuận tiện hơn nhiều, Càn Nhược An luồn hai ngón tay vào mò mẫm làm hậu huyệt thiếu niên càng thêm ướt mềm.
Triệu Tuyển banh rộng chân ưỡn cao eo dưới người hắn rồi thở hào hển gọi hắn là tiểu sư phụ, thanh âm nũng nịu hơn cả yêu tinh.
Càn Nhược An lấy môi lưỡi chặn lại cái miệng gọi bậy của Triệu thiếu gia rồi nghĩ thầm: Triệu Tuyển ơi Triệu Tuyển, ngươi đúng là họa lớn mà.
Khi họa đến, lẽ ra hắn có thể tránh nhưng lại vui sướng ôm họa vào ngực.
Thế là bị hại cho động tình động dục, thân thể không một hạt bụi đã nhiễm hồng trần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT