Lộ Bạch ăn no uống say, còn tắm nước nóng thoải mái nữa, đến khi xong xuôi ra ngoài thì sư tử đã ngủ gà ngủ gật trong một góc rồi.

Cậu cười cười, tự rót cho mình ly nước nóng, sau đó ngậm một que kẹo trái cây, bắt đầu viết báo cáo công việc.
Lộ Bạch ghi chép lại tất cả những gì mình nghe được thấy được vào ban ngày bằng cách ghi âm, sau đó chuyển thành chữ của Sao Thần Vương, chỉnh sửa sơ qua rồi gửi cho Trưởng trạm Dave một bản, cho sếp lớn Samuel một bản.
Báo cáo công việc không phải là yêu cầu bắt buộc, đây chỉ là thói quen của Lộ Bạch, cậu cảm thấy nên viết ra là tốt nhất.
Không cần lập công, nhưng cần phải để lại ấn tượng tốt đẹp về một nhân viên làm việc nghiêm túc trong lòng sếp.
Lộ Bạch không biết là người khác muốn viết một bản báo cáo công việc như cậu cũng chẳng có cơ hội, cả Đế quốc cũng chỉ có mình cậu viết được báo cáo công việc tường tận về một ngày ở cùng mãnh thú.
Samuel và Dave cùng nhận được báo cáo công việc của cậu nhân viên đến từ trái đất, phản ứng của hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng có một điểm chung là đều vội vàng mở ra đọc.
Tiêu đề: Báo cáo công việc của Lộ Bạch
Sau đó là ngày tháng.
Nói thế nào nhỉ, bản báo cáo công việc này không chỉ có phần miêu tả bằng lời rất tường tận, viết về những việc làm của con sư tử bị thương trong ngày hôm nay, trạng thái tinh thần của nó ra sao, tình hình vết thương thế nào, mà trong đó còn có kèm theo cả hình ảnh và video, khiến người đọc cảm thấy rất hứng thú, thật là có tính sáng tạo.
Dave rất hài lòng, Lộ Bạch là người anh ta nhận vào và tự mình huấn luyện, cậu thanh niên này vừa nhận việc đã lập công lớn, nói sao thì cũng giúp anh nở mày nở mặt.
Tình hình lúc đó rất nguy cấp, nếu Lộ Bạch không đột ngột phát huy tác dụng của mình, Dave thật không dám tưởng tượng hiện giờ sẽ như thế nào.
“Lộ Bạch, cậu làm rất tốt, lần này may mà có cậu.” Dave vừa khen vừa không keo kiệt nói rằng: “Thông báo tăng lương cho cậu đã có rồi nha, từ hôm nay trở đi, lương hàng năm của cậu tăng gấp đôi ban đầu, nếu làm tốt thì còn có cơ hội tăng nữa.”
Lộ Bạch đã chuẩn bị tâm lý với việc tăng lương rồi, nhưng cậu không hề nghĩ đến lại tăng gấp đôi, cũng tức là mỗi năm cậu nhận được 3 triệu tiền lương?
Ôi trời, đây quả là con số không thể tượng tượng được……
Lộ Bạch không dám tin, trước đó không lâu, cậu vẫn còn nhận lương tháng có mỗi bảy, tám ngàn tệ trong vườn thú thành phố thôi mà, đồng nghiệp quanh cậu vẫn cứ trách móc là khó kiếm tiền.
Số tiền lương trên triệu này chỉ xuất hiện trong mơ mà thôi.
Bây giờ Trưởng trạm lại thản nhiên nói cho cậu biết rằng tôi trả lương hàng năm là 3 triệu?
“Không cần nghi ngờ, là thật đấy.” Dave đang gọi video cho cậu nhân viên của mình, hoàn toàn có thể nhìn thấy vẻ mặt không dám tin của cậu, thế là phì cười: “Cậu không cần phải kinh ngạc như vậy, năng lực của cậu rất xuất sắc, chỉ cần cậu làm việc tốt thì sau này chắc chắn không chỉ kiếm được bấy nhiêu đâu.”
Được Trưởng trạm khẳng định, lại nghĩ đến chuyện bị bắt nạt trước kia, tâm trạng của Lộ Bạch liền sôi trào.
Kiềm chế tình cảm một lát, Lộ Bạch gật đầu hứa hẹn: “Được chứ thưa Trưởng trạm, tôi sẽ làm việc thật tốt.”
Nghĩ một lát, cậu lại nghiêm túc bổ sung: “Cảm ơn Trạm đã bồi dưỡng, cảm ơn sếp đã tin tưởng, nếu không đến đây thì bây giờ tôi vẫn còn ở quê đi bán nhà kìa.”
Sau khi bị vườn thú đuổi việc, công việc của cậu chính là môi giới nhà đất, đây là việc do họ hàng giới thiệu, áp lực quá lớn khiến cậu kiệt sức.
Dave lại cười, nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu nhân viên, anh ta liền có cảm giác muốn xoa đầu cậu.
Sau khi an ủi khích lệ Lộ Bạch một phen, Trưởng trạm đọc lại báo cáo công việc của Lộ Bạch một lần, sau đó gửi sang cho cấp trên là Samuel.
Tuy Dave là Trưởng trạm, phụ trách việc vận hành công việc trong Trạm, nhưng thật ra không phải là người có quyền quyết định mọi việc.

Có một đội quân đóng trong Trạm, phụ trách an toàn cho Khu bảo tồn, nói một cách nghiêm khắc thì không phải là nhân viên trong Trạm, mà là một đội quân được Đế quốc trực tiếp cử đến làm bảo vệ.
Đội quân này trực thuộc Tập đoàn quân Đế quốc, Quân đoàn trưởng là ngài Adonis, vị này thỉnh thoảng cũng xuất hiện trong Trạm, thuộc loại nhân viên bán thường trực.
Quân đoàn trưởng Adonis đã bước vào thời kỳ hình thú khoảng một tháng trước, gần như là một ngày trước khi Lộ Bạch đến đây, anh ta đã vào rừng.
Thân vương Samuel đứng trên tất cả bọn họ, dù là Tập đoàn quân Đế quốc hay là Quân viễn chinh thì đều có thể được chỉ huy và điều động bởi Thân vương.
Có thể nói, ngoại trừ Quốc vương thì anh là cấp trên cao nhất.
Dù Chasel là Thái tử cũng không có quyền lợi này.
Samuel nhận được báo cáo công việc do Dave gửi đến thì trả lời: “Ta đã đọc rồi.”
Dave sững người rồi hiểu ra là Lộ Bạch đã gửi cho Samuel rồi, chậc chậc, tên nhóc Lộ Bạch này thật giỏi mà, không hiểu sao mà đã trực tiếp liên hệ với ngài Thân Vương luôn rồi!
Nhưng nghĩ cũng phải, Lộ Bạch đã cứu cháu trai Chasel của Thân Vương, không những giành được cảm tình của anh, mà còn được cả vương thất ưa thích nữa.
Đáng tiếc cậu nhân viên người trái đất này lại chẳng biết gì, vẫn còn đang vui mừng vì được tăng lương kìa.
Nếu cậu ấy mà biết mình đã cứu được Thái tử của Đế quốc, chắc sẽ cảm thấy tăng lương gấp đôi là quá ít.
Lộ Bạch tiêu hóa xong tin tức lương hàng năm của mình tăng thành 3 triệu, tối hôm đó ngủ một giấc thật ngon.
Đến gần sáng cậu còn nằm mơ, trong mơ thấy mình trở về trong quần áo sang trọng, nổi bật giữa đám họ hàng, trở thành đứa trẻ có tương lai rộng mở nhất trong họ.
Những người trước kia từng khinh thường thì quay ra nịnh nọt cậu.
Nhưng tuổi không còn nhỏ, sau khi được giới thiệu thì cậu nhanh chóng lấy được một người vợ.
Đây là chuyện tốt, Lộ Bạch trong mơ mỉm cười.
Đáng tiếc là chưa kịp nhìn rõ vợ tương lai của mình trông ra sao thì cậu tỉnh giấc rồi, còn tiếc nuối chép miệng nửa buổi, tiếc thật đó.
Sư tử bự cào cửa đòi ra khi trời chưa sáng hẳn, Lộ Bạch mở cửa cho nó xong thì lại chui vào chăn nướng thêm một hồi nữa, đến tám giờ mới dậy.
Nhớ lại việc chưa hoàn thành ngày hôm qua, Lộ Bạch vừa gặm bánh mì vừa ra khỏi cửa.
Trên cổ cậu vẫn treo chiếc máy chụp hình màu trắng, thật giống một nghệ thuật gia đi lấy cảnh trên núi.
Nhưng nơi này không phải núi thường, mà là rừng nguyên thủy, rất nhiều nơi không có đường đi.
Động vật có thể dễ dàng luồn qua, con người thì chỉ có thể dùng công cụ như mã tấu để mở đường, hoặc là trực tiếp bỏ cuộc luôn.
Rừng rậm tháng năm đã có một số trái cây chín rồi, chúng treo thành chùm trên cây, trông rất đẹp mắt.
Có trái chín đỏ lại có trái vàng, mười phân vẹn mười.
Từng đàn động vật linh trưởng nhảy qua nhảy lại trên cành cây hái quả ăn, hiển nhiên là những quả này không có độc.
Nhưng tiếc là chúng cao quá, thanh niên người trái đất muốn ăn nhưng không có cách hái.
Lộ Bạch nâng máy chụp hình lên chụp cho bọn chúng những tấm hình trong khoảng cách gần quý giá.

Tuy không thể mang bán, nhưng có thể giữ riêng cho mình, hoặc là mang tặng sếp.
Lộ Bạch đi một đoạn trong rừng, đột nhiên nghe thấy tiếng động vật nhỏ và các loài chim chạy tứ tán, không cần hỏi cũng viết chắc chắn là con sư tử sáng nay ra ngoài đi dạo đã đến rồi.
Lộ Bạch thật tò mò, con sư tử này làm sao biết cậu đang ở đây?
Dựa vào khứu giác? Hay nó có rada?
Đứng tại chỗ một lát, quả nhiên cậu thấy được một cái đầu xù lông xuất hiện trong tầm mắt.
Chính là sư tử.
Nó đi từng bước trông cực kỳ ngạo mạn, lười biếng tiến lại gần cậu.
Không thể không công nhận là con sư tử thật anh tuấn.
Lộ Bạch giơ máy chụp hình, ngồi xổm trên đất chụp hình sư tử lia lịa, sau đó giữ lại mấy tấm cuối cùng.
Sư tử không quan tâm đến hành động của Lộ Bạch, nó đến bên Lộ Bạch rồi dừng lại, nằm xuống thở dốc, rõ ràng là vừa mới vận động rất mạnh.
Hẳn là nó đã chạy từ một nơi rất xa đến tìm Lộ Bạch.
Lộ Bạch ngồi xuống sờ sờ tai sư tử bự, xoa cho thật đã tay thì thôi, cảm giác thật là sướng tay, sau đó cậu lấy nước trong balo ra cho sư tử bự uống.
“Đi thôi, chúng ta đi dạo trong rừng.”
Lộ Bạch đi đằng trước, sư tử đang nằm nhìn theo cậu, đôi mắt thú vàng kim hoàn toàn không chứa đựng tình cảm loài người, nhưng nó lại đứng lên đi theo Lộ Bạch.
Một người một thú cứ thế đi không mục đích trong rừng.
Lộ Bạch nhìn quanh để chụp hình, nhưng vì có sư tử đi theo dẫn đến cậu không thể chụp được hình các loài động vật nhỏ trên đường nữa.
Nhưng khi đến ven lùm cây bụi thì họ nhìn thấy đằng xa có một đàn Madoqua đang gặm cỏ.
Mùa này có rất nhiều cỏ, mấy con Madoqua đều mập mạp.
Lộ Bạch dừng lại tại chỗ, nhìn sang sư tử bên cạnh mình, cậu tưởng sư tử sẽ có phản ứng gì đó với đàn Madoqua, nhưng nó chỉ liếc mấy cái rồi thôi, có vẻ là không đói.
Lộ Bạch chụp vài tấm hình của đàn Madoqua, ghi chú trên bản đồ rồi cùng đi với sư tử.
Đến quá trưa, nắng gắt chiếu khắp đồng bằng.
Gương mặt của Lộ Bạch đã phơi nắng đến đỏ bừng rồi, nước mà cậu mang theo cũng sắp cạn, từ nửa giờ trước họ đã bắt đầu trở về điểm cứu hộ, kết hợp với đoạn đường khi xuất phát thì hôm nay cậu đã đi thành hình cánh quạt thật lớn.
So ra thì rộng hơn lãnh địa mà sư tử vây lại hôm qua rất nhiều.
“Chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi, bây giờ mày còn chưa thể đi săn, mà bên ngoài cũng không có thức ăn cho mày.”
Lộ Bạch dẫn sư tử vào lại căn phòng, sư tử hình như đã rất đói, cứ quanh quẩn bên cạnh thùng giữ tươi mà cậu cất thịt, thỉnh thoảng gầm gừ nho nhỏ, không hung dữ nhưng có vẻ rất nóng nảy mất kiên nhẫn.
Thậm chí nó còn cắn nhẹ lên tay Lộ Bạch.

Nếu là người khác chắc đã sợ hết hồn rồi.
“Đến đây, vội cái gì.” Lộ Bạch vốn định cắt thịt nhỏ hơn một chút, nhưng thấy sư tử nóng lòng như vậy, cậu chỉ đành bỏ cả tảng thịt vào chậu.

Phần thịt còn lại thì nhân lúc sư tử đang ăn sẽ cắt vụn ra sau.
Thịt này quả thật rất ngon, Lộ Bạch nhìn mà còn thèm, nhưng đây là lương thực của sư tử, dù thế nào cậu cũng không thể đi giành thịt của nó được.
Đơn vị đã sắp xếp đủ lương thực và vật tư cho Lộ Bạch.
Có chay mặn kết hợp, ngoài ra còn có trái cây.
Lộ Bạch lật ngăn tủ lạnh chứa thức ăn của mình, tìm ra một miếng thịt gà, ước lượng thử chắc cũng được khoảng hai lạng rồi, vừa đủ làm gà chiên.
Sư tử ăn hết thịt, còn liếm sạch cả cái chậu ăn của mình, ăn xong thì nhìn sang Lộ Bạch tỏ vẻ chưa đã thèm.
Thế nhưng Lộ Bạch là một nhân viên chăm nuôi động vật có trách nhiệm, cậu biết rõ khẩu phần ăn trong ngày của một con sư tử là bao nhiêu, dù nó bị thương cần bổ sung dinh dưỡng thì cũng phải kiểm soát lượng thức ăn.
Không biết có phải là vì các loại thịt trên hành tinh này cũng phân chia nhiều đẳng cấp hay không, mà Lộ Bạch cảm thấy miếng thịt gà của mình ăn rất ngon, ăn xong còn cảm nhận được nó thật là đắt.
Mà thực tế đúng là thế.

Đây là thịt mà Samuel mua, ngài Thân Vương nhiều tiền tiêu không hết, nên khi chọn thực phẩm cho cậu nhân viên nọ cũng lấy loại đắt tiền nhất.
Một miếng gà chiên cộng thêm một tô mì, ăn xong thì bóc một quả cam nữa, thế là bữa trưa ngon lành đã được giải quyết xong, cậu nhân viên người trái đất hài lòng chùi miệng, rất là thong thả.
Nói thế nào nhỉ, được làm công việc mình thích, không có những đấu đá với đồng nghiệp, đây mới là cuộc sống chứ.
Ăn xong, Lộ Bạch rửa chén đũa của mình chung với cái chậu của sư tử luôn.
Những việc này rất bình thường, cậu đã quen cả rồi.
Lộ Bạch lại không biết rằng sự tích của mình đã lan truyền khắp Trạm cứu hộ một cách thần kỳ, trở thành thần thoại.
Những người khác biết cậu một mình ở lại trong rừng với sư tử thì đều tỏ vẻ kinh ngạc đến đờ đẫn.
Dường như không ai nghĩ rằng một người trái đất gầy yếu như Lộ Bạch lại dám chạy vào hang ‘hổ’ như vậy.
Kế hoạch thuê người trái đất đến làm việc tại Khu bảo tồn đã được tiến hành khoảng ba mươi năm rồi, nhưng đến hiện tại thì người Sao Thần Vương vẫn chưa nhìn thấy hiệu quả thực tiễn nào.
Chỉ đến khi Lộ Bạch lập công mới chứng minh rằng người trái đất quả thực là có tác dụng lớn.
Thật không quá khoa trương khi nói rằng ấn tượng về Lộ Bạch trong mắt mọi người lúc này chính là dũng mãnh.
Lần sau gặp mặt chắc chắn họ phải thể hiện sự sùng bái của mình một phen!
Trước kia, những người trái đất không chú ý đến Lộ Bạch bây giờ cuối cùng cũng ý thức được sự tồn tại của cậu, cũng chủ động chào hỏi làm quen với Lộ Bạch, khen cậu rất tài giỏi, còn hỏi cậu sống trong rừng thế nào?
Lộ Bạch cũng không để bụng chuyện bọn họ làm lơ mình trước kia, bởi vì quy luật xã hội chính là như thế, có năng lực mới có cảm giác tồn tại.
Lộ Bạch trả lời từng câu hỏi một.
Quả nhiên, những người trái đất này đến từ nhiều quốc gia khác nhau, trong số họ không có người Trung Quốc.
Nghĩ lại thì người Trung Quốc đa phần đều có tình cảm sâu sắc với quê hương, không mấy ai muốn rời xa quê nhà trong thời gian dài như vậy.
Hơn nữa đến đây đâu chỉ là xa quê.

Nó chẳng khác nào hoàn toàn cách biệt với thế giới.
Tán gẫu vài câu rồi, bọn họ cũng không còn đề tài để nói nữa.
Lộ Bạch không quá nhiệt tình trong việc giao thiệp xã hội, mà mọi người đến từ các quốc gia khác nhau, có bối cảnh văn hóa khác nhau quá nhiều, có rất ít chủ đề chung.
So với con người, Lộ Bạch cảm thấy động vật dù có hung dữ nhưng lại đơn giản và trực tiếp hơn nhiều.

Đói thì đi săn, thích người thì sẽ không cắn người, sẽ không nửa đường thay đổi, càng không biết dùng âm mưu quỷ kế.
Những ngày này, Lộ Bạch ở trong rừng một thời gian, trong lúc đó có người đến đưa vật tư cho cậu hai lần, mà người đưa hàng lại chính là sếp lớn Samuel.
Samuel trực tiếp liên hệ với Lộ Bạch, hỏi cậu cần những gì, sau đó thuận tiện nhìn xem Chasel khôi phục được bao nhiêu phần rồi.
Không thể không nói là hai sếp đều rất quan tâm đến động vật, khiến cậu cảm thán không ngừng.
Lộ Bạch đâu dám đòi hỏi nhiều, cậu chỉ nhắc sơ qua vài món trước đó từng ăn mà cậu thấy ngon.
Không bao lâu sau, trong số vật tư mới đưa đến đều có thêm rất nhiều những thứ mà cậu nói đến, số lượng rất lớn, hầu như là ăn không hết.
Lộ Bạch vừa cảm động lại vừa thấy lãng phí!
“Sếp à, cảm ơn anh đã đưa đồ đến, nhưng không cần nhiều như thế đâu, thật ra một mình tôi không ăn hết được, thật đó.” Lộ Bạch gửi cho sếp lớn một tin nhắn nói rõ một khi những thực phẩm này bị quá hạn thì không còn dùng được nữa, ăn không hết sẽ rất lãng phí.
“Được.” Samuel trả lời ngắn gọn đơn giản.
Trong đầu Lộ Bạch đột nhiên hiện ra gương mặt anh tuấn đầy vẻ uy nghiêm kia.

Lộ Bạch hỏi thêm: “Sếp à, vết thương của sư tử về cơ bản đã lành rồi, vậy tôi có thể trở về một chuyến không?”
Tuy Lộ Bạch rất thích cuộc sống trong rừng, nhưng cậu cũng rất nhớ căn hộ nhỏ của mình.
Samuel lại nhận được tin nhắn giống như đang tán gẫu, đôi mắt vàng nhạt lóe lên chút ngạc nhiên.
“Tất nhiên là được.”
Tính lại thì cậu nhỏ cũng đã sống trong rừng bảy tám ngày rồi, việc này thì không là gì đối với một quân nhân.
Nhưng Lộ Bạch không phải là quân nhân, Lộ Bạch chỉ là người bình thường…… Có khi còn không thể đạt đến tiêu chuẩn bình thường nữa kìa, ở Sao Thần Vương, điều kiện của Lộ Bạch là không thể lấy được vợ đâu.
Quá kém luôn.

Lời tác giả:
Lộ Bạch: Nói như thể ở trên trái đất thì tui cưới được vợ á.

Các loài được nhắc đến trong truyện
Madoqua (còn gọi là linh dương dik-dik) thường sống ở các vùng cây bụi và savan ở phía đông và nam châu Phi.
Chúng thường sống theo cặp trong một vùng lãnh thổ khoảng 5 hecta..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play