Trên cái mặt xù lông của hai con mãnh thú, Lộ Bạch nhìn ra được chúng rất lo lắng cho mình, không hề nghi ngờ đây là màn kịch để ngăn chúng đánh nhau, khiến cậu cảm thấy hơi áy náy.
Dường như chỉ có con người mới lừa gạt…… À không, thật ra trong thế giới tự nhiên cũng tồn tại hàng ngàn hàng vạn những kẻ lừa gạt, chúng có sở trường ngụy trang, làm giả động tác, thường thấy nhất là giả chết.
Nghĩ vậy, Lộ Bạch liền không cảm thấy mình bỉ ổi nữa, cậu chỉ làm điều mà rất nhiều động vật bất đắc dĩ phải làm thôi.
“Tao không sao.
” Lộ Bạch không tỏ ra khó chịu nữa, mỉm cười an ủi sư tử và báo đen, tuy rằng cậu cũng lo chúng nó lại quay ra đánh nhau.
Cũng may sư tử bự và báo đen chỉ dụi mũi vào cậu một lát, xác nhận là cậu vẫn an toàn chứ không cãi nhau nữa.
Định thần lại mới phát hiện ra đã không còn sớm, Lộ Bạch nhìn bầu trời càng lúc càng tối, quyết định phải nhanh trở lại điểm cứu hộ đi thôi.
Cậu bò dậy khỏi mặt đất, quần áo bẩn thỉu cũng không có thời gian để ý, cũng may nơi này nằm ngoài rìa vùng cây bụi, trên mặt đất vẫn còn một vài cành cây.
Lộ Bạch tìm một cành cây vừa tay, bẻ nó thành độ dài thích hợp với mình để chống đỡ cơ thể, cậu vẫn còn nhớ đến máy chụp hình, bèn quay lại nơi vừa mới đút báo đen ăn thịt vừa rồi, nhặt máy chụp hình lên treo vào cổ.
“Chúng ta về thôi.
” Lộ Bạch nói với sư tử bự, sau đó lại khó xử quay lại, do dự nhìn báo đen, trầm ngâm một lát mới thốt ra được một câu: “Còn mày? Mày muốn đi đâu?”
Khu rừng lớn thế này, chắc hẳn báo đen có địa bàn của riêng mình, dù thế nào cũng không đến mức không còn nhà để về, Lộ Bạch cảm thấy mình không cần lo lắng cho báo đen.
Đương nhiên là động vật không thể nói, cũng không thể cho cậu một câu trả lời.
“Vậy bọn tao đi trước đây, sau này có duyên lại gặp.
” Lộ Bạch thật sự hy vọng như vậy, sau cùng vẫy tay với báo đen, chống cành cây đi về hướng điểm cứu hộ.
Sư tử bự nhìn báo đen một cái, lắc lắc bờm mình trong gió, sau đó hùng dũng oai vệ quay người bỏ đi.
Báo đen một mình đứng trong bụi cỏ, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng sư tử và Lộ Bạch thật lâu.
Là một con mãnh thú sống đơn độc, báo đen đã quen với cuộc sống chỉ có một mình, khác hẳn với động vật hoang dã chân chính, báo đen mỗi năm chỉ có ba tháng trong hình thú, thậm chí còn không có khát vọng theo đuổi báo cái, thì lấy đâu ra báo đen con.
Bọn chúng sống trong rừng, chưa từng đồng hành với động vật khác, trong ký ức ghi lại bởi gene di truyền cũng không có khái niệm cùng huyết thống.
Chúng là những kẻ cô độc chân chính.
Đánh mất bản thân trong một khoảng thời gian nhất định, mất đi tất cả tình cảm và ấm áp.
Đột nhiên ngửi thấy mùi hương thân thuộc, đánh thức tình cảm bị quên mất đã khắc ghi trong gene, nảy sinh ra ý định muốn tiếp cận, lần đầu tiên chấp nhận thức ăn do ‘anh em’ mang đến, lần đầu tiên thân mật liếm nhau, đây là số liệu liên quan đến hình thú của con người mà kho dữ liệu của Trạm cứu hộ chưa từng ghi nhận được.
Báo đen nhấc chân đuổi theo, cái mũi ươn ướt đánh hơi mùi hương thuộc về Lộ Bạch còn lưu lại trong gió…… Nếu không đi theo thì mùi hương này sẽ biến mất, nó không muốn mùi này biến mất.
Bước chân của nó càng lúc càng nhanh, sư tử đực theo sau Lộ Bạch cũng phát hiện ra mối đe dọa đang tồn tại.
Mắt của động vật họ mèo phản xạ lại ánh sáng bên ngoài, tạo thành một đôi mắt có thể phát sáng trong đêm, vì trong mắt chúng có một tầng phản quang mỏng do một lớp tế bào trong suốt tạo thành, chỉ cần quanh chúng có nguồn sáng khác thì sẽ bị hấp thu, phản xạ lại thành một luồng sáng đủ để nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Khi hai đôi mắt phát sáng nhìn vao nhau trong đêm tối, kẻ sợ hãi lại không phải chúng, mà là con người!
“Không cho đánh nhau, đi thôi.
” Lộ Bạch nghe tiếng sư tử bự quay đầu gầm gừ, lập tức vươn tay nắm lông bờm của nó, kéo đầu nó lại gắng sức lôi đi.
Một mối đe dọa có sức mạnh kinh người đi theo sau lưng, muốn một con mãnh thú như sư tử bự không nóng nảy là một điều bất khả thi rồi.
Nhưng cũng không thể mặc cho nó gây chuyện, Lộ Bạch giơ tay lên với sư tử, lạnh mặt cảnh cáo: “Mày mà còn nữa là tao đánh đó.
” Hy vọng là có tác dụng.
Khi thấy sư tử vẫn còn nhe nanh gầm nhẹ, Lộ Bạch hạ quyết tâm, mím môi đánh xuống một cái.
Cái tát này khiến sư tử bự tạm thời ngây ngốc, nó khựng lại, có vẻ chưa hiểu cái tát không đau không ngứa này có ý nghĩa gì!
Chẳng bao lâu sau, sư tử bự lại kêu rì rầm.
Lộ Bạch tăng thêm sức, nhắm ngay cái đầu lông xù của sư tử đực tát thêm một cái,lần này thì đã đủ sức khiến nó thấy đau.
“……” Sư tử bự dường như cuối cùng đã hiểu ý Lộ Bạch, sau lần bị đánh này thì không kêu nữa, chỉ bất mãn hất đầu.
Sự thực chứng minh là không có gì mà một cái tát không giải quyết được cả, nếu có thì lại thêm một cái nữa.
Báo đen đi theo đằng xa tính cách điềm đạm, chưa từng chủ động khiêu khích sư tử, Lộ Bạch rất yên tâm về nó, cho nên cậu rất hoan nghênh nó đến làm khách.
Sư tử dẫn đầu đi trước, phía sau là Lộ Bạch đi khập khiễng, sau cùng cách đó không xa là báo đen, cả ba tạo thành một đường thẳng đi xuyên qua đồng bằng rộng lớn khi đêm dần xuống.
Hình ảnh hiển thị trên máy giám sát của Trạm cứu hộ cũng như vậy, Max nhìn thấy hai điểm đỏ, ở giữa là một điểm xanh đang di chuyển chầm chậm.
“Sao bọn họ đi chậm quá vậy?” Giọng nói của Dave đột nhiên vang lên sau lưng.
“Á……” Làm Max giật nảy người!
Sao người này lại im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng người khác chứ!
Dave tỏ ra rất oan uổng, anh ta chỉ vừa nghe Max báo cáo tình hình thì mới đến thôi, ai biết đâu tên này xem quá nhập tâm, cả nửa ngày không phát hiện ra anh đứng phía sau.
“Trưởng trạm…… Lộ Bạch đi chậm là vì cậu ấy bị trẹo chân.
” Max bình tĩnh lại, vừa xoa ngực vừa giải thích, đồng thời bày tỏ sự lo âu: “Có cần cho người đi xem thử không?”
Là một anh chàng cao to của phương Nam Sao Thần Vương đã được tận mắt nhìn thấy Lộ Bạch, ấn tượng của Max về Lộ Bạch là…… đây không phải một đứa nhỏ chưa thành niên à?!
Còn lùn hơn cả các cô gái Sao Thần Vương bọn họ nữa, cổ tay thì vừa gầy vừa mảnh, thật là đáng lo.
Dave đương nhiên là muốn cho người đi giúp Lộ Bạch, nhưng điều này không thực tế, anh ta chỉ vào điểm xanh kẹp giữa hai điểm đỏ: “Cậu cảm thấy ai có thể tiếp cận Lộ Bạch?”
“Để một nhân viên người trái đất khác đi?” Max nghĩ đi nghĩ lại, hai mắt sáng lên.
Đương nhiên là có thể, dù sao bọn họ cũng nhận lương cao từ Trạm cứu hộ, nhưng xét trên phương diện nhân đạo thì quả là làm khó người ta.
Nhưng nghe nói cổ chân Lộ Bạch bị thương, Dave cũng không quan tâm nhiều như thế, phải biết rằng ấn tượng về Lộ Bạch trong lòng anh ta cũng không khác gì Max cả, Lộ Bạch vừa gầy vừa nhỏ, vốn nên làm việc trong văn phòng thoải mái, chứ không phải là trong rừng sâu toàn thú dữ qua lại.
Dave gửi tin nhắn trên nhóm công việc của người trái đất, hỏi xem ai đồng ý đi đến điểm cứu hộ giúp Lộ Bạch, tiền đề là dám ở gần hai con mãnh thú.
Không ép buộc chấp hành, chỉ xem nguyện vọng cá nhân, nếu đồng ý đi thì còn có thêm trợ cấp nữa.
Tin nhắn này được gửi đi nhưng chẳng có ai chủ động đứng ra cả, điều này cũng đúng như Dave đã nghĩ.
Tuy rằng Trưởng trạm hơi thất vọng nhưng cũng không giận, không phải ai cũng bất chấp tất cả như Lộ Bạch.
Tại điểm cứu hộ, Lộ Bạch bước thấp bước cao, cuối cùng cũng vào được trong nhà trước khi ngã xuống vì mệt.
Sư tử bự quen đường quen lối chạy vào, hơi thở dốc một chút, nằm xuống ở vị trí bình thường mình hay nằm để hưởng thụ khí lạnh.
Thường ngày vào lúc này thì nó đã quấn lấy Lộ Bạch đòi ăn rồi, nhưng hôm nay lại rất ngoan ngoãn nằm yên trong góc nghỉ ngơi.
Báo đen đi theo đến trước cửa rồi loanh quanh ở đó, hiển nhiên là rất cảnh giác với hoàn cảnh mới này, khứu giác nhạy bén của nó nhận ra có rất nhiều mùi đáng ghét đang pha trộn ở đây, có loài người xa lạ, còn một con sư tử ở trong nữa.
Trong thế giới tự nhiên, sư tử và báo không có khả năng ở cùng nhau, bọn chúng sẽ tránh mặt hoặc là sẽ giết chết đối phương.
Nhưng dường như báo đen không muốn đi, mùi của Lộ Bạch đủ để che lấp hết những mùi khác, giúp nó cảm thấy thân thiết và dễ chịu.
Báo đen dưới máy quay giám sát chọn nằm ở ngay cửa, nửa người đè lên bậc thềm, nửa người còn lại lộ ra ngoài, vừa có thể hít thở không khí ngoài trời nhưng vẫn nhìn thấy được Lộ Bạch đang cởi áo làm vệ sinh cho chính mình.
Trên người vừa bẩn vừa có vết thương, Lộ Bạch vào phòng rồi ngồi xuống, cởi đồng phục ra, chỉ để lại một cái quần đùi loại rộng rãi, thế nên tay chân gầy gò và làn da trắng bóc của Lộ Bạch bị lộ ra trước máy quay, nhưng cậu đang bận kiểm tra vết thương trên người nên không suy nghĩ đến vấn đề này.
Cậu phát hiện ra lớp băng bảo vệ trên bàn tay đã rách, trên người cũng có nhiều chỗ bị bầm tím, nhưng may là không rách da chảy máu.
Bộ đồng phục của cậu có tác dụng bảo vệ rất quan trọng.
Thấy Lộ Bạch mở hộp cấp cứu tự bôi thuốc cho mình, Dave và Max đau lòng muốn chết, chỉ mong mình có thể bay đến đó giúp đỡ, thế nhưng bên trái Lộ Bạch có sư tử, đằng trước lại có báo đen, khiến bọn họ chỉ có thể dừng bước!
Dave rất muốn lập tức liên hệ với Lộ Bạch, nhưng thấy cậu đang bận bôi thuốc thì không đành lòng làm phiền, chỉ đành dời sự chú ý lên báo đen ngoài cửa.
“Cuối cùng cũng quay được gương mặt thật của Quân đoàn trưởng Adonis, phải biết rằng anh ta đã vào rừng tám năm rồi, mà số lần quay được bóng dáng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
” Dave cảm khái.
Max cũng rất kích động: “Chứ còn gì nữa?”
Quân đoàn trưởng Adonis ở bên ngoài bình dị dễ gần còn đặc biệt thích cười, thích nói đùa với cấp dưới, khụ khụ, tuy rằng toàn là mấy câu chuyện cười 18+, ai mà ngờ là hình thú của anh ta lại cô độc như vậy, hễ vào rừng là hoàn toàn mất tích, chưa bao giờ thấy anh ta xuất hiện.
Các giáo sư nghiên cứu vấn đề này từng nói hình thú của loài người thực ra phản ánh đến 80% những suy nghĩ chân thực trong lòng, cho nên Max không thể hiểu nổi, Quân đoàn trưởng Adonis sao có thể giống một con báo đen cô độc âm u được chứ.
Rõ ràng là sáng sủa rực rỡ lắm mà.
Còn có Thái tử Chasel, nghe nói tính cách rất nghiêm chỉnh rất cứng nhắc, điều này cũng dễ hiểu, vì hắn là người thừa kế Đế quốc mà, cần phải trang nghiêm mới được, mà cái hành động như rượt đuổi heo rừng thì rõ ràng là quá bất cẩn.
Quả nhiên không thể tin lời chuyên gia nói.
Lộ Bạch không hề biết có một nhóm người đang ngồi nhìn mình bôi thuốc, cậu tìm ta một chai thuốc dùng để chữa trị những vết thương trên phần mềm trong hộp cấp cứu, sau khi phun lên cổ chân thì nhịn đau xoa bóp.
Tiếp đó là cần dụng cụ điều trị lên, chiếu ánh sáng kia vào mười phút, sau đó quả nhiên là khá hơn rất nhiều, có cảm giác đến sáng mai sẽ lành hẳn vậy.
Lộ Bạch nhìn cái máy nhỏ xíu trong tay, không biết thứ này có thể mang về trái đất không nhỉ? Dùng rất là tốt đó.
Vết thương trên bàn tay đã kết vảy rồi, không cần phải thay băng nữa.
Chiều hôm nay, Samuel đến bệnh viện chính của Quân khu Bắc để thăm một vị Quân đoàn trưởng kiên cường đã xuất ngũ, hy vọng đối phương chịu nghe theo lời đề nghị của bác sĩ, nhanh chóng làm phẫu thuật chữa trị chân mình, nhưng đối phương vẫn tiếp tục từ chối.
Dù người nọ đã sắp phải vào rừng, sắp bỏ qua thời điểm chữa trị tốt nhất rồi.
Đêm xuống, Samuel mới trở về Trạm cứu hộ, dù đã rất trễ nhưng, Samuel không lập tức về ký túc xá nghỉ ngơi mà đến thẳng trung tâm giám sát, đích thân hỏi đến tình hình ngày hôm nay.
Trước khi đi, anh đã căn dặn Dave nếu có việc thì phải thông báo cho mình, cả ngày anh không nhận được tin tức từ Dave, chứng tỏ là Trạm cứu hộ hôm nay rất bình yên.
Mức độ nghiêm khắc trong công việc của Samuel khiến người khác phải sợ hãi, dù biết không có gì xảy ra thì anh vẫn quyết định đến xem trước khi đi nghỉ.
Khi anh đến nơi thì thấy một đám đông vây quanh Max —— nhân viên giám sát được chỉ định cho Lộ Bạch.
Xem gì mà nhập thần vậy?
Samuel nhướn mày, bỏ mũ xuống, đến gần nhìn một cái, trên màn hình giám sát khổng lồ là điểm cứu hộ mà Lộ Bạch đang có mặt được quay từ nhiều góc độ.
Khung ở ngay chính giữa quay thẳng Lộ Bạch, cậu thanh niên trái đất nhỏ gầy đang ở trần ăn cơm, mà vây quanh bên cạnh cậu là một con sư tử và một con báo đen, thân hình khổng lồ của mãnh thú khiến cho cậu trông có vẻ rất giống lương thực dự trữ……
“?” Samuel nhớ là khi mình rời đi, cả Trạm cứu hộ còn đang sứt đầu mẻ trán vì việc làm sao mới ngăn được hai tên này gặp mặt nhau cơ mà, sao bây giờ lại thành thế này?
“Có chuyện gì vậy?”
Samuel đột ngột lên tiếng khiến nhóm người đang vây xem phải hoảng hồn, lúc này họ mới biết là ngài Thân vương đã quay lại.
Dave vội báo cáo: “Quân đoàn trưởng Adonis và ngài Thái tử đã gặp mặt, nhưng không đánh nhau, chỉ là Lộ Bạch bị trẹo chân và vài vết thương nhỏ.
”
Vị sĩ quan với gương mặt lạnh lùng cau mày, nâng tay bấm gọi đến máy liên lạc của Lộ Bạch: “Ta gọi cho cậu ấy.
”
Mọi người: “???” Điện hạ đang muốn hỏi tội sao? Nhưng đâu thể trách Lộ Bạch.
Tuy quá trình rất nguy hiểm nhưng cũng không thật sự có chuyện gì mà…… Điện hạ cần gì phải hà khắc vậy!
“Điện hạ……” Dave định nói rồi thôi, chỉ lo bé Lộ Bạch bị trách mắng, Lộ Bạch đã rất thảm rồi, bị thương mà lại còn không ai chịu đi tiếp viện nữa.
Thế nhưng Samuel chỉ cần dùng một ánh mắt thôi đã đủ đệ Dave ngoan ngoãn, cụp đuôi trốn sang một bên!
Sức uy hiếp trên người ngài Thân vương quá đáng sợ, đó là khí thế áp đảo được tôi luyện ra từ trên chiến trường, người bình thường không thể chống lại.
Bé Lộ Bạch, con người máu lạnh vô tình này mắng cậu bao nhiêu câu thì tôi bù lại bấy nhiêu cho, đừng sợ! Dave chỉ dám nghĩ thầm như thế.
“Điện hạ Samuel?” Lộ Bạch đang ăn cơm, nhận được cuộc gọi thì rất vui mừng, vì cậy đã thành công giúp tình hình không xấu đi: “Ngài ăn cơm chưa?”
Nghe thấy giọng nói vui vẻ của Lộ Bạch, tâm trạng của Samuel cũng khá hơn rất nhiều, anh trả lời trong ánh mắt căng thẳng của mọi người: “Đã ăn ở ngoài rồi mới trở về.
”
“À à.
” Lộ Bạch cười toe, lòng còn đắc ý, muốn khoe công nhưng lại hơi ngại, mọi người nhìn cậu vừa cười ngượng ngùng vừa nhét đầy một miệng khoai tây hầm thị, làm hai má phồng lớn lên.
Thật đáng yêu……
Một người trái đất đáng yêu như thế, sao Điện hạ nỡ lòng trách mắng chứ!
Ngài Thân vương hà khắc bị hiểu lầm là sẽ mắng Lộ Bạch lại nói rất nghiêm túc trong khi đám đông đang căng thẳng nghe lén: “Mau mặc áo vào, cẩn thận cảm lạnh.
”
Mọi người: Vậy á? Chỉ vậy thôi á?
—
Lời tác giả: ~
Lộ Bạch nhìn thấy lông xù: Thật đáng yêu quá, muốn sờ!
Lông xù nhìn thấy Lộ Bạch: Thật đáng yêu grừ, muốn dụi!
Người ngoài hành tinh nhìn thấy Lộ Bạch: Thật đáng yêu nha, muốn nhéo!.