Theo chân Liễu Nham mà đi, Thành Nghị thi thoảng lại đưa mắt nhìn xem biểu hiện của Tử Phục.
Thực sự y cũng không dám tin Tử Phục lại chấp nhận loại tình huống năm ăn năm thua kiểu này.
Nhưng cũng may, từ đầu chí cuối Tử Phục đều không bày ra bất kỳ biểu hiện nào khác thường khiến y yên tâm hơn nhiều.
Đối với loại sự tình trước mắt, Thành Nghị rõ ràng cũng ôm một bầu tâm sự không thể nói cho ai biết.
Tiềm Linh Đan vốn là loại tài nguyên trọng yếu đối với tất cả các tu sĩ trên thế gian, chính vì lẽ đó nên số lượng Tiềm Linh Đan cung ứng ra cùng với phương pháp chế luyện nó bị tông môn kiểm soát vô cùng gắt gao.
Chỉ có nội môn đệ tử mới được tiếp xúc với quy trình chế luyện và phân phối những loại đan dược có tính hệ trọng bậc này.
Hôm nay dù có thể nhận được đan phương cùng với linh dược ở trong đan phương thì đã sao? Quy trình chế luyện cùng pháp môn bổ trợ cho việc luyện chế bọn họ lại không ai biết chút gì, điều này đồng nghĩa với tỷ lệ luyện thành đan dược là vô cùng thấp chứ đừng nói chi luyện ra đan dược phẩm chất cao.
Nếu đã đưa ra kết luận này, Thành Nghị dĩ nhiên biết người đi đầu thực hiện công việc này chính là người dùng tài nguyên của bản thân đi cá cược với đời.
Nếu như thắng thì không sao, nhưng nếu như thua thì chính là mất trắng, xôi hỏng bỏng không.
Hiện tại y thuyết phục Tử Phục làm việc này cũng chẳng phải đang giúp đỡ gì cho Tử Phục mà nói trắng ra là đem Tử Phục ra làm chuột bạch, hết thảy mạo hiểm sẽ do Tử Phục gánh chịu.
Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ thì bọn y sẽ hạ mình xin Tử Phục vay mượn tiền, sau đó cũng thuê người đó luyện đan cho mình.
Còn nếu thất bại, như vậy bọn y không cần đắn đo gì nữa, chấp nhận quy đổi trực tiếp Giáng Ma Thảo thành Tiềm Linh Đan cho xong, chung quy bản thân cũng không mất mát gì.
Thế cho nên khi thấy Tử Phục không phản đối, Thành Nghị trong lòng rất vui mừng, chỉ có điều ngoài mặt vẫn tỏ ra dáng vẻ âu sầu và thất vọng.
Mang theo một đống kỳ vọng trong người, Thành Nghị thành thực theo đuôi Liễu Nham không rời nửa bước, chốc chốc lại nhìn qua phía Tử Phục như sợ hắn trốn đi mất.
Ba người cứ thế mà đi, đến khi cả ba đặt chân vào một bãi đất trống vô cùng rộng lớn, ở chính giữa bãi đất có một căn nhà nhỏ khá thô sơ thì dừng lại.
Đây chính là địa phương Linh Dược Đường dùng để sơ chế nguyên dược liệu, là địa phương đầu tiên tiến hành xử lý nguyên liệu mang vào từ Linh Dược Điền sau khi thu hoạch.
Ở đây, bất kỳ nơi nào cũng sẽ thấy sự xuất hiện của những giá đỡ bằng trúc và sàng tre được đan lại với nhau.
Những sàng tre này chính là thứ dùng để phơi dược liệu, mà những chiếc giàn được đóng chắc chắn kia là nơi để gác sàng tre lên, cố định nó lại một chỗ.
Len lõi giữa những giàn tre ba bốn tầng đặt san sát nhau, Tử Phục và Thành Nghị lần đầu nhận biết công việc của các dược đồ ở Linh Dược Đường là gì.
Quả thật linh dược trong thế gian nhiều vô số kể, chỉ trong điền trang nhỏ bé này thôi mà số lượng đã có hàng trăm hàng ngàn.
Chẳng trách Tiểu Yến sư tỷ lại đưa cho bọn họ cuốn nông điển dày cộm như vậy, nguyên lai từng đó cũng chỉ mới ghi chép lại những linh dược có mặt ở trong linh điền mà thôi.
Nếu thực phải học hết tất cả linh dược trên thế gian mà nói, e rằng với đầu óc của bọn họ chẳng biết phải sống bao nhiêu cái trăm năm mới thuộc lòng được.
Tiếp cận đến gần phạm vi gian nhà, ba người loáng thoáng thấy từ trong ngôi nhà có một nam tử đang ôm một chiếc sàng tre đi ra.
Sau khi đặt sàng tre lên giá, lay lay mấy cái kiểm tra, nam tử lại dùng tay đảo đều chỗ thảo dược đã héo hơn phân nửa, vẻ mặt vô cùng chăm chú, động tác hết sức điêu luyện, vừa nhìn là biết người trong nghề.
- Chính là hắn đấy, hắn tên là Nhạc Lãnh Pháp, cũng là đệ tử nhập môn cùng một lần với các ngươi.
Nhìn thấy người này, Liễu Nham thở phào nhẹ nhõm, hướng phía Thành Nghị và Tử Phục hất mắt nói.
Giới thiệu xong với hai người thì Liễu Nham sư huynh cũng dơ tay hướng Tử Phục vẫy vẫy, gọi lớn:
- Nhạc sư đệ, có người muốn gặp ngươi này.
- Nhạc Lãnh Pháp, cái tên này nghe quen quen?
Tử Phục tự hỏi một câu, tròng mắt hướng về nam tử kia không rời, muốn nhanh chóng xác minh ra cái tên kia là ai.
Đến khi nam tử kia nghe thấy tiếng gọi ngẩng đầu lên, trong đầu Tử Phục ngay tức khắc xuất hiện cảnh tượng một người chỉ dùng một đạo hỏa diễm nhẹ nhàng tiêu diệt toàn bộ Mộc Yêu Lâm, nhận được vô số lời tán thưởng từ đám ngoại môn đệ tử.
- Là hắn sao, nguyên lai là người thiêu rụi đám thụ yêu ở Mộc Yêu Lâm.
Nhạc Lãnh Pháp lúc này cũng nheo mắt nhìn tới, nghe tiếng gọi kia thì đã biết là của Liễu Nham rồi, còn mục đích của những người đi cùng Liễu Nham không cần nói cũng biết.
Cả tháng nay người tìm đến tìm hắn nhờ luyện đan cũng không có ít, bây giờ thấy Liễu Nham lại mang người tới, Nhạc Lãnh Pháp cũng chán chả buồn nói, chỉ miễn cưỡng nhìn liếc qua một cái rồi tiếp tục công việc của mình, đồng thời đáp gọn một câu:
- Liễu Nham sư huynh, huynh lại dẫn người đến nữa sao? Ta đã nói rồi, ta không nhận luyện đan cho người khác đâu.
Ta phải nói với huynh bao nhiêu lần huynh mới chịu tin ta chứ, không phải ta ích kỷ mà thực là không thể làm được, huynh mau dẫn bọn họ về đi.
Liễu Nham bị điểm mặt đặt tên, bất giác cười khổ mấy tiếng, ngại đến đỏ ửng cả mặt mày, vội vàng vỗ vai Thành Nghị nói:
- Đấy, người cũng đã thấy rồi, giờ là việc của các ngươi, ta đi về đây.
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, chúc các ngươi may mắn.
Nói xong Liễu Nham dõng dạc đi về, để mặc Thành Nghị ngơ ngác một chỗ không biết phải làm gì tiếp theo.
- Liễu sư huynh về rồi, hai ngươi cũng nên về đi, ta không giúp các ngươi được đâu.
- Tại sao vậy?
Thành Nghị buồn bực đáp lại một câu, ánh mắt nhìn Nhạc Lãnh Pháp với vẻ bất mãn vô cùng.
Sự tình lần này y phải khổ công suy nghĩ bao nhiêu lâu, bây giờ lại thất bại ở phút cuối cùng, làm sao không bực tức cho được.
Lần này Nhạc Lãnh Pháp lại đưa mắt nhìn thêm lần nữa, thấy đó là Thành Nghị mới không nói thêm những lời gay gắt.
Thành Nghị có người quen ở Linh Dược Đường, từ lúc nhập môn đã lui tới không ít lần cho nên hắn cũng biết mặt.
Nhưng khi đảo mắt nhìn qua người bên cạnh, Nhạc Lãnh Pháp thoáng đứng hình trong chốc lát.
- Người bên cạnh ngươi là? Hình như ta đã gặp qua.
Tử Phục nghe hỏi không đợi Thành Nghị mở lời giới thiệu, tự động chắp tay nói:
- Tại hạ Tử Phục, may mắn được Nhạc huynh chiếu cố ở Mộc Yêu Lâm, ân tình trước sau ghi khắc trong lòng, không ngờ hôm nay lại được gặp tại đây, hân hạnh, hân hạnh.
Nghe xong hai chữ Tử Phục, Nhạc Lãnh Pháp liền xác định được đối phương là ai.
Chiếc mặt nạ che mặt của Tử Phục là hàng độc lạ, trong tông môn có một không hai, chỉ cần nhìn qua một lần là sẽ nhớ mãi, lúc này chỉ hơi nhắc lại là nhớ ra ngay.
Nhận biết Tử Phục cũng là một trong những người cùng mình trải qua chuyến đi Hắc Yêu Động, mấy huynh đệ cùng vào sinh ra tử vài ba bận, từ đầu chí cuối luôn kề vai sát cánh hỗ trợ lẫn nhau, thái độ của Nhạc Lãnh Pháp thêm một lần nữa dịu xuống, nói:
- Nể tình chúng ta đều là sư huynh đệ đồng môn đã từng vào sinh ra tử, ta cũng nói thật với các ngươi biết.
Thực tế không phải là ta không muốn giúp, mà thực sự là giúp không nổi.
Tiềm Linh Đan không dễ luyện chế như vậy, chỉ có mỗi đan phương và nguyên liệu không thì rất khó luyện thành, tỷ lệ thành công rất thấp.
Ngay cả chỗ Giáng Ma Thảo của ta...!À mà thôi, nói nhiều với các ngươi cũng vô dụng, tốt nhất là hai người các ngươi về đi, mạn phép không tiễn.
Thấy Nhạc Lãnh Pháp làm ra hành động quyết tuyệt như vậy, tâm tư Tử Phục xoay chuyển, ngay lập tức đưa ra chủ ý của mình, hướng Thành Nghị nói:
- Thành Nghị huynh đệ, ngươi đi về trước đi, việc còn lại để ta tự lo liệu.
Thành Nghị nhăn nhó khuôn mặt, khẽ nhìn Nhạc Lãnh Pháp rồi lại nhìn Tử Phục, bất đắc dĩ nói:
- Thôi được rồi, tất cả hy vọng đều đặt vào ngươi đi.
Chúng ta chờ tin tốt của ngươi.
Đợi khi bóng dáng Thành Nghị đã biến mất sau lớp lớp sàng tre, Tử Phục lân la tiến lại chỗ Nhạc Lãnh Pháp, nhẹ giọng hỏi:
- Nhạc đạo hữu, lâu ngày gặp lại, vẫn khoẻ chứ?
- Đa tạ đã hỏi thăm, ta vẫn khoẻ.
- Còn nhớ lần đó Nhạc huynh thi triển hoả thuật giải cứu mọi người thoát khỏi hiểm cảnh, thực khiến người ta đem lòng ngưỡng mộ.
- Đạo hữu quá lời rồi, chỉ là chút tài mọn thôi.
Bất quá nếu những lời khen này là vì để ta giúp các ngươi luyện đan, vậy thì không cần nói nữa đâu.
Ta vẫn nói như cũ, ta không giúp được.
- Ồ, Nhạc huynh sợ ta không có tiền chi trả thù lao hay còn lo lắng điều gì khác?
- Haiz, các ngươi đều cho rằng ta vì tham vọng cá nhân, quen sống ích kỷ nên mới từ chối giúp đỡ, nhưng chẳng có ai chịu tin lời ta nói.
Thực sự là ta không cách nào luyện chế ra được Tiềm Linh Đan.
Ngươi xem, ngay cả Giáng Ma Thảo của ta cũng bị xài gần hết rồi, chỉ còn đủ cho một hai lần luyện chế nữa thôi.
Nếu ta còn nhận của người khác, lỡ làm hỏng rồi thì lấy gì mà đền.
Các ngươi không nghĩ nếu ta có năng lực đó, còn ngại bản thân giàu hơn thiên hạ hay sao mà không đâm đầu vào kiếm tiền chứ.
Ta biết lần đi Hắc Yêu Động trở về có không ít huynh đệ hái được rất nhiều Giáng Ma Thảo, bất quá ta có lòng mà không có sức, chỉ có thể từ chối thôi.
- Nếu ta nói ta có thể giúp Nhạc huynh một tay thì sao?
- Ý ngươi là gì?
- Chuyện Nhạc huynh muốn làm ta đã nghe Liễu Nham sư huynh nói qua.
Chỉ là Giáng Ma Thảo thôi, ta có rất nhiều.
Dứt lời Tử Phục lấy ra ba bốn chiếc túi hỗn độn chứa đầy Giáng Ma Thảo rồi mở ra, tử khí bốc ra ngùn ngụt doạ cho Nhạc Lãnh Pháp cũng hết cả hồn.
- Huynh đệ, ngươi làm sao có nhiều như vậy? Ngươi...
Chưa để Nhạc Lãnh Pháp thôi kinh ngạc, Tử Phục lại lấy ra một túi bạc lớn, cả mấy trăm lượng đặt lên bàn cái độp, thẳng thắn đáp:
- Nhạc huynh không cần biết làm sao ta có nhiều như vậy.
Chỉ cần biết ta có đủ Giáng Ma Thảo và tiền để giúp Nhạc huynh chui luyện tay nghề của mình.
- Cái này, cái này...!Ngươi để ta suy nghĩ cái đã.
Thấy một màn này, Nhạc Lãnh Pháp cũng không tránh khỏi tinh thần chấn động dữ dội, hơi thở trở nên dồn dập, tiếng tim đập thình thịch như trống trận.
Một đống Giáng Ma Thảo và bạc trắng đặt ở nhân thế đủ để hàng tá tu sĩ lao vào giết chóc chiếm đoạt, mà đối với hắn có được chỗ tài nguyên này vào ngay thời điểm mấu chốt như bây giờ càng là sự trợ giúp lớn lao không gì sánh nổi.
Nhạc Lãnh Pháp tự biết bản thân tự học cách chế luyện Tiềm Linh Đan không phải dễ dàng, cho nên rất tỉ mỉ nghiên cứu mới tiến hành luyện chế.
Bất quá vì không có kinh nghiệm cho nên đan dược luyện ra đều hỏng cả.
Hiện tại chính là giai đoạn trọng yếu để hắn đúc rút ra những bài học quý giá nhất, chứng minh hành động của mình là đáng giá.
Đáng tiếc cũng vào lúc này chỗ Giáng Ma Thảo của hắn và tiền bạc hắn tích lũy đã không còn mấy.
Nếu như trước khi tiêu sạch chỗ tài nguyên này mà vẫn không thể luyện thành Tiềm Linh Đan, rõ ràng tâm huyết mà hắn bỏ ra mấy tháng qua là hoang phí rồi.
- Có nên đồng ý hay không đây? Chỗ Giáng Ma Thảo của ta đã gần hết, tiền bạc cũng tiêu sạch, trước sau vẫn thất bại.
Nếu như có người hỗ trợ, thành công chế luyện Tiềm Linh Đan, như thế ngày tháng sau này miếng cơm manh áo khỏi phải lo, mà tài nguyên tu hành của bản thân cũng được giải quyết.
Nếu như hắn không bắt ta bồi thường, như vậy mạo hiểm một chút cũng không có mất mát gì.
Nếu như thành công, coi như về sau luyện miễn phí cho hắn mấy lò cũng được.
Dù sao thì chính mình mới là người đạt được chỗ tốt lớn nhất, không phải ai khác.
Sau này bọn hắn muốn luyện đan cũng phải đến tìm mình, mà tương lai cơm áo gạo tiền của cả gia tộc cũng...
Nhạc Lãnh Pháp nhanh chóng suy nghĩ, không bao lâu đã đưa ra quyết định cuối cùng.
- Ngươi nói lời này có thật không?
- Đương nhiên là thật.
- Hoàn toàn nghiêm túc?
- Hết sức nghiêm túc.
- Được, vậy trước nói điều kiện một chút.
Ta giúp các ngươi luyện chế, nhưng thành công hay thất bại thì không có phần nào nắm chắc.
Ngươi cũng phải cam kết nếu thất bại không được bắt ta bồi thường.
- Được, nhưng ta cũng có một điều kiện.
- Nói đi.
- Để hai huynh đệ chúng ta giúp ngươi một tay.
Chúng ta cũng muốn tham gia vào quá trình này, đảm bảo sự công bằng và minh bạch.
- Được, không vấn đề gì.
Thế vị huynh đệ kia của ngươi đâu?
- Ngày mai ta sẽ dẫn vị huynh đệ kia đến, sau đó ba người chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác chế luyện.
- Tốt, thành giao.
- Thành giao.
Một đoạn đối thoại vô cùng ngắn ngủi cứ thế kết thúc, nhưng vấn đề quan trọng nhất giữa hai bên lại được giải quyết một cách trọn vẹn.
Nhạc Lãnh Pháp muốn nắm bắt phương pháp điều chế Tiềm Linh Đan nhưng tài lực có giới hạn.
Tử Phục có tài lực nhưng lại không có năng lực luyện chế loại đan dược này.
Phá Thiên lại là nhân vật mấu chốt trong chuyện này, cho nên Tử Phục cũng xác định sự tình quan trọng bậc này không thể vắng mặt hắn được.