Nhờ chủ ý này của Tử Phục, chỉ mới mấy ngày cả đám đã phát hoang được một khoảnh đất vô cùng rộng lớn.

Mà ngay ngày thứ mười làm việc, cả đám người cùng nhau cầm đuốc châm lửa vào đám cây cỏ đã bị phơi khô héo.

Ngọn lửa chóng vánh đã thiêu rụi tất cả, để lại một nền đất đầy than đen và bụi bặm.
- Được rồi, đợi một ngày cho bọn chúng cháy sạch cái đã, ngày mai chúng ta lại tiến hành cày xới.

Các vị huynh đệ, mau lại đây uống nước nói chuyện một chút.
Một người thân hình to béo, nước da ngăm đen dùng tay lau lau cái trán đã bóng lưỡng mồ hôi do hơi nóng phả vào, một tay ngoắc ngoắc đám người tiến lại phía hắn, ra vẻ có điều quan trọng muốn nói.

Thấy thế, cả đám cũng vứt ngọn đuốc trong tay vào ngọn lửa, quay đầu đi đến đó ngồi xuống.
- Các vị huynh đệ, ta xem công việc này chắc chắn hoàn thành sớm hơn kế hoạch Tiểu Yến sư tỷ đã đặt ra, nhưng đổi lại khí lực của chúng ta mấy ngày qua tiêu hao không sai biệt lắm.

Nếu không có Tiềm Linh Đan tẩm bổ, đợi đến cuối học kỳ tông môn lại cấp xuống đợt phù chiếu mới, sợ rằng đa phần sẽ không đạt tiêu chuẩn tham gia.

Dù có miễn cưỡng tham gia đi nữa, cùng với mức độ khó khăn và nguy hiểm tăng lên, nếu thực lực chúng ta không tiến lên tương ứng, e rằng cuối cùng sẽ chẳng có bao nhiêu người toàn mạng trở về.

Theo ta thấy, mấy sư huynh đệ chúng ta phải nhanh chóng tìm biện pháp luyện chế Tiềm Linh Đan từ chỗ Giáng Ma Thảo kia thì hơn, không thể ngồi chờ đợi thêm nữa.

Thượng phẩm cũng được, hạ phẩm cũng tốt, dù sao thì chúng ta cần nó ngay bây giờ chứ không phải đợi bị đám yêu thú phế đi rồi mới dùng, các ngươi nói có phải không?
Người này chỉ vừa nói xong, những người còn lại đã hoàn toàn hiểu hết ý tứ của hắn.

Đúng là như vậy, điều mà những người này lo nhất không giống như Phá Thiên và Tử Phục.

Bởi vì tu vi của Phá Thiên và Tử Phục đã cao rồi, nguy hiểm lúc đi lịch luyện chắc chắn là ứng phó được.

Nhưng bọn họ lại khác, tu vi yếu nếu gặp phải yêu thú phục kích sẽ mất mạng như chơi.

Bây giờ bọn họ là vì muốn trau dồi kiếm pháp, tăng lên năng lực tự vệ mà đánh đổi tu vi, đây xem như không phải việc làm không đáng giá.

Chỉ là kiếm pháp có tốt đến đâu mà lực lượng không đủ thì cũng như gãi ngứa cho kẻ địch mà thôi.

Cho nên kiếm pháp nhất định phải học, nhưng tu vi cũng không thể xem nhẹ.

Mà muốn tăng lên tu vi nhanh chóng, ngoài chăm chỉ tu luyện ra trọng yếu hơn là phục dụng tài nguyên.

Hôm nay ai nấy đều có trong túi một đống Giáng Ma Thảo, nếu không tận dụng thì là kẻ ngu rồi.

Bất quá ngẫm nghĩ một thôi một hồi, một người bỗng thở dài một hơi nói:
- Ngươi nói rất có lý, bất quá ngay cả đan phương của Tiềm Linh Đan chúng ta cũng không có, vậy thì nói chi đến việc mua linh dược khác để chế luyện.

Mà dù có mua đủ nguyên liệu đi, ai trong chúng ta biết luyện đan? Lỡ như luyện hỏng, như vậy là mất cả chì lẫn chài còn gì.
- Vị tiểu hữu này chớ có vội, ta dám nói ra lời này dĩ nhiên trong lòng đã có dự tính cả.

Ở Linh Dược Đường ta có một vị bằng hữu, tuy không dám nói có thể giúp chúng ta biến Giáng Ma Thảo thành Tiềm Linh Đan nhưng thay chúng ta thu thập đan phương và tích góp một ít nguyên liệu là không khó.

Thậm chí nếu cần cũng có thể giới thiệu cho chúng ta một vị đan đồ tay nghề tương đối với giá thành luyện chế khá rẻ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, điều ta lo lắng nhất không phải là mấy cái này, mà là chuyện khác.
- Ồ, nếu đã có được mấy thứ đó rồi, thế thì ngươi còn lo lắng cái gì?
- Sao lại không? Các ngươi nghĩ xem, chưa nói chúng ta lấy tiền đâu ra để mua đủ số dược liệu cần thiết, ngay cả khi có tiền cũng chưa chắc đã mua được chỗ dược liệu kia với số lượng lớn như vậy.

Cần phải biết là ngay cả đệ tử nội môn thì số lượng dược liệu được mua mỗi tháng cũng bị giới hạn, đừng nói chi là những đệ tử mới như chúng ta.

Nếu chúng ta muốn mua, như vậy không chỉ cần có tiền mà còn cần phải đáp ứng được số lượng linh thảo gieo trồng xuống trong mùa vụ này phải đủ cung ứng cho tông môn trong thời gian tiếp theo.

Nếu không như thế, để đảm bảo hoạt động ổn định của Luyện Đan Phòng, Linh Dược Đường sẽ không bao giờ đồng ý bán sạch các loại linh dược có ở trong kho cho chúng ta đâu.
- Còn có cả chuyện này?
- Đương nhiên, thế nên ta mới cần phải hỏi ý kiến các ngươi.

Lần đó chúng ta đi cùng nhau, ta biết số lượng Giáng Ma Thảo thu hoạch được lần này là vô cùng lớn.

Mà để biến chúng thành Tiềm Linh Đan, nhu cầu những dược liệu bổ trợ trong đan phương cũng sẽ tăng lên tương ứng.

Nếu không gieo trồng, sản lượng thu không đủ chi, muốn mua cũng không được chứ đừng nói là mua với giá rẻ.

Cho nên sau bao nhiêu ngày đắn đo suy nghĩ, ta đã nghĩ ra một cách giải quyết khá tốt.
- Ngươi nói nhanh đi, là cách gì?
- Đó là chúng ta nhận khoán mảnh đất này, sẽ chỉ tập trung trồng những loại dược liệu có trong đan phương của Tiềm Linh Đan mà thôi.

Dựa vào số lượng hạt giống có thể ước lượng được sản lượng cuối mùa, dựa vào đó mà xin tông môn bán cho chúng ta số lượng dược liệu tương ứng.

Đương nhiên đây là trên lý thuyết thôi, còn thực tế thế nào thì phải hỏi lại Tiểu Yến sư tỷ mới được.

Bất quá nếu mọi chuyện suôn sẻ, vấn đề duy nhất còn lại chúng ta cần giải quyết chỉ có một, đó là lấy tiền ở đâu ra, thế thôi.
- Tiền sao? Này huynh đệ, quanh đi quảnh lại, ngươi nói với chúng ta hết thảy cuối cùng vẫn là tiền, thế thì khác gì không nói.

Trong số mấy người chúng ta, ngươi thấy có kẻ nào giống hạng thế gia công tử đại phú đại quý không? Nếu thực có tiền, đến đây cuốc đất làm vườn làm cái mẹ gì?
Thảo luận được một lúc, đám người liền lâm vào trầm mặc ngay sau đó.

Kế hoạch đưa ra không sai, cũng không thể nói là không thực tế, chỉ có điều vấn đề mấu chốt nhất lại không giải quyết được, đó là tiền.

Nguyên lai cả đám bọn họ ai cũng nghèo cả, giờ có biện pháp rồi thì sao, tiền đâu để thực hiện mới đáng nói.

Dù cho bọn họ có thể mua được với giá rẻ hơn thị trường thì chỗ linh dược kia cũng không hề rẻ, mà chủng loại cũng đâu chỉ có một hai cái.

Đan phương ít thì ba bốn loại linh dược, nhiều thì mấy chục loại phối hợp với nhau.

Mua đầy đủ tất cả với số lượng lớn hao tốn rất nhiều tiền đã đành mà cũng không phải nói muốn mua là mua được.
Còn một vấn đề khác cũng quan trọng không kém, đó là Giáng Ma Thảo để càng lâu càng mất đi linh khí, phẩm chất càng kém.

Tuy nói túi hỗn độn ngăn cách không gian với bên ngoài, nhưng cũng không hoàn toàn ngăn chặn được phẩm chất Giáng Ma Thảo suy giảm.

Nếu để quá lâu, linh khí bên trong mất hết, trở thành đồ vô giá trị.

Mà để càng lâu, phẩm chất Tiềm Linh Đan luyện ra sẽ càng kém đi, đầu tiên có thể đạt mười thành về sau sẽ chỉ còn ba bốn thành.
Đến khi mọi việc được làm sáng tỏ, ngay cả Tử Phục tự nghĩ bản thân tính toán kỹ lưỡng cũng chợt phát hiện ra bên trong kế hoạch của mình vẫn còn vô số thiếu sót chưa được giải quyết.

Nếu thực làm như hắn, đợi khi bản thân tích lũy đủ tiền, Giáng Ma Thảo bị giữ trong túi hỗn độn ba bốn tháng khẳng định sẽ mất sạch dược tính, không thể sử dụng được nữa.

Đến lúc đó mới phát hiện ra vấn đề e rằng cũng chỉ có thể khóc cạn nước mắt mà thôi.

Mà khi biết được điều này, tìm người hỗ trợ sơ chế chỗ Giáng Ma Thảo kia, hạn chế dược tính bị tiêu hao theo thời gian mới là việc cấp bách nhất, sau đó mới nghĩ kiếm tiền ở đâu.
Nói đến tiền, cần phải nói đến bản chất của việc tu hành.

Người bắt đầu hấp thu lưu trữ linh khí bên trong cơ thể thì được xem là tu sĩ, không còn là phàm nhân nữa.

Chỉ là ở giai đoạn luyện khí này, hết thảy đều không rời xa tài nguyên.

Chính vì tài nguyên quá mức trọng yếu, cho nên người giàu có đến đâu cũng không dám nói bản thân có đủ tiền, tự nhiên việc chi tiêu tiền bạc là vô cùng cẩn trọng.

Phàm việc gì không cần thiết sẽ không phung phí dù chỉ một đồng, huống hồ cho người khác vay mượn là không có khả năng, ngoại trừ có quan hệ vô cùng thân cận.

Nếu không có gia tộc chu cấp, không có năng lực kiếm nhiều tiền lại không thể vay mượn, như vậy muốn một lúc có nhiều tiền thì chỉ có cách đi ăn trộm ăn cướp thôi.

Bất quá ở Ứng Thiên Tông luôn có đệ tử túc trực cả ngày lẫn đêm, tu vi cao thâm, trực giác nhạy bén, muốn ăn trộm cũng khó chứ đừng nói là ăn cướp.

Còn dựa vào năng lực làm việc chân tay để kiếm tiền như cách bọn hắn đang làm hiện tại mà nói, muốn đủ tiền mua dược liệu còn khó huống hồ thuê người luyện đan dùm.
Thế là sau cả canh giờ suy nghĩ, trán cả đám đều nhăn thành từng đoàn, mặt mày khó coi như mới bị cha mẹ đánh vào mông hồi bé.

Đối diện tâm trạng trầm mặc của mọi người, tâm trạng của Phá Thiên cũng không vui vẻ gì.

Chuyện này liên hệ quá lớn, không chỉ ảnh hưởng đến tiến độ tu hành của Tử Phục, còn liên quan đến mạng người nữa.

Lần đi Hắc Yêu Động hung hiểm cỡ nào hắn đã biết, nếu không có Tuyết Liên và Tử Phục đồng thời chiếu cố thì cái mạng nhỏ này của hắn không biết đánh rơi ở đoạn nào rồi.

Mà lúc này gặp nhiều người cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, hắn cũng thấy buồn lòng thay bọn họ.
Chỉ sau một lúc, trong đầu Phá Thiên lại thoáng nghĩ đến một vạn lượng bạc Đằng Thiếu Quân thua cược hắn, được hắn cất giữ cẩn thận dưới gầm giường kia.

Nếu hắn chấp nhận dùng nó vào lúc này, đương nhiên vấn đề cuối cùng sẽ được giải quyết.

Nhưng đổi lại, những ngày tháng tiếp theo của hắn sẽ không thể an nhàn như bây giờ nữa.

Buổi chiều trong ngày, sau khi suy nghĩ thật kỹ, Phá Thiên mới hạ quyết định sẽ dùng số tiền kia để giải quyết vấn đề trước mặt.

Hắn hẹn Tử Phục buổi tối qua phòng mình nói chuyện, nhưng chuyện gì thì không nói rõ.

Cũng chính tối ngày đó, một vạn lượng bạc cùng với chuyện xảy ra với Đằng Thiếu Quân bị Phá Thiên nói ra.
Nhìn thấy một vạn lượng bạc, ánh mắt Tử Phục sáng bừng như đuốc, tay chân luống cuống, mừng đến mức chỉ hận không thể nhảy cẩng lên mà la hét.

Chỉ có điều khi nghe thấy chuyện Phá Thiên dùng mạng mình ra cược, Tử Phục lập tức biến sắc, toàn thân bất động, phải kiềm chế tâm trạng phẫn nộ rất lâu mới bình tĩnh được, nói:
- Tiểu Hành, sao bây giờ đệ mới nói.

Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào?
- Đệ không muốn làm phiền huynh tu luyện, vả lại cũng chẳng có việc gì lớn mà.
- Không có chuyện gì lớn, theo đệ thế nào mới là chuyện lớn? Chẳng lẽ đợi chết người mới coi là lớn sao? Đệ có thật xem ta là sư huynh hay không vậy?
- Đương nhiên là có.
- Vậy thì hứa với ta, lần sau nhất định không được làm chuyện dại dột như vậy nữa?
- Được rồi, đệ hứa.
- Hai tên cẩu tặc khốn kiếp, sẽ có một ngày ta đánh chết hai người các ngươi.
Răng rắc, nắm đấm Tử Phục bị siết chặt, sát ý lành lạnh bao trùm căn phòng, nhất thời khiến bầu không khí trở nên ngưng trọng.

Nhận thấy Tử Phục bị kích động, Phá Thiên đặt bàn tay lên vai Tử Phục an ủi, nói:
- Hì hì, không cần đâu.

Dù sao đệ cũng không sao rồi, vấn đề trước mắt chính là sử dụng số tiền này sao cho thật hợp lý.
- Không được, tiền này là đệ dùng mạng ra cược, ta không thể nhận, có đánh chết ta cũng không nhận.
Tử Phục chém đinh chặt sắt tuyên bố một câu, khẳng định chắc nịch bản thân sẽ không nhận lấy số tiền mà cái giá để có được nó lại lớn đến như vậy.

Nói xong Tử Phục cũng đóng nắp rương lại, mặt quay về chỗ khác, ý nói bản thân sẽ không bị bất kỳ lời lẽ nào thuyết phục.
- Thì coi như đệ cho huynh mượn, về sau huynh có hẵng trả lại cho đệ là được.

Nếu huynh cảm thấy áy náy, như vậy tính cả gốc lẫn lãi đi, có sao đâu.

Huống hồ bây giờ đệ cũng để một chỗ không cần dùng đến, còn phải lo ăn trộm lẻn vào nhà lấy đi, không phải sao?
Tử Phục nghe thế, cẩn thận đắn đo một lúc lâu, hắn đảo mắt nhìn biểu tình của Phá Thiên mấy chục bận mới hạ xuống quyết định cuối cùng, quả quyết nói:
- Được, nếu đệ nói như vậy thì ta đồng ý.

Một vạn lượng này là ta mượn đệ, tương lai sẽ trả gấp năm thậm chí gấp mười lần cho đệ, tuyệt đối không nuốt lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play