Ở một góc khác, Trần Bá Giang cùng Đằng Thiếu Quân đang ngồi chung một chỗ, với nét mặt khó coi, Đằng Thiếu Quân đanh giọng hỏi:
- Trần sư đệ, ngươi nói xem tên tiểu tử kia sao lại mạnh đến vậy? Mới có bốn tháng không gặp, hắn lại có thể làm ta bị thương?
Cả buổi chiều nay Trần Bá Giang cũng đau đầu suy nghĩ vấn đề này, chỉ là nghĩ mãi cũng không lý giải nổi nguyên nhân sâu xa bên trong.
Nghe Đằng Thiếu Quân hỏi, bộ dạng của hắn tăng thêm mấy phần khó xử, bất đắc dĩ trả lời:
- Ta cũng rất bất ngờ về điều này.
Theo hiểu biết của ta, chỉ với bốn tháng ngắn ngủi vừa rồi, cho dù là thiên tài tu luyện chăng nữa, giỏi lắm cũng chỉ miễn cưỡng từ phàm nhân đạt đến tu vi tầng hai Ngự Khí viên mãn là cùng.
Đó là với cái dạng tư chất khủng b0' mà đi khắp bắc phương tìm kiếm cũng chỉ có một hai người thôi ấy.
Chứ còn một tên tiểu tử nghèo hèn như hắn làm sao so sánh được.
- Chỉ là nếu dừng lại ở tu vi Ngự Khí tầng hai, dù Thiếu Quân huynh không xuất toàn lực thì hắn cũng không thể làm gì được huynh mới phải.
Huynh hôm nay tu vi đã là tầng bốn đại thành, muốn đả thương được huynh ít nhất cũng phải đạt tu vi tầng bốn, hoặc không nữa cũng phải tầng ba trung kỳ trở lên.
Nhưng chỉ chưa đầy bốn tháng, hắn làm sao có thể tăng tu vi nhanh như vậy được chứ, hắn là quỷ sao? Thậm chí là quỷ cũng chưa chắc tăng nhanh được như hắn nữa.
Nói đến thế rồi thì Đằng Thiếu Quân có ngốc đến mấy cũng biết không thể giải thích việc này theo lẽ thường.
Tu vi của Phá Thiên tăng nhanh như vậy, chỉ có thể nói hắn đã gặp kỳ ngộ gì đó cực lớn.
Trên thế gian có rất nhiều chuyện bất ngờ, mà đã là chuyện bất ngờ thì không thể giải thích bằng lẽ thường.
Gã có thể bỏ qua yếu tố Phá Thiên sử dụng đan dược hay linh thạch để tăng lên tu vi, bởi vì điều này không khả thi.
Thứ nhất là vì Phá Thiên nghèo rớt mồng tơi, thậm chí nghèo đến nỗi không có mồng tơi mà rớt, như vậy lấy tiền đâu ra mà mua linh đan diệu dược.
Điều thứ hai còn quan trọng hơn, vì bản chất việc sử dụng linh thạch và đan dược để nâng cao tu vi vốn là một con dao hai lưỡi.
Nếu chỉ cần sử dụng linh thạch và đan dược mà có thể đắc đạo thành tiên thì chẳng ai đi tu hành làm gì, cứ học làm đan sư cho nó nhanh lại đỡ tốn kém.
Đối với người trẻ tuổi như hắn, thông thường nhục thể chưa được trau dồi kỹ lưỡng, công pháp thiếu đi sự chăm chút cần thiết, căn cơ tự nhiên không thiếu cái này cũng hụt cái kia.
Lạm dụng linh đan diệu dược tăng lên tu vi, không những khiến cho nền móng bị bỏ băng giữa chừng về sau khó lòng bù đắp nổi, còn khiến cho tâm tính trở nên ỷ lại, tương lai khó tiến xa được.
Đó cũng là lý do tại sao tu vi của bọn họ đa phần chỉ dừng ở tầng bốn mà không phải là năm sáu.
Việc gia tộc nào cũng muốn cho con em đến Ứng Thiên Tông theo học cũng liên quan mật thiết đến chuyện này.
Đa số các đại gia tộc ở Cửu Chân quận số lượng pháp môn có giới hạn, hơn nữa đa phần là thu thập từ trong nhân gian, không đầy đủ và thiếu tính đồng bộ.
Công pháp truyền thừa cao cấp số lượng ít ỏi không nói, kể cả những công pháp bổ trợ cho nó cũng không có bao nhiêu.
Muốn xây nhà cao, trước phải xây móng lớn.
Đừng cho rằng công pháp bổ trợ thì không quan trọng, mà thực tế nó vô cùng quan trọng.
Bởi nếu căn cơ không vững, dù có tu luyện pháp môn cao cấp thì thành tựu cũng không có bao nhiêu.
Mà việc xây dựng căn cơ này, đừng nói các đại gia tộc Cửu Chân quận, ngay cả vương tộc ở Hạ quốc cũng kém xa Ứng Thiên Tông.
Ở Ứng Thiên Tông công pháp có rất nhiều, đa dạng về chủng loại nhưng không tách bạch mà vô cùng thống nhất.
Những pháp môn này đã trải qua nhiều đời đệ tử tu luyện khảo chứng, bổ sung, sửa chữa, cho nên càng lúc càng đầy đủ và trọn vẹn.
Muốn cho tử tôn có nền tảng tốt nhất để phát triển về lâu về dài, như vậy không thể không đến đây theo học.
Đằng Thiếu Quân hiểu những cái này hơn ai hết, bởi vì mục đích của hắn đến đây không chỉ để bù đắp những gì bản thân thiếu sót mà còn muốn trở thành đệ tử chân truyền Ứng Thiên Tông, phát dương quang đại Đằng gia Thanh Long thành.
Với sự hiểu biết của hắn về Phá Thiên, hắn dám khẳng định với tư chất, tiềm lực và tài nguyên Phá Thiên có căn bản không cách nào trong bốn tháng có thể tăng tiến tu vi nhanh chóng như vậy.
Chỉ có thể quy kết rằng Phá Thiên đã gặp cơ duyên nào đó mà thôi.
Còn cái cơ duyên đó là gì thì hắn phải điều tra mới biết được.
Từ những gì hắn tìm hiểu được trong bốn tháng vừa qua, tính trong số thế gia hậu duệ học chung với mình, người có tu vi tương đương hắn chỉ có ba bốn người, mà trong số đó đều là người hắn quen biết.
Chỉ có Chu Cảnh Nghi tâm cơ khó dò, thực lòng hắn không thể nhìn rõ thực lực người này, nhưng dự đoán chênh lệch không quá lớn.
Chính vì biết bản thân tu vi đã liệt vào hạng cao nhất, nên hắn không vội vàng tăng lên tu vi.
Thực tế không phải vì hắn không có đủ tài nguyên để thúc đẩy tu vi tăng lên mà là không dám tự tiện tăng lên.
Như lời đại trưởng lão nói, tu vi tăng lên mà không thể hoàn toàn khống chế thì không những không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến cho căn cơ bị thiếu hụt, tương lai khó lòng bù đắp được.
Cho nên trong bốn tháng qua, không chỉ hắn mà những người còn lại cũng đều đi theo sự chỉ dẫn của đại trưởng lão, chuyển đổi phương pháp tu luyện từ thúc đẩy nâng cao tu vi thành tập trung bồi dưỡng căn cơ, sử dụng các loại đan dược tẩy kinh phạt tủy do chính đệ tử Kỳ Đan Điện luyện chế để bù đắp chỗ thiếu khuyết của bản thân.
Trong bốn tháng qua, nói hai mươi người bọn họ tuy tu vi không tăng là đúng, nhưng nếu nói thực lực không tăng thì hoàn toàn sai lầm.
Nhờ tập trung tài lực vào đúng trọng tâm trọng điểm, không chỉ giúp cho tiềm lực bản thân tăng lên mà khả năng khống chế tu vi cũng tăng thêm mấy thành.
Cùng với đó việc tu luyện Phá Thể cảnh giới cũng được đại trưởng lão chú tâm đôn đốc.
Đằng Thiếu Quân từ nhỏ đã rất lười biếng, hắn ỷ vào Thiết Nhân Thần Công cho nên chẳng mấy thiết tha việc rèn luyện thể lực.
Hiện nay, trình độ trên Thiết Nhân Thần Công của hắn đã đại thành, một khi thi triển ra thì có thể xem như hắn đã đạt cảnh giới Phá Thể hậu kỳ.
Chính nhờ điều này cho nên hắn mới không sợ bất kỳ kẻ nào đả thương.
Nhưng nếu như không thúc dục Thiết Nhân Thần Công, như vậy nhục thể của hắn cũng chỉ bình thường như bao người mà thôi.
Nếu có hơn chẳng qua là bẩm sinh hắn xương to thịt dày cho nên sức vóc lớn hơn người thường một chút, ngoài ra không còn gì khác.
Đó cũng là lý do hắn bị Phá Thiên đả thương ở lần thứ nhất mà không hề hấn gì vào lần thứ hai, đều hoàn toàn nhờ vào Thiết Nhân Thần Công.
Một điều khá quan trọng nữa khiến Đằng Thiếu Quân không dám chạy theo tu vi là vì đại trưởng lão có lần đã tiết lộ việc rèn luyện bọn họ trong ba năm sẽ có sự thay đổi.
Tông môn sẽ thay đổi cách huấn luyện, cung cấp một số loại pháp môn mà chỉ có đệ tử nội môn được tu luyện cho lớp người như bọn họ.
Trong số đó có một loại công pháp có tên Tịch Linh Thuật, chuyên dùng để tẩy luyện khí lực.
Nhận được loại pháp môn này, lợi ích thế nào đã quá rõ ràng.
Lúc đó, người nào tu vi càng cao tự nhiên sẽ mất nhiều thời gian hơn cho việc tẩy luyện linh khí nội thể, mà những người khác lại có thể thoải mái vừa tu luyện công pháp vừa tăng lên tu vi của mình.
Lợi hại trong đây rõ ràng quá rồi.
Chính vì cam kết này của đại trưởng lão nên hắn càng không dám lơ là việc tu luyện, cũng không dám tùy ý tăng lên tu vi tránh về sau lại chịu thua thiệt so với người khác.
Bây giờ hắn xuýt chút thì bị Phá Thiên đánh gục, ở trong đây tồn tại nhiều yếu tố từ chủ quan lẫn khách quan.
Nhưng nói cho cùng thì đều là do bản thân hắn còn tồn tại sơ hở nên mới bị Phá Thiên lợi dụng.
Nếu không với loại tu vi thua kém một tầng như Phá Thiên làm sao có thể so chiêu cùng hắn mà không hề hấn gì.
Từ hôm nay hắn không thể ngang nhiên bắt nạt Phá Thiên nữa, đó là điều chắc chắn.
Nhưng một điều còn quan trọng hơn đó là hắn phải cố gắng tu luyện nhiều hơn nếu không muốn bị Phá Thiên đuổi kịp, thậm chí vượt qua.
Nhận thấy thịt đã chín tới, Trần Bá Giang nhẹ giọng nói:
- Thiếu Quân huynh, chúng ta ăn trước rồi lại nói.
Nói rồi cả hai cùng ăn thịt thỏ cháy.
Bên này, Phá Thiên cũng đang ngồm ngoàm cái miệng nhai thịt gà, trên tay còn cầm nguyên cái đùi gà bóng mỡ.
Vì hắn bị thương cho nên ưu tiên được một cái đùi, hắn một cái, Tuyết Liên là nữ nhân nên cũng được một cái.
- Tử Phục huynh, huynh nói xem ở Hắc Yêu Động đó liệu có nguy hiểm gì không?
Tuyết Liên ngồi bên cạnh ngọn lửa, vừa ăn vừa chăm chú nghe, Tử Phục nói:
- Tất nhiên là có, nhưng không lớn.
Thông thường nếu là nơi cho chúng ta lịch luyện, hẳn sẽ không quá nguy hiểm, nếu không các trưởng lão đã không để chúng ta đi một mình mà lại không phái người đi theo hỗ trợ rồi.
Tuyết Liên khẽ cắn một miếng thịt gà, có chút hăng hái lẫn tự tin nói:
- Nếu không có nguy hiểm, vậy còn gọi gì là lịch luyện.
Ta mong có chút nguy hiểm, để thử xem thực lực của mình.
Phá Thiên nhìn bộ dạng phấn khích của Tuyết Liên, nói:
- Ngươi thì hay rồi, trước nay chưa từng bị đánh nên mới nói như vậy.
Nếu bị ăn đòn hoài như ta, hẳn sẽ biết kiềm chế đấy.
Tử Phục lại nói tiếp:
- Tới đó, ba người chúng ta nhất định phải đi cùng nhau, cùng thu thập tài nguyên, nhân tiện hỗ trợ nhau lúc nguy hiểm.
Ta tin chắc chuyến đi này không dễ dàng, trong lòng có chút lo lắng.
Vi vu một tiếng, Tử Phục còn chưa nói hết câu thì bỗng trên trời cao có một ánh lửa sáng rực bay về hướng Hắc Yêu Động.
Hỏa tinh này bay với tốc độ rất nhanh, nhưng vì khoảng cách không quá xa nên bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lúc này thậm chí trong không gian còn phảng phất tiếng xé gió vang vọng, nghe như tiếng gió đêm giữa bạt ngàn rừng núi.
Nhiệt lượng tỏa ra từ hỏa tinh nung đốt bầu trời, chốc lát khiến cho không khí xung quanh cũng tăng thêm mấy độ.
Dị tượng này không chỉ có Tuyết Liên phát hiện ra mà rất nhiều người khác cũng nhanh chóng cảm ứng được, một người vội vàng chỉ tay lên trời hô lớn:
- Sao chổi, có sao chổi kìa, mọi người ước đi, ước đi.
Ai ước cái gì thì được cái nấy.
Ước nào, ước nào.
Theo tiếng hô hào của tên đệ tử kia, một đám khác đứng không xa cũng hưởng ứng hô vang như sấm.
- Ta ước được trở thành nội môn đệ tử.
- Ta ước được làm đệ tử chân truyền.
- Còn ta ước được làm con rể Hàn gia chủ.
- Mơ ước chẳng mất tiền mua, lựa lời mà ước cho vừa thì thôi.
Gần một trăm đệ tử vừa ăn uống vừa hô hào cầu nguyện, khung cảnh náo nhiệt lên trông thấy.
Bất quá ở một góc, khi nghe được những lời này, Tuyết Liên đang vui vẻ bỗng nhiên mặt đen như than, nhìn về đám người ồn ào đằng xa vùng vằng thân hình.
Lời lẽ thế này nàng đã nghe qua không ít lần, chẳng qua tần suất nghe thấy càng lúc càng nhiều khiến nàng khó chịu mà thôi.
Thấy mọi người làm như vậy, ngay cả Phá Thiên và Tử Phục cũng gia nhập, nhắm mắt chắp tay, buông lời cầu nguyện.
Tử Phục thì ước chuyến này đi thu được nhiều kỳ hoa dị thảo.
Phá Thiên thì ước chuyến này vạn sự hanh thông, bình an trở về.
Riêng Tuyết Liên là chả buồn ước cái gì.
Trong lúc mọi người đang chú tâm cầu nguyện, nàng lại chậm rãi lấy ra hai đồng tiền âm dương, vẽ lên mặt đất một bức hình bát quái thái cực đồ, niệm niệm vài câu sau đó nhanh tay tung hai đồng xu xuống.
Đại trưởng lão từng nói, hỏa tinh liên châu là thiên ngoại lai giả, nếu là phúc sẽ là đại phúc, đã là họa tất là đại họa.
Hôm nay bầu trời có thiên tượng, nàng cũng muốn thử qua một lần xem sao.
- Hả?
Tuyết Liên vừa ném hai đồng xu xuống, ánh mắt chưa từng rời khỏi quỹ đạo di chuyển của nó.
Chỉ là hai đồng xu bay nhảy một hồi bỗng dưng đều rơi đúng cửa tử, khiến cho nàng hơi giật mình hoảng hốt.
Thất thần mất mấy giây, lúc này Phá Thiên và Tử Phục ước xong cũng mở mắt ra, nhìn một màn này chốc lát không hiểu đầu đuôi mô tê gì.
Tâm thần Tuyết Liên hơi dao động một khắc, một khắc sau nàng đã lấy lại bình tĩnh như thường.
- Có lẽ do mình tài nghệ không tinh, xảy ra sai sót là chuyện hết sức bình thường.
Tuyết Liên tự nhủ lòng, vội vàng nhặt lại hai đồng xu đang nằm ngay đơ dưới mặt đất.
Chuyến đi này đúng là khiến nàng có chút dự cảm không lành, nhưng làm gì đến nỗi hai đồng xu đều rơi vào cửa tử được chứ.
Tuyết Liên lắc nhẹ đầu tỏ vẻ không tin, sau đó lại gieo quẻ thêm lần nữa.
Lúc này thì một cái rơi vào chữ an, một cái lại rơi vào chữ phúc.
Thấy vậy, Tuyết Liên mới thôi suy nghĩ, càng tin rằng tất cả là do nàng kỹ nghệ không tinh nên việc xem quẻ cũng mất đi hiệu nghiệm.