Bên trong mỗi con người đều có một con quái vật, Đinh Thiếu Đông bị hận thù tra tấn có, Hàn Huân bị lương tâm cắn rứt có.

Quý Thương có, chính Đinh Hằng Viễn cũng có.

Nhưng Đinh Hằng Viễn biết rõ Quý Thương khác mình ở đâu, Quý Thương có thể nhốt con quái vật ấy tại đáy lòng.

Bị người yêu trút giận, phải đối mặt với hung thủ, ra sức nài nỉ cảnh sát điều tra nhưng vô ích, liên tục kể lể sự thật cho gia đình Đinh Hằng Viễn mà không được một ai tin tưởng… nhưng Quý Thương vẫn không lạc bước, từ đầu đến cuối cậu ấy vẫn luôn cầm tù được con quái vật trong tim mình.

Cái ngày Vương Cảnh Bình thú nhận sự thật, Đinh Hằng Viễn vừa rời khỏi phòng mổ và nhận được điện thoại báo tin của cha đã cảm thấy đau đớn như bị đào khoét tâm can. Anh ta phẫn nộ vì đứa em gái Đinh Tư Tân phải chết oan, và anh ta hổ thẹn với Quý Thương.

Vượt trên cả hận thù, sự tuyệt vọng của Quý Thương khi không được ai tin tưởng mới thực sự khiến Đinh Hằng Viễn không chịu nổi. Tờ giấy ghi số liên lạc Quý Thương đặt dưới hòn đá ngoài cửa năm đó đã bị Đinh Thiếu Đông xé tan tành rồi lại được Đinh Hằng Viễn nhặt lại. Anh ta tỉ mỉ dán những mảnh vụn thành như cũ.

Bao nhiêu năm qua, anh ta vẫn lần theo dấu tích Quý Thương. Những đêm dài trằn trọc không biết bao nhiêu lần anh ta bấm dãy số mà mình đã thuộc nằm lòng ấy nhưng lần nào cũng sợ hãi tắt máy trước khi cuộc gọi được kết nối. Anh ta đứng dưới nhà nhìn lên bóng dáng Quý Thương đi lại bên cửa sổ, tìm kiếm Quý Thương trong đám đông sinh viên trước cổng đại học Công An, và lặng lẽ đến Nhàn Tiêu, gọi một tách cà phê, ngồi đợi đến khi tầng bốn tòa nhà trong sân sáng đèn.

Đinh Hằng Viễn mãi giữ Quý Thương trong thế giới của mình, nhưng lại vì cái chết của Đinh Tư Tân và những lời trách cứ của cha mà không dám bước vào thế giới của Quý Thương một lần nữa.

Cái ngày biết được sự thật về cái chết của Đinh Tư Tân, ngoài đau khổ, hận thù và cắn rứt không hiểu tại sao anh ta lại có cảm giác nhẹ nhõm đến quái gở.

Bất chấp tất cả, anh ta lái xe đến thẳng Nhàn Tiêu, sấm rền bão tố ngoài trời giống như tiếng chuông sớm trống chiều thức tỉnh niềm hy vọng trong anh ta. Mưa như trút nước trở thành cơn hồng thủy thanh tẩy số kiếp anh ta, để anh ta được hồi sinh. Ánh đèn le lói từ Nhàn Tiêu trong đêm mưa chính là ánh sáng của ngọn hải đăng dẫn lối cho anh ta đi tới.

Khi anh ta đẩy cổng bước vào cũng là lúc Quý Thương từ trong sân đi ra sảnh lễ tân.

Chỉ còn một quãng ngắn ngủi, mười hai năm ròng Đinh Hằng Viễn không dám bước tới. Chỉ có một tiếng gọi tên ấy, mười hai năm ròng Đinh Hằng Viễn không thể mở lời.

Ma xui quỷ khiến thế nào mọi tế bào trên cơ thể anh ta lại hoạt động theo quán tính, một giây trước khi Quý Thương ngoảnh đầu nhìn về hướng đó anh ta đã quay lưng lao trở lại màn mưa. Một lần nữa anh ta không thể, anh ta chạy trốn.

Cái chết của Đinh Tư Tân không còn là rào cản giữa anh ta và Quý Thương nữa. Đinh Thiếu Đông cũng không còn lý do để trách hận anh ta và Quý Thương. Nhưng một gã người yêu cũ như anh ta, một kẻ đã không tin lời cậu ấy nói, thậm chí còn trút giận vào cậu ấy… anh ta còn để lại được điều gì tốt đẹp trong lòng Quý Thương nữa đây?

Thế nên khi Đinh Thiếu Đông nói với Đinh Hằng Viễn rằng cha phải báo thù, phải tống bốn thằng cặn bã kia xuống địa ngục, khi chứng kiến cặp mắt già nua ảm đạm cả trong ngày Đinh Ngải ra đời của cha mình lại long lanh sức sống… thì chút phân vân của Đinh Hằng Viễn cũng chỉ nhẹ tựa lông hồng.

Em gái anh ta, mẹ anh ta, thậm chí cả tình yêu của đời anh ta đã bị bốn con quỷ đó hủy hoại. Đinh Hằng Viễn cũng căm hận, anh ta cũng thèm được chính tay đâm chết kẻ thù. Nhưng anh ta còn muốn giam lại con quái vật trong tim, anh ta còn ôm ấp một tia hy vọng được đứng trong cùng thế giới với Quý Thương.

Tin Vương Cảnh Bình chết xuất hiện trên báo, đất bẩn dưới đế giày của cha, khoảng thời gian đột nhiên bị ngủ mê khiến Đinh Hằng Viễn ý thức được ngay rằng cha mình đã bắt đầu kế hoạch báo thù. Làm một người con biết tất cả anh ta không thể tố cáo cha mình mà chỉ còn cách buộc mình cũng dấn thân.

Khoảnh khắc máu Trương Sấm phun tóe ra, đầu óc anh ta tỉnh táo như đang làm một cuộc giải phẫu rất bình thường, anh ta đang khoét đi khối u thừa thãi của thế giới này.

Anh ta đang báo thù cho Đinh Tư Tân ư? Hay là đang lấy lại công bằng cho những thiếu nữ vô tội khác? Hoặc là anh ta chỉ trút cơn phẫn nộ vì mối tình đã chết của mình? Giây phút đó Đinh Hằng Viễn ý thức được rõ mồn một rằng con quái vật trong mình đã sổng thoát, mình đã bị quái vật nuốt chửng rồi.

Sân thượng đột nhiên tĩnh lặng.

Tiếng kêu cứu của Tằng Văn Long đã ngừng bặt khi hắn nhận ra Quý Thương và Đinh Hằng Viễn quen biết nhau.

Gió đêm phần phật, mùi xăng nồng nặc làm người ta khó thở. Cái bật lửa tắt dường như đã kịp mồi lửa thiêu đốt mặt đất đầy xăng, để xé toạc lớp vỏ yên bình giả tạo làm lộ rõ tình thế căng như dây đàn, để luồng gió táp trên mặt Đinh Hằng Viễn lúc thì bỏng rát, khi lại lạnh buốt.

Xăng đen óng kéo dài từ miệng can lăn lóc dưới đất tới chân Tằng Văn Long bấy giờ đã bị ướt sũng toàn thân. Đinh Hằng Viễn không muốn Quý Thương thấy mình lúc này, một chân anh ta dẫm trên xăng đổ, tay anh ta run rẩy muốn bật lửa.

Phải đốt, phải thiêu hủy hết thảy.

Con ác quỷ đã dấn mình vào nhân thế để cắn xé loài quái vật. Đốt nó thành tro đi thôi, chí ít Quý Thương vẫn thích màu tàn tro.

Quý Thương im lặng hồi lâu, trong anh lúc này vừa là sự cảm thán vì mình đã đoán đúng đoạn kết, vừa là nỗi thương tâm bất nhẫn, lại cũng cả cơn sướng khoái vì được tận mắt chứng kiến kết cục của Tằng Văn Long.

Khi thấy Đinh Hằng Viễn né tránh cái nhìn của mình để vội vã tìm cách bật lửa, Quý Thương đã làm một điều mà chính anh cũng không lường trước được.

Anh lao tới trước mặt Đinh Hằng Viễn, vơ vội can xăng dưới đất lên và dốc hết số xăng còn lại lên người mình.

Tiếng can xăng bằng kim loại rơi xuống nghe loảng xoảng, Đinh Hằng Viễn lập tức rời ngón tay ra, ngọn lửa vừa lóe lên vụt tắt, anh ta điên tiết gào lên: “Em điên à, Tiểu Cửu?!”

“Em không điên.” Quý Thương nhìn thẳng vào mắt Đinh Hằng Viễn: “Em biết anh sẽ không để em chết.”

Đinh Hằng Viễn hất mặt tránh ánh mắt Quý Thương, anh ta gầm gừ: “Đừng nhìn anh, Tiểu Cửu.”

“Tiểu Viễn, đưa bật lửa cho em.” Quý Thương dịu dàng nói: “Anh không muốn em chết, em cũng vậy, em không muốn anh chết.”

Vừa nói Quý Thương vừa bước lại gần Đinh Hằng Viễn.

“Anh không thể sống được.” Đinh Hằng Viễn bật cười, “Người lái xe đâm em là anh, anh bày mưu bắt cóc mẹ con Khuông Khiết, chính anh giết Trương Sấm.”

“Em biết.” Quý Thương khẽ đáp: “Anh giết Trương Sấm, nhưng anh cũng chọn mạo hiểm giết hắn trên du thuyền Lạc Thần. Anh muốn cho em biết quan hệ giữa hắn và tổ chức Nụ Hoa.”

Đinh Hằng Viễn thất thần nhìn Quý Thương, dường như nhìn thêm một giây là trọn một giây. Mãi sau anh ta mới lạnh lùng đáp: “Em biết không Tiểu Cửu? Anh không hề hối hận vì đã giết Trương Sấm. Còn cả thằng này nữa.” Đinh Hằng Viễn khinh bỉ đưa mắt về phía Tằng Văn Long đang nín lặng, “Chúng nó hại chết Tư Tân, hại chết mẹ anh, còn hại anh đánh mất em! Hơn chục năm nay chúng sống tự do phè phỡn, luật pháp không trừng trị được chúng, chẳng lẽ anh không thể đòi mắt đền mắt hay sao?”

Nói đến đó Đinh Hằng Viễn liền ném cái bật lửa trên tay đi rồi rút con dao mổ giắt bên hông ra. Quý Thương định tiến tới nhưng Đinh Hằng Viễn đột nhiên dí dao vào cổ mình, “Đừng đến gần anh, Tiểu Cửu.”

Đinh Hằng Viễn ném cái hộp nhỏ đựng thẻ nhớ cho Quý Thương: “Trong này có đoạn ghi âm em nghe được năm đó, có lời tự thú của Vương Cảnh Bình và những thằng khác, có một phần danh sách và video Nụ Hoa bán sắc lấy quyền.”

“Có cả của lão thầy em, Hồ Vĩnh Dư đó.”

Quý Thương nhét cái hộp vào túi rồi tiếp tục bước về phía Đinh Hằng Viễn, Đinh Hằng Viễn lập tức nghiến con dao vào cổ mình.

Máu rỉ ra từ mũi dao, Quý Thương buộc phải ngừng bước: “Anh định làm gì hả, Tiểu Viễn?”

“Truyện của em không có đoạn kết, ngay cả trong thế giới tưởng tượng em cũng không chịu cho chúng ta một cái kết hạnh phúc bên nhau. Anh biết, anh không thể bù đắp được khoảng cách giữa anh và em rồi.” Đinh Hằng Viễn vừa nhìn Quý Thương bằng ánh mắt đau khổ vừa lùi về phía Tằng Văn Long, “Nhưng thằng khốn này phải bị trừng phạt, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho Tư Tân.”

Nói rồi Đinh Hằng Viễn phạt một nhát dao về phía Tằng Văn Long đang run bần bật trong dây trói.

Quý Thương vội lao tới nhưng chỉ vồ vào khoảng không.

Mà nhát dao của Đinh Hằng Viễn cũng không nhắm vào thân thể Tằng Văn Long, anh ta chỉ cắt sợi dây thừng đang trói hắn vào cột. Anh ta không dám chắc sau khi giết Tằng Văn Long mình còn đủ thời gian tự kết liễu trước khi Quý Thương xông tới.

Dây thừng vừa lỏng ra Tằng Văn Long đã bủn rủn ngã xuống, Đinh Hằng Viễn giật cổ áo thằng đốn mạt rồi lôi xềnh xệch hắn về phía lan can.

Quý Thương ý thức được Đinh Hằng Viễn định lôi Tằng Văn Long cùng nhảy xuống. Con dao sắc lẻm còn trên tay Đinh Hằng Viễn, Quý Thương tuyệt nhiên không quan tâm Tằng Văn Long sống hay chết nhưng anh không thể bỏ mặc Đinh Hằng Viễn đâm đầu vào cửa tử.

“Tiểu Viễn.” Quý Thương vội vàng nói: “Anh nghe em này, đây không thể là kết cục của anh, Tằng Văn Long cũng không thể chết dễ dàng như thế được. Quá từ bi với nó, nó hại chết Tư Tân, nó đẩy bao nhiêu thiếu niên vô tội vào địa ngục. Chết là quá dễ với nó, chết trong chớp mắt thì làm sao biết thế nào là đau đớn? Với con quỷ như thế anh phải dùng cách độc ác nhất. Nó phải bị giam trong ngục tối không có ánh mặt trời, phải bị tước đi tự do, bị chà đạp cho sống không bằng chết, phải tra tấn nó từng ngày một, mài mòn ý chí của nó.”

Đinh Hằng Viễn thoáng do dự nhưng lại lắc đầu ngay: “Không được đâu. Khi giết Tư Tân nó chưa đầy mười sáu tuổi.”

“Không.” Quý Thương nói: “Em đã kiểm tra giấy khai sinh của Tằng Văn Long rồi, nó sinh vào rằm tháng bảy, cha mẹ nó nghĩ là xúi quẩy nên đăng ký khai sinh lùi lại một thời gian. Mười hai năm trước khi gây án nó đã đủ mười sáu rồi.”

“Đúng đúng đúng.” Tằng Văn Long giãy giụa hòng thoát khỏi sự kiểm soát của Đinh Hằng Viễn, hắn gật lia lịa: “Anh ta nói phải, lúc ấy tôi mười sáu rồi. Anh để pháp luật xử tội tôi đi, nhốt tôi vào tù để tôi chịu tra tấn đi.”

Sắc mặt Đinh Hằng Viễn vốn đã thoáng thả lỏng lại biến đổi ngay sau khi nghe những gì Tằng Văn Long nói, anh ta phá lên cười: “Em thấy chưa, Tiểu Cửu? Loại người có quyền lực như nó làm gì có chuyện bị chung thân hay tử hình. Dù có tống được nó vào tù thì chẳng mấy chốc nó cũng có cách thoát ra thôi.”

Nói xong hai mắt Đinh Hằng Viễn lại sầm xuống, anh ta xô Tằng Văn Long đang giãy điên cuồng vào lan can, nửa người Tằng Văn Long đã chơi vơi ra ngoài, hắn kinh hoàng rú lên như một con chó dại.

“Không đâu. Nghe em này Tiểu Viễn.” Quý Thương đột nhiên sấn tới và chỉ dừng lại cách Đinh Hằng Viễn một bước, “Lúc này ở Vân Bàn cha mẹ Tằng Văn Long, cha mẹ Trương Sấm và cả đường dây liên quan đến tổ chức Nụ Hoa đã bị cảnh sát tóm gọn rồi. Không ai trong chúng thoát được đâu.”

“Mẹ kiếp cái gì?!!” Tằng Văn Long đang chới với giữa không trung đột nhiên chồm dậy gào lên với Quý Thương, những gì người này vừa nói khiến hắn ý thức được mình đã thực sự rơi vào đường cùng.

Không để tâm đến Tằng Văn Long, Quý Thương nói tiếp: “Cuộc điều tra kết thúc sớm chính là để Tằng Văn Long và cha nó mất cảnh giác, cảnh sát biết anh có tham gia vào kế hoạch báo thù, họ cũng luôn cố gắng tìm bằng chứng phạm tội của gia đình Tằng Văn Long. Cảnh sát đã chuẩn bị tất cả, chỉ chờ thời cơ Tằng Văn Long chủ động về nước để giăng lưới bắt cả anh và nó.”

Quý Thương chầm chậm tiến tới, thận trọng chìa tay ra với Đinh Hằng Viễn: “Tằng Văn Long không thoát được đâu, anh có thể không tin cảnh sát nhưng anh phải tin em, Tiểu Viễn. Em cũng muốn trừng phạt nó như anh, em cũng muốn báo thù cho Tư Tân.”

“Anh có thể chọn đường khác, Tiểu Viễn ạ. Phải, anh đã giết người nhưng anh cũng cung cấp manh mối về tổ chức Nụ Hoa. Anh còn vừa cho em bằng chứng tội ác của chúng, đó là công của anh, khi xét xử tòa sẽ luận tình tiết giảm nhẹ cho anh.”

Thay vì vồ lấy cánh tay để khống chế Đinh Hằng Viễn Quý Thương lại đưa tay lên khẽ xoa nước mắt trên gò má anh ta: “Mười năm? Hay hai mươi năm đi? Nhưng anh còn cơ hội, anh có thể trông thấy Đinh Ngải trưởng thành, kết hôn, sinh con. Còn em ở đây, dù không thể làm người yêu chúng ta cũng sẽ là bạn bè, là người thân suốt đời.”

Nước mắt Đinh Hằng Viễn lăn dài qua những kẽ ngón tay lạnh lẽo của Quý Thương, bàn tay đang khống chế Tằng Văn Long cũng thoáng lỏng ra trong cơn run rẩy.

“Đây là kết thúc em hy vọng được thấy, Tư Tân lương thiện lắm, cô ấy coi trọng người thân như vậy em tin rằng đây cũng là kết cục cô ấy muốn.”

Bàn tay Quý Thương rời khỏi gương mặt Đinh Hằng Viễn, khi Đinh Hằng Viễn còn đang do dự anh đã tóm được cánh tay Tằng Văn Long, lôi hắn về phía mình.

Sau khi kiểm soát được Tằng Văn Long, Quý Thương quăng hắn ngã lăn ra đất rồi lao tới thụi liền mấy đấm vào giữa cái mặt khiến người ta căm thù đó. Cuối cùng anh đạp Tằng Văn Long đã nảy đom đóm mắt sang một bên.

Đinh Hằng Viễn ngơ ngác đứng đó, khi bị Quý Thương lấy con dao trong tay anh ta cũng không phản kháng.

“Cảnh sát sắp đến rồi, anh gọi điện tự thú ngay đi.” Quý Thương hạ giọng nói, anh lấy điện thoại ra nhét vào tay Đinh Hằng Viễn.

Đinh Hằng Viễn cầm điện thoại trong tay nhưng thay vì bấm gọi anh ta lại nhìn Quý Thương chằm chằm, lúc lâu sau anh ta mới nói: “Anh xin lỗi, Tiểu Cửu.”

Quý Thương thoáng sững sờ, nỗi oan ức chôn giấu trong lòng bao năm qua hốt nhiên lại trào dâng. Anh đã đợi ròng rã như thế, đợi một ngày Đinh Hằng Viễn nghĩ thông suốt, một ngày anh ta có đủ dũng khí… hôm nay ngày ấy cũng tới, mà dường như đã muộn mất rồi.

“Anh chưa bao giờ có đủ dũng cảm để nói với em những lời này. Anh biết là quá muộn rồi, xin lỗi em. Năm đó anh đã không tin em. Còn nữa, cái chết của Tư Tân là anh có lỗi, chưa bao giờ anh cảm thấy em phải chịu trách nhiệm cả. Năm ấy… năm ấy anh đau khổ quá, anh không biết phải làm thế nào… nên anh trút giận vào em. Xin lỗi em, Tiểu Cửu, em tha thứ cho anh được không?”

Một chùm sáng từ đâu đó phía trước lóe lên ba lần. Đó là tín hiệu thông báo cho Quý Thương cảnh sát đã tới hiện trường, chỉ cần Quý Thương ra hiệu những cảnh sát đã phục sẵn trên bờ tường dưới lan can sân thượng sẽ phi lên ngay lập tức để bắt giữ Đinh Hằng Viễn và Tằng Văn Long.

Quý Thương lùi lại hai bước, rũ mắt trầm mặc. Anh không trả lời câu hỏi của Đinh Hằng Viễn. Anh thấy hình ảnh Tằng Văn Long phản chiếu trên can xăng bằng kim loại dưới đất, hắn đã thoát khỏi dây thừng và đang lặng lẽ thò tay về phía một miếng kính vỡ sắc bén gần đó.

Quý Thương ngước lên nhìn Đinh Hằng Viễn, khoảnh khắc Tằng Văn Long lao tới sau lưng mình, anh lạng người nhanh như cắt tránh sang bên nửa bước.

Động tác tưởng như vô thức của Quý Thương đã khiến Tằng Văn Long thình lình xuất hiện trước mặt Đinh Hằng Viễn.

“Cẩn thận!”

Đinh Hằng Viễn trợn mắt thét lên, anh ta lao tới xô Quý Thương ra, Tằng Văn Long đang đà nhào lên lập tức chuyển mục tiêu nhắm mũi kính nhọn hoắt về phía Đinh Hằng Viễn.

Cùng lúc đó Quý Thương bấm nút phát tín hiệu đã cầm sẵn trong tay.

Đinh Hằng Viễn ôm bụng ngã xuống, máu tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay anh ta. Quý Thương chém tay một cú vào gáy Tằng Văn Long rồi lanh lẹ túm cánh tay hắn, làm một chiêu vật qua vai ném hắn vào góc tường.

Tằng Văn Long lảo đảo bò dậy, định lao vào Quý Thương lần nữa.

Đúng lúc đó, trong màn đêm đen đặc, một cánh tay xuất hiện tóm lấy lan can sân thượng, bóng một người cao lớn phi vọt lên.

“Doãn Hạo!” Quý Thương mừng rỡ thốt lên.

Tằng Văn Long ngoảnh đầu nhìn lại, chưa kịp thấy rõ người tới hắn đã hứng một cú gạt chân và ngã cắm đầu xuống đất.

Doãn Hạo dằn chân lên ngực khống chế Tằng Văn Long rồi vừa cởi đai an toàn trên người anh vừa lạnh lùng nhìn Quý Thương đang chạy đến giơ tay đè vết thương trên bụng cho Đinh Hằng Viễn.

Rất nhanh sau đó, một loạt cảnh sát có vũ trang nhảy vào sân thượng qua lan can, cảnh sát mai phục ngoài hành lang cũng ập vào sau khi nhận được tín hiệu.

“Gọi xe cấp cứu đi.” Quý Thương nói với một cảnh sát đang tiến tới, “Anh ta bị thương vì cứu tôi.”

Nói xong, Quý Thương cúi xuống làm như xem xét vết thương cho Đinh Hằng Viễn rồi nói khẽ với anh ta: “Vết thương này coi như anh trả cho em nhé anh Hằng Viễn. Bây giờ anh không còn nợ gì em nữa.”

Doãn Hạo sầm mặt lôi Tằng Văn Long dậy, giải hắn ra hành lang. Gặp lúc đối phương giãy giụa anh liền thẳng tay giáng cho hắn hai cái bạt tai.

Nói xong với Đinh Hằng Viễn Quý Thương hấp tấp nhỏm dậy định đuổi theo Doãn Hạo lại bị Đinh Hằng Viễn nắm cổ tay kéo lại.

Đinh Hằng Viễn lúc này đã kiệt sức ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào tường, máu nhuộm đỏ áo quần anh ta nhưng vị trí vết thương thật ra không nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta gượng cười, khó nhọc nói với Quý Thương: “Cảm ơn em, Tiểu Cửu.”

Nói xong Đinh Hằng Viễn liền thả tay ra.

“Em không hiểu anh đang nói gì.” Quý Thương cũng cười cười rồi lập tức quay đầu, sốt ruột chạy bổ theo cảnh sát Doãn coi bộ đã giận muốn xì khói.

Đinh Hằng Viễn dõi mắt theo tới khi bóng dáng Quý Thương biến mất khỏi sau ô cửa. Anh ta cúi xuống nhìn bàn tay không dính máu của mình rồi chậm rãi siết nắm tay lại, như thể muốn níu giữ một chút hơi ấm từ Quý Thương mà cả đời này anh ta sẽ không còn được chạm tới.

Quý Thương đuổi đến cửa thang máy thì Doãn Hạo đã lấy cớ áp giải Tằng Văn Long để xuống trước mất rồi.

Anh đứng đợi, mấy cái thang máy cứ hiện số tầng lúc cao lúc thấp nhưng tuyệt nhiên không chịu lên tầng trên cùng. Quý Thương nhìn đồng hồ, giờ này cảnh sát đã bắt Hồ Vĩnh Dư trong sảnh tiệc và sơ tán khách khứa. Sợ là khó mà đợi được thang máy lên đây.

Nhớ lại ánh mắt Doãn Hạo ban nãy Quý Thương thật sự đợi không nổi nữa. Anh dứt khoát xô cửa chống cháy, chạy lao xuống thang bộ thoát hiểm.

Xuống đến sân, xe cấp cứu đang hụ còi đi vào. Có mấy xe cảnh sát đỗ trong vòng dây phong tỏa, Doãn Hạo đang nhét Tằng Văn Long đã bị còng vào một xe.

Đám đông bị sơ tán từ trong tòa nhà túa ra, Quý Thương giơ tay vẫy Doãn Hạo nhưng bị dòng người chen vào giữa. Khó khăn lắm anh mới lách ra được thì lại bị ai đó níu lại.

“Quý Thương.” Hạ Quyên mừng rỡ nói, “May quá, cô cứ tưởng cháu về rồi.”

Quý Thương nhìn đằng xa, hình như Doãn Hạo sắp lên xe. Anh hoảng hốt nói nhanh: “Cháu có việc gấp lắm, cháu phải đi đã cô Hạ.”

“Ấy ấy!” Hạ Quyên giữ chặt anh lại rồi tự dưng nói: “Mai là Trung Thu, cô mời con đến nhà ăn cơm nhé?”

“Dạ?” lời mời của Hạ Quyên đột ngột quá làm Quý Thương nhất thời không phản ứng kịp. Chỉ sợ nói dằng dai Doãn Hạo sẽ đi mất anh đáp mà không suy nghĩ gì: “Dạ, vâng vâng, ăn cơm ạ.”

“Thế nhé, cháu chào cô.”

Nói xong Quý Thương vội vàng lao đi, anh cứ cắm đầu chạy, thậm chí lật cả vòng dây để nhào về phía xe cảnh sát.

Có vẻ Doãn Hạo không thấy Quý Thương, nhưng ngay trước khi Quý Thương tới gần anh đã đóng cửa xe lại.

“Các anh giải hắn về cục trước đi, chậm nhất ngày mai sẽ có công văn bàn giao từ Vân Bàn.” Doãn Hạo nói với viên cảnh sát bên cạnh rồi quay lưng đi về phía bãi xe.

Quý Thương đã chạy đến nơi, vừa định giơ tay ra nắm tay Doãn Hạo thì Doãn Hạo bước tăng tốc, né thoát được.

“Giận thật rồi à?”

“Đàn em.”

“Doãn Hạo!”

“Lỗi tại anh, anh không nên lên sân thượng trước hả?”

“Đúng ra anh phải phát tín hiệu sớm hơn hả?”

“Em đợi đã nào!”

“…”

Quý Thương lẽo đẽo theo sau Doãn Hạo, ỡm ờ nhận lỗi.

Mọi người đều đang tụ tập ngóng chuyện quanh vòng dây phong tỏa nên bãi đỗ xe lại yên tĩnh như bước sang một thế giới khác.

Doãn Hạo đột nhiên dừng bước, quay người lại. Vẻ mặt anh lúc này không phải giận dỗi hay lo lắng mà là bực dọc, là đau khổ và bất lực.

“Quý Thương.” Doãn Hạo nói: “Em biết anh không ngu đến mức phơi lưng ra cho Tằng Văn Long. Kể cả là sơ suất thật anh vẫn có đủ thời gian để phát tín hiệu trước tiên cho em lên xử lý Tằng Văn Long.”

Doãn Hạo ngừng nói, mắt anh rũ xuống như muốn nhắm nghiền: “Vì Đinh Hằng Viễn mà anh tính toán đến mức này, anh dám đặt cược cả tính mạng mình.”

“Doãn Hạo, em nghe anh giải thích đã…”

Doãn Hạo ngắt lời Quý Thương: “Anh… vẫn không thể quên được anh ta sao?”

“Em nghe anh nói đã, anh…”

“Không phải nói gì cả, em hiểu.” Doãn Hạo lại giơ tay ngăn Quý Thương nói tiếp rồi quay lưng chực bỏ đi.

“Em hiểu cái gì?!” liên tục bị chặn họng làm Quý Thương thực sự cáu tiết. Anh nhảy vọt lên ngăn trước mặt Doãn Hạo: “Được, vậy em nói đi. Nếu anh phát tín hiệu trước thì em sẽ khống chế Tằng Văn Long bằng cách nào?”

Doãn Hạo vỗ báng súng đeo bên hông: “Anh đừng quên là em đã phá kỷ lục xạ kích của anh. Dù sân thượng thiếu ánh sáng nhưng với em mà nói bắn trúng bàn tay cầm hung khí của Tằng Văn Long không hề khó. Quý Thương, anh chưa bao giờ tin em cả, anh cũng không hề định để em xử lý chuyện này. Trong lòng anh chỉ chăm chăm nghĩ cách làm sao cho Đinh Hằng Viễn có cơ hội lập công để được nhẹ tội thôi!”

“Anh không phủ nhận, có một chớp mắt anh đã nghĩ là…”

“Anh không thể quên được anh ta!” Doãn Hạo lại chặn lời Quý Thương lần nữa.

Mẹ kiếp, đây là cái lối vùng vằng ‘Em không nghe em quyết không nghe’ gì vậy, có để người ta nói cho hết lời hay không?!

Bị nghẹn một bụng lý lẽ làm Quý Thương tức muốn bùng nổ. Anh ngửa mặt lên trời thở hắt một hơi, được, không cho anh nói, vậy thì đấm nhau xong rồi nói.

Quý Thương đã chực khùng lên rồi nhưng vừa cúi xuống nhìn Doãn Hạo đã thấy cảnh sát Doãn cao to lực lưỡng chỉ biết đổ máu chứ không đổ lệ lúc này hai mắt đã đỏ hoe.

Và thế là trong nháy mắt Quý Thương buông giáp đầu hàng.

“Doãn Hạo.” Quý Thương thở dài: “Anh yêu em.”

Doãn Hạo thì cắn răng chịu đựng cơn cay xè trên mắt, chỉ sợ phải nghe câu trả lời nghiệt ngã từ Quý Thương nên anh nôn nóng muốn chạy trốn càng xa càng tốt… và thình lình anh bị sửng sốt vì lời thổ lộ bất ngờ của đàn anh.

Doãn Hạo quay lưng về phía Quý Thương, chân anh dừng bước nhưng anh không thể nói được một lời.

Quý Thương tức tối nhảy tới trước mặt đàn em rồi gằn giọng: “Mẹ kiếp anh nói rồi đấy, anh yêu em. Em phản ứng gì đi chứ!”

“Phản ứng gì kia?” Doãn Hạo ngơ ngác hỏi lại, anh đang mơ mơ không biết thật giả ở đâu nữa rồi.

Quý Thương trầm mặc, cảm xúc ngổn ngang trong anh bắt đầu lắng dịu lại.

“Đương nhiên là anh tin em rồi. Ngoài cha mẹ anh ra, nếu trên đời này chỉ được chọn một người để tin tưởng thì chắc chắn anh sẽ chọn em. Anh không phát tín hiệu sớm là vì trên người Tằng Văn Long toàn là xăng, mà anh cũng tin rằng để cứu anh em sẽ bắn không do dự, dù biết làm thế có thể khiến xăng bốc cháy.”

“Nhưng không có Tằng Văn Long rất nhiều kẻ tham gia vào giao dịch quyền sắc với Nụ Hoa sẽ lọt lưới.” Quý Thương siết chặt tay Doãn Hạo, “Anh không làm vì Đinh Hằng Viễn, anh làm vì em. Anh biết em muốn bắt tất cả đám dòi bọ trong cống thối đó phải chịu trừng phạt.”

Tâm lý Doãn Hạo đã sớm được vuốt êm từ lúc Quý Thương thốt ra ba tiếng đó, anh bắt đầu hối hận vì sự xốc nổi của mình: “Nhưng mà…”

“Không sao.” Quý Thương không muốn nghe ‘nhưng’ từ Doãn Hạo nữa. Anh đưa tay ấp lên đôi mắt đỏ hoe của đàn em, cảm nhận được lông mi Doãn Hạo rung rung trong lòng bàn tay mình anh mới rụt tay về.

“Câu vừa xong anh nói lại được không?” Doãn Hạo hỏi.

“Câu nào cơ?”

“Anh yêu em.” rõ ràng là Doãn Hạo đang đáp lại, “Câu đó.”

Nhưng ba tiếng ấy nhẹ nhàng quá, không đủ để biểu đạt cảm xúc lúc này.

Quý Thương im lặng một lát rồi chợt nói: “Trước kia anh không cam lòng, anh nghĩ sớm muộn sẽ đến lúc anh Hằng Viễn hiểu chuyện và đến tìm mình. Thật sự anh đã chờ đợi rất lâu với niềm tin ấy. Nhưng sau này nghĩ lại tại sao anh chỉ chờ đợi, nếu thực sự thích anh ấy đúng ra anh nên chủ động tìm đến anh ấy mới phải. Vậy mà cho đến cùng anh chưa từng tìm gặp anh ấy.”

“Vừa rồi em nổi giận bỏ đi làm anh sợ lắm. Thật sự, anh không biết chúng mình có thể ở bên nhau bao lâu nữa, lúc nào anh cũng cảm thấy em sẽ như những người khác, thử chán rồi, hết hứng thú rồi em sẽ bỏ anh. Anh cứ luôn phải nhắc mình cho em quyền lựa chọn. Nhưng giờ anh đổi ý rồi.”

“Doãn Hạo, anh không cho em quyền đó nữa. Em muốn bỏ anh anh sẽ tìm cách giữ em lại. Em không ở bên anh anh sẽ chủ động đến tìm em. Nếu em dám tơ tưởng đến người khác…” Quý Thương ghé sát bên tai Doãn Hạo, nói: “Anh sẽ đánh gãy chân em.”

Dứt lời, Quý Thương vừa định rời khỏi đã bị Doãn Hạo nắm gáy ghì lại. Một nụ hôn không hề dịu dàng, thậm chí là thô bạo chiếm lấy môi anh, choáng ngợp anh bằng vị đắng cay mơ hồ lẫn cùng ướt mặn.

Doãn Hạo nhắm nghiền hai mắt, hung hãn nuốt lấy môi lưỡi Quý Thương. Giọt lệ bị kìm giữ hồi lâu đã trượt thành một vệt dài trên má.

Doãn Hạo gục đầu vào vai Quý Thương, dụi mặt chùi sạch lên áo đàn anh mới chịu ngẩng lên.

Quý Thương cũng thở hổn hển, anh cụng trán với Doãn Hạo, nói: “Đêm nay em có phải về sở không?”

Doãn Hạo đáp: “Có, có mấy việc phải xử lý.”

“Có rảnh được hai tiếng không?” Quý Thương húc húc đầu vào đàn em.

“Hai tiếng làm gì?” Doãn Hạo hỏi lại.

“Làm tình! Đàn em ạ.” giọng Quý Thương khàn khàn, “Mẹ kiếp, em mặc đồ đặc công ngon quá.”

Doãn Hạo nuốt nước miếng, ngập ngừng đáp: “Em vẫn chưa kịp học…”

“Dẹp mẹ đi!” Quý Thương gạt đi rồi chồm tới thì thầm vào tai đàn em: “Em muốn làm gì thì làm, làm anh nằm liệt giường ngày mai cũng được.”

Doãn Hạo ngẩn mặt đúng hai giây, sau đó cậu chàng quýnh quáng nắm tay Quý Thương lôi đàn anh chạy ra xe.

Mở khóa, lên xe, nổ máy, tiếng thở gấp trần trụi quấn vào nhau trong không gian yên ắng.

“Không được!” đột nhiên Quý Thương thốt lên.

“Sao không được?” Doãn Hạo cau mặt, cúi nhìn bên dưới: “Mẹ kiếp em chào cờ rồi đấy.”

“Nãy anh mới gặp mẹ em!” Quý Thương đáp.

“Hả?” gặp mẹ em thì liên quan gì đến ngủ với em?

“Mẹ em bảo mai anh đến nhà em ăn Trung Thu.” Quý Thương nói: “Anh không liệt giường được đâu.”

Lần đầu ra mắt gia đình coi bộ quan trọng thật. Doãn Hạo nghĩ nghĩ một lát rồi xị mặt hỏi: “Thế hay là thôi?”

Quý Thương không nói gì, coi như là đồng ý.

Xe chạy chậm lại, Doãn Hạo cứ như quả bóng xì hơi, tiếng thở của Quý Thương cũng dần ổn định.

“Sao tự dưng mẹ em lại mời anh đến nhà ăn cơm?” đột nhiên Quý Thương hỏi.

“À thì, chắc là… sợ em ở Vân Bàn chưa quen, muốn tạo điều kiện cho em thân thiết với đồng nghiệp chứ gì.” Doãn Hạo ấp úng giải thích.

“Không đúng.”

Mời ra nhà hàng thì không nói chứ tết Trung Thu mà mời về nhà. Hạ Quyên lại cố tình đến tiệc sinh nhật của người khác để gặp Quý Thương, lúc đó bà còn liên tục khen ngợi tâng bốc con trai mình… nghe không bình thường chút nào.

Doãn Hạo nín thinh.

Quý Thương nheo mắt, thầm điểm lại từ đầu các sự kiện. Cuối cùng anh quay sang nhìn Doãn Hạo: “Lần trước tại sao cha em tát em?”

“Sao á?” Doãn Hạo tằng hắng một cái, “Thì em kể cho anh rồi mà.”

Quý Thương lừ mắt: “Khai ra, em không lừa được anh đâu.”

Doãn Hạo chẹp miệng: “Thì em bảo ổng em thích một người, là con trai, đang tính theo đuổi!”

Suýt nữa Quý Thương nhảy dựng khỏi ghế: “Chưa đâu vào đâu với anh mày mà đã dám thú nhận với gia đình, em có điên không hả?”

Tự dưng bị xài xể, Doãn Hạo xị mặt một hồi mới rì rầm đáp: “Em không muốn để anh cảm thấy em không nghiêm túc. Em cũng không muốn gác mãi cửa ải cha mẹ đến lúc bất đắc dĩ mới giải quyết.”

Chặn đường lui của mình ngay từ đầu, dọn sạch mọi vật cản trước hết thảy. Đó là cách thể hiện tình yêu chân thành Doãn Hạo có thể nghĩ đến.

Trong xe lại im lặng. Để tránh tắc đường ở thủ đô, Doãn Hạo cố tình lái vòng vào một lối nhỏ vắng vẻ.

Radio trên xe đang phát một bài hát cũ mà Quý Thương thích vô cùng.

That is what we are

No one in between

How can we be wrong

Sail away with me



We can ride it together, ah ha

Making love with each other, ah ha



“Dừng xe.” Quý Thương chợt nói.

Doãn Hạo nghe lời, phanh lại.

Quý Thương tháo dây an toàn, trèo sang ngồi trên đùi Doãn Hạo: “Đàn em, muốn thử một lần trên xe không?”

Chân thành với một người, ghì chặt lấy người đó, để hơi thở quện lấy nhau, để máu huyết, mồ hôi hòa vào làm một, để thân xác và linh hồn rung động cùng nhịp điệu.

Đó là cách thể hiện lòng yêu nhiệt thành nhất, nguyên thủy nhất mà Quý Thương nghĩ được giờ phút này.– Hoàn thành chính văn –

Lời tác giả:

Cuối cùng cũng tranh thủ viết xong, cảm ơn quý vị độc giả đã đọc đến kết.

Tôi muốn nói lời tạm biệt với Quý Thương và Doãn Hạo, họ sẽ giống như tên bài hát tôi trích dẫn ở đoạn cuối, cùng hướng về “Island in the stream” của họ. Tái bút: Bài này rất hay và phù hợp với tình yêu của Doãn Hạo và Quý Thương nhé!

Tôi cũng rất tiếc phải nói lời tạm biệt với cả Đinh Hằng Viễn, đây là kết thúc tốt đẹp nhất tôi có thể cho anh. Mười năm, hai mươi năm nữa, nếu còn cơ hội thích một ai khác, xin hãy dũng cảm bước tới, đừng lại làm kẻ hèn nhát một lần nữa. Mà… có lẽ, anh cũng chẳng thể thích thêm một ai nữa rồi…

Du’s corner:

Zị là kết rồi đó quý anh chị và các bạn. Mí người biết tại sao mình múc bộ này hông? Đố đó đố đó…

Hoy để nói luôn, mình múc vì cái câu “em mặc quân phục ngon thấy mẹ, khỏi ra bờ hồ mình nhún nhảy luôn đi” đó =))))))))) Thiệt đó, giỡn nhưng mà vẫn thiệt đó =))

Nói một chút vài cảm nhận của mình về truyện, đầu tiên là Hàn Huân, lần đầu đọc mình chỉ ấn tượng là Hàn Huân tham gia vào cuộc báo thù nhưng mình ko có nhiều cảm xúc với nhân vật này. Lần này thì mình ấn tượng với anh ta bắt đầu từ đoạn chị gái anh ta kể về những éo le gia đình Hàn Huân phải hứng chịu sau cái chết của Đinh Tư Tân. Cộng thêm trí nhớ mang máng là Hàn Huân là thủ phạm làm mình day dứt với anh này ghê gớm ;v; kiểu cha mẹ anh ta sẽ ra sao, chị gái anh ta sẽ ra sao…

Rất may là đến kết hóa ra Hàn Huân chỉ là đồng phạm chứ không tự tay giết ai, anh ta vẫn sẽ bị xử phạt theo mức độ tham gia nhưng chắc chắn không phải chịu án quá nặng. Thù cũng được báo rồi, hy vọng cuộc sống sau này sẽ tươi sáng hơn với cả gia đình anh ta.

Thứ nữa là về mối tình xưa nghĩa cũ của Quý Thương và Đinh Hằng Viễn, theo mình hai người này là có nợ nhưng vô duyên. Đinh Hằng Viễn gặp đúng người, đúng lúc, nhưng hoàn cảnh không cho phép anh ta có được hạnh phúc với người đó. Tác giả nói anh ta thiếu dũng khí, mình nghĩ trong hoàn cảnh đó anh ta cần nhiều hơn là dũng khí, Đinh Hằng Viễn được mô tả là một người đa cảm và rất thương em gái, đòi hỏi một người như vậy vượt qua chướng ngại tâm lý khổng lồ để theo đuổi tình yêu là quá khó.

Còn Quý Thương, mình tin là Quý Thương yêu ít hơn Đinh Hằng Viễn, dù biểu hiện bề ngoài Quý Thương rất “cháy” nhưng đó là cách tận hưởng cảm xúc yêu đương của người cá tính mạnh chứ không nói lên tình cảm sâu sắc. Quý Thương là kiểu người đặt cảm xúc của mình lên trên hết và thường chỉ cho đi bằng với những gì mình nhận được. Hãy để ý anh 9 quyết định tạo điều kiện cho Đinh Hằng Viễn “cứu” mình chỉ sau khi nhận được câu xin lỗi:”)). May cho anh cảnh sát Doãn nhà chúng tôi vừa trẻ vừa khỏe vừa có tấm lòng trung thành tuyệt đối với nhân dân nếu hông thì hông ai gảnh mà chiều anh hết á =))))

Cuối cùng, mình sẽ không nói Quý Thương và Doãn Hạo sinh ra để dành cho nhau, mình chỉ nói là họ rất đẹp đôi và họ may mắn gặp nhau trong hoàn cảnh rất thuận lợi, nếu họ biết trân trọng lẫn nhau và vun đắp thì quan hệ của họ sẽ bền vững. Thật ra cuộc sống này đều như vậy, yêu đương oanh liệt đã khó, giữ được nhau suốt đời còn khó hơn nhiều.

Sau đây sẽ là 5 ngoại truyện có hường phấn có đau thương, chị xem đón đọc:”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play