Hàn Huân không chạy vào khu trung tâm đông dân cư.
Doãn Hạo lái xe đuổi theo, anh liên tục húc vào đuôi xe anh ta hoặc tấp xe sát cạnh để cảnh cáo nhưng Hàn Huân nhất định không dừng lại. Lúc đầu trên đường còn khá nhiều xe cộ nên Doãn Hạo không dám quá mạnh tay, sợ gây tai nạn.
Bám đuổi thêm chừng năm, sáu km nữa, thấy tạm thời đường trống Doãn Hạo liền phi lên ép xe Hàn Huân phải ngoặt vào một lối rẽ.
Xe Hàn Huân đâm vào gốc cây ven đường, lúc Doãn Hạo khống chế được anh ta vết thương vì cú va chạm lúc đó vẫn còn chảy máu ròng ròng.
Bấy giờ Quý Thương mới thấy rõ mặt Hàn Huân. Một gương mặt có thể coi là khôi ngô, mỗi đường nét trên mặt đều rất đàng hoàng nhưng tổng thể lại có vẻ gì đó vô cùng u ám, nặng nề. Anh ta khiến người khác không muốn tới gần.
Hàn Huân chưa đầy ba mươi tuổi nhưng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày anh ta hằn sâu khác hẳn những người cùng lứa, có lẽ chúng là vết khắc của ưu tư qua bao năm tháng vào tận xương thịt anh ta. Bất kể Hàn Huân ở trong trạng thái căng thẳng hay thả lỏng thì những nếp nhăn trên trán đều hiển hiện ở đó.
Như thể chúng đang lên án, đang kháng cự, đang khổ ải, đang van xin mà không bao giờ được đáp lại.
Sau khi bị Doãn Hạo khống chế Hàn Huân cũng thôi giãy giụa. Để đề phòng anh ta nhảy xuống giữa đường, Quý Thương chuyển xuống ngồi cùng băng ghế sau với anh ta.
Quý Thương nghiêng đầu nhìn Hàn Huân, lại nghĩ đến những lời Đinh Tư Tân mô tả người này anh chợt thấy nao nao.
Hàn Huân cũng giương mắt nhìn Quý Thương, máu đã khô thành vệt trên mặt anh ta, thái độ anh ta lúc này rất dửng dưng thậm chí phải gọi là thoải mái. Nhưng chính cái dáng vẻ này lại khiến hành động lái xe bỏ chạy của anh ta nửa tiếng trước trở nên phi logic.
Doãn Hạo thuộc biên chế cục cảnh sát thành phố Vân Bàn, anh không có quyền hành pháp ở tỉnh Ninh An. Để đề phòng Hàn Huân không hợp tác, trước khi về tỉnh Ninh An anh đã xin được trát triệu tập nhân chứng liên tỉnh.
Trong lúc đợi người của cục cảnh sát huyện Linh Khê đến, Quý Thương không nén được nên thử thăm dò Hàn Huân mấy câu nhưng anh ta tuyệt nhiên không đáp một lời.
Lúc đầu Quý Thương nghĩ hẳn Hàn Huân đã quá quen với quy trình làm việc của cảnh sát nên mới từ chối trả lời mọi câu hỏi không mang tính chất thẩm vấn của anh và Doãn Hạo nhưng không ngờ khi về đến cục cảnh sát huyện Linh Khê anh ta vẫn một mực im lặng, cứ như đã bị cắt lưỡi vậy.
Trong khi đó anh ta thản nhiên nhìn đồng hồ trong phòng hỏi cung như thể đang nhắc Doãn Hạo và Quý Thương rằng chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ lại hiên ngang bước ra khỏi chỗ này.
Tào Vệ Vệ đích thân gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát huyện Linh Khê, vậy là họ giữ Hàn Huân tại sở cảnh sát với lý do anh ta không chịu phối hợp với cơ quan điều tra. Nhưng thời gian tạm giữ tối đa cũng chỉ là hai tư giờ đồng hồ.
Tài liệu sao chép được từ cửa hàng sửa xe và biển số chiếc xe Hàn Huân sử dụng để đào tẩu đã được gửi về đội cảnh sát hình sự thành phố Vân Bàn. Toàn bộ ban chuyên án đều gác lại nhiệm vụ đang làm để tập trung sàng lọc thông tin Doãn Hạo gửi.
Trong lúc các thành viên ban chuyên án miệt mài lao động thì Quý Thương và Doãn Hạo cùng tới một nơi khác, cũng là một mục đích nữa của chuyến đi lần này.
Vì phải truy cập cơ sở dữ liệu liên tỉnh nên thật ra ý tưởng “điều tra tổ tông ba đời” của đồng chí cảnh sát Đặng Đăng đến nay vẫn chưa cho kết quả gì khả quan.
Đêm trước, khi mới đến thôn Hoa Đài Quý Thương đã hỏi qua trưởng thôn và mấy người làng khác nhưng sau nhiều năm những gì mọi người nhớ được hầu hết đều không khớp nhau.
“À, cái năm con bé nhà họ Đinh mất ấy hả, đúng rồi, có mấy đứa con trai ở nhà Ngô Anh Tư thật.”
“Mấy đứa á? Hình như là ba thì phải. Ba hay mấy nhỉ?”
“Đâu đâu, có mỗi một đứa thôi. Tôi còn gặp nó bẻ ngô ngoài đồng mà.”
Bác trưởng thôn thì cười gạt đi, “Đâu nào, đâu nào, các ông bà nhầm rồi. Ít nhất phải năm, sáu đứa. Trong đấy có một thằng bé chơi thân với con bé nhà họ Đinh lắm, suốt ngày chạy sang nhà ấy chơi đấy.”
Quý Thương nghĩ thầm ở đâu ra mà bác tự tin quá vậy bác trưởng thôn, hồi đó đứa suốt ngày sang nhà họ Đinh chơi là cháu đây mà.
Nói chung dân thôn đều rất nhiệt tình nhưng khổ nỗi vụ án Đinh Tư Tân năm đó quá giật gân nên chẳng ai còn để tâm vào khách khứa ở nhờ nhà hàng xóm khác.
Mấy tiếng sau Quý Thương và Doãn Hạo đã đến viện dưỡng lão huyện Linh Khê. Ở đây Quý Thương gặp lại bà lão Ngô Anh Tư hơn chục năm trước vẫn thường xuyên tới lui chuyện trò với bà ngoại Hầu Tố Trân của anh.
Thỉnh thoảng trưởng thôn vẫn đến viện dưỡng lão thăm hỏi người cao tuổi của thôn Hoa Đài ở đó, hôm trước bác ta chỉ nói với Quý Thương rằng Ngô Anh Tư mấy tháng nay không được khỏe lắm. Nhưng khi tận mắt thấy Ngô Anh Tư Quý Thương mới thực sự nản lòng.
Ngô Anh Tư bây giờ đâu chỉ là ‘không khỏe lắm’, phải nói là bà ta như đèn trước gió, có khi đêm nay nhắm mắt ngủ sáng mai không dậy nữa cũng nên.
Người già hầu hết đều lãng tai, Quý Thương gào khản cổ hỏi chuyện Ngô Anh Tư hồi lâu cặp mắt đục ngầu của bà ta mới hơi hấp háy. Sau một lúc lờ đờ nhìn mặt Quý Thương, đột nhiên hai mắt bà ta long lên. Liền sau đó mí mắt Ngô Anh Tư rũ xuống, miệng bà ta lầm bầm gì đó rất khó nghe.
Doãn Hạo cúi sát lại gần mới nghe được.
“Không biết.”
“Tôi không biết gì hết.”
“Tôi già rồi, tôi quên rồi…”
Trông Ngô Anh Tư thế này không giống như không nhớ được mà là đang sợ hãi. Nhưng Quý Thương và Doãn Hạo đành bó tay, dù sao họ cũng không thể ép cung một bà lão hơn tám mươi tuổi được.
Viện dưỡng lão này khá tương đồng với viện dưỡng lão Thường Bình, người ở đây đa số là người già không nơi nương tựa. Rất hiếm khi có người ngoài vào viện, đặc biệt là những người trẻ tuổi như bọn Quý Thương. Thế là Quý Thương bị một ông lão có vẻ quắc thước, nhanh nhẹn lôi ra chơi cờ tướng.
Quý Thương vốn thông minh tinh tế, anh thừa kiên nhẫn để làm vui lòng các cụ phụ lão. Ông lão chơi cờ tướng với anh rất vui vẻ, lúc hứng lên ông ta mới hỏi anh lý do đến thăm Ngô Anh Tư.
Thế là Quý Thương thu được một manh mối làm anh rất kỳ vọng từ ông lão.
Trước kia Ngô Anh Tư từng khoe rằng bà ta thật ra không mang họ Ngô, chẳng qua từ hồi bé tí đã được nhà họ Ngô đem về nuôi nên mới đổi họ như vậy.
Nguyên gốc bà ta họ Trương, trên bà ta còn có một người chị. Hồi đó nhà bà ta muốn có con trai nhưng đẻ ra lại là con gái nên từ ngày ẵm ngửa Ngô Anh Tư đã được đem cho nhà họ Ngô.
Sau này nhà họ Trương phát đạt cũng từng muốn đón Ngô Anh Tư về nhưng bà ta bảo cha bà ta đi làm chính trị. Nếu để người ta biết nhà họ từng bán con sẽ ảnh hưởng đến đường công danh, thế là mãi về sau nhà họ Trương cũng không nhận lại Ngô Anh Tư. Nhưng theo Ngô Anh Tư kể thì hai bên vẫn bí mật qua lại với nhau, đặc biệt là chị gái bà ta thì rất thường lén đến thăm và cho bà ta tiền.
Ngô Anh Tư bảo đúng ra mình không phải là người già không nơi nương tựa, vì tuy em trai bà ta ở nhà họ Trương đã mất sớm nhưng con gái của chị gái bà ta rất ăn nên làm ra. Hình như cô cháu gái đó còn lấy chồng làm quan, rồi hình như lại còn kinh doanh buôn bán nữa, nói chung là nhà họ bây giờ nhà cao cửa rộng, con cháu đầy đàn.
Quý Thương và Doãn Hạo vội vã quay lại thôn Hoa Đài nhờ bác trưởng thôn tìm giúp mấy cụ già cùng thế hệ với Ngô Anh Tư. Họ hỏi ngược xuôi mãi cuối cùng cũng xác nhận những điều nghe được ở viện dưỡng lão là có phần chính xác.
Nhưng hồi đó mọi người đều nghĩ rằng Ngô Anh Tư bịa chuyện để ra oai với xóm giềng, không ai quan tâm đến câu chuyện của bà ta. Thế là cuối cùng người chị trong lời Ngô Anh Tư tên thật là gì, cái nhà họ Trương đó rốt cuộc là nhà nào trong hơn một ngàn hộ họ Trương ở huyện Linh Khê tạm thời chưa thể xác định được.
Trong cục công an huyện Linh Khê, Hàn Huân vẫn ngồi trơ như tượng đất. Anh ta nhìn thời gian tích tắc trôi, càng lúc càng đến gần giờ phút anh ta được thả, nhưng anh ta không có vẻ thả lỏng chút nào. Ngược lại, càng gần lúc đó anh ta chỉ càng thấy bất an.
Ở thôn Hoa Đài, Quý Thương đứng một mình ngoài sân.
Từ dốc núi đằng xa đến cái hồ nước vuông vắn, trước thời khắc kết thúc một ngày tất cả đều bị nhấn chìm trong sắc đỏ của ráng chiều.
Nơi Đinh Tư Tân ngộ hại nay đã trở thành công viên cũng nằm trọn trong quầng mây. Ở đó dường như vẫn còn hoa hướng dương nở rực núi rừng, hay là biển lửa đỏ từ đâu thiêu vượng tới chân trời.
Doãn Hạo ra ngoài một mình, lúc này có một bóng người thấp thoáng ở lối đi rất xa, Quý Thương nhận ra ngay là Doãn Hạo.
Quý Thương thấy dáng đi của cậu chàng hơi lạ, hai tay còn giấu sau lưng thì không khỏi bật cười.
Bao nhiêu u sầu chất chứa vừa xong vụt tan thành mây khói.
“Em đi đâu đó?” Quý Thương vừa cười vừa hỏi: “Đi làm gì nữa? Cẩn thận bị các cô trong thôn bắt về làm rể anh lấy gì đền cho ba mẹ em.”
“Bắt rể thì cũng được.”
Doãn Hạo cười bước tới bên cạnh Quý Thương, đột nhiên anh xòe ra một bó hoa, một bó hồng ta màu hồng phấn cành lá xum xuê.
Doãn Hạo huơ huơ hoa trước mặt Quý Thương rồi bảo: “Em bứt trong bồn hoa nhà bác trưởng thôn đấy. Mùa này không có hoa anh đào, hồng ta này màu cũng giống vậy, lấy tạm đi.”
Nhận hoa một hai lần tự khắc thành quen, Quý Thương rất tự nhiên ôm bó hoa rồi thắc mắc hỏi lại: “Hoa anh đào sao?”
“Không phải tặng anh đâu.” Doãn Hạo chỉ dốc núi đằng xa rồi hỏi nhỏ: “Em đi cùng anh nhé?”
Quý Thương thoáng sửng sốt rồi mới sực hiểu ra, trong sách anh từng nói Đinh Tư Tân ngọt ngào như trái anh đào tháng sáu. Một tình tiết nhỏ như vậy mà Doãn Hạo cũng nhớ giùm anh.
Cành hồng ta màu nâu lấm chấm nhiều vết lõm vàng nhạt, hẳn là những đốt gai đã bị nhổ đi cẩn thận.
Quý Thương vuốt ve cành hoa nhỏ bé không còn gai, anh cảm thấy mũi gai trong lòng mình cũng đang được Doãn Hạo nâng niu mài nhẵn mất rồi.
Ký ức về sự đổ vỡ, bức tường anh cất công dựng lên quanh mình… thời khắc này chúng đều đang chậm rãi nhạt nhòa đi. Dù đến giờ anh vẫn không dám khẳng định người này có thể cho anh được bao lâu, có khi nào sẽ lại là một cuộc vui ngắn ngủi để thỏa mãn trí tò mò rồi phũ phàng kết thúc hay không.
Mà nếu đối tượng là Doãn Hạo… anh sẵn lòng thử một lần nữa.
“Đi thôi.” Quý Thương nắm chặt tay Doãn Hạo, “Đi giới thiệu em với Tư Tân nào.”
Đây là lần đầu tiên Quý Thương chủ động nắm tay Doãn Hạo, không phải chỉ để trấn an hay là một đụng chạm thoáng qua.
Đầu Doãn Hạo ong ong ong ong thật lâu anh mới bừng tỉnh, hiểu ra điều này nghĩa là gì. Ngay trước khi Quý Thương thả tay ra anh đã kịp trở tay siết lại bàn tay Quý Thương.
Thật ra anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng trí não anh lúc này chẳng khác nào bị buộc sau một đoàn tàu cao tốc, nó cứ bị lôi tuột về phương nào không biết.
“Anh định giới thiệu em cho Đinh Tư Tân á?” Doãn Hạo lên giọng hỏi rất vu vơ: “Có khi nào cô ấy giận nửa đêm hiện về tính sổ với em không? Cô ấy là em gái Đinh Hằng Viễn mà.”
“Ê ê em như này có tính là đập chậu cướp hoa không vậy?” Doãn Hạo khẽ véo lòng bàn tay Quý Thương, miệng nhận mình cướp hoa nhưng mặt cứ tỉnh như không.
“Mà nữa nhé!” Quý Thương quay lại chỉ mặt nạt Doãn Hạo: “Tư Tân là bạn anh từ trước khi anh biết anh Hằng Viễn nhé, em đừng có coi thường cô ấy.”
Nói xong Quý Thương liền nguẩy mông đi, Doãn Hạo vội vàng đuổi theo túm tay đàn anh lại: “Anh Quý, anh Quý à, ai chơi phủi trách nhiệm thế, nắm tay rồi đâu ra còn độc thân nữa?”
“Hai thằng đàn ông nắm tay thì làm sao? Nắm tay đâu mang bầu được.” Quý Thương hất mặt ra vẻ anh đây là dân chơi chuyên nghiệp.
“Ui cha lý lẽ Sở Khanh chính hiệu!”
Quý Thương lại hẩy đàn em ra, “Biến, nhanh.”
Doãn Hạo đương nhiên là không chịu, anh vồ lại tay Quý Thương, nắm thật chặt rồi mặt dày bảo: “Đừng có đẩy em mà, thôn Hoa Đài em đâu biết ai với ai. Lạc đường còn đỡ chứ nhỡ bị cô nào nhặt về thì sao. Anh lại phải đến nhà người ta đòi, tự dưng hai bên tranh cướp em thì còn gì là tình làng nghĩa xóm.”
Hai người vẫn đi trên con đường ven hồ hướng về nơi xưa kia là đồng hoa hướng dương. Ráng đỏ đã dịu dần, không còn cái màu lửa thiêu đốt con mắt, trời chiều càng lúc càng ấm áp, hiền hòa hơn.
Quý Thương không giằng tay khỏi tay Doãn Hạo nữa nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Khỏi lo, anh sẽ đến nhà người ta nhưng không phải để đòi em đâu, anh sẽ tặng hẳn tiền mừng cho hai đứa.”
Doãn Hạo hỏi: “Anh tính nhét phong bì bao nhiêu?”
“Nhét dày cỡ này nè, mỗi phong bì một tỉ, em có dám nhận không hả?”
“Anh cho gì em cũng nhận.”
“Em… bộ em bị ngố à? Làm sao em thi đậu trường cảnh sát vậy? Làm sao em phá kỉ lục bắn súng của anh được? Em mua điểm đúng không, khai mau?”
“Em phá kỉ lục bắn súng của anh á? Hồi nào vậy?” hồi đó Doãn Hạo từng giành không ít giải thưởng ở các môn tự chọn và giáo dục thể chất nhưng giờ anh nhớ sao được nữa.
“Năm đầu tiên anh làm nghiên cứu sinh còn em học năm hai đó. Chuyện lớn như thế mà em cũng quên được à. Doãn Hạo kia, đúng là em mua điểm rồi.” Quý Thương hứ một cái, giật tay lại để vuốt tóc mái, “Thế nghĩa là, anh, Quý Thương đây, vẫn là người giữ kỉ lục xạ kích của trường.”
Đơn phương giành lại ngai vàng làm Quý Thương vui hết sức. Còn Doãn Hạo, ngay sau câu trả lời thứ nhất của Quý Thương não anh đã bắt đầu hoạt động xẹt xẹt, “Anh biết em từ năm nhất học nghiên cứu sinh à? Anh còn nhớ em phá kỉ lục bắn súng của anh, à nữa, lần trước anh bảo em từng đạt quán quân chạy marathon cự li năm nghìn mét.”
Quý Thương thầm than: “Hỏng bét rồi!”
Doãn Hạo vui như mở cờ: “Đàn anh nha, anh yêu thầm em nhiều năm vậy sao! Thảo nào lần đầu gặp nhau ở Vân Bàn anh đòi bắt tay em, lại còn bảo muốn được em bắt nữa.”
“Yêu thầm ông nội em ấy!”
“Không được, không được yêu ông nội em! Không được yêu ông nội ai hết!”
“…”
Mùa hè dưới hồ oi bức, thỉnh thoảng lại có mấy con cá ngoi lên mặt nước. Nhưng thoáng cái cả đàn đã bị tiếng gầm gừ của Quý Thương dọa lặn biến xuống đáy sâu.
Con người thật kỳ lạ, nắm tay rồi, cầm hoa rồi lại còn phải cãi nhau. Mà kỳ lạ hơn nữa là trông rõ là cãi nhau đấy mà trên mặt ai cũng toe toét nụ cười.Lời tác giả:
Doãn Hạo muốn đứng trên đỉnh núi cao nhất của thôn Hoa Đài để hú thật to: “Mình thoát ế rồi!!! Mình với Quý Thương thoát ế rồi!!!”