*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trang Hãn Học là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Ba, ba đừng nói vậy…”
Đã mở lời rồi, lòng tự trọng của ông Trang coi như sụp đổ, ông bất chấp tất cả, nói với mấy đứa con:
“Thần Thần, trước đây ba đã quá nghiêm khắc với con.”
“Con từ nhỏ đã là đứa trẻ xuất sắc, ba luôn nghiêm khắc với con trong mọi việc, cái gì cũng muốn con làm tốt nhất, không chỉ học tập tốt, công việc tốt, mà ngay cả đời tư của con ba cũng muốn can thiệp, muốn sắp xếp vợ con và gia đình cho con. Con ghét ba, cũng là điều dễ hiểu.”
“Con còn sẵn sàng hiến thận cho ba, thực ra ba vui và cảm động lắm. Nhưng ba không cần, không phải vì ba kì thị thận của người đồng tính. Con cũng không còn trẻ nữa, nếu hiến thận, sau này con sinh bệnh thì không đáng. Hiến cho ba không đáng đâu.”
“Đình Đình, con là con gái, nhưng còn giỏi giang hơn nhiều đàn ông. Tư tưởng của ba quá cổ hủ, luôn cảm thấy phụ nữ không thể kế thừa gia nghiệp, muốn con lấy chồng sinh con.”
“Tên đàn ông đó cũng chẳng ra gì.”
“Lúc con rời khỏi nhà, ba đã to tiếng với con, sau đó con không chịu gặp ba nữa, đáng đời ba. Nhưng khi ba bệnh, con vẫn đến bệnh viện thăm ba.”
Trang Hoằng Nghị còn chưa nói xong, vợ ông đã cười lạnh, mỉa mai: “Lúc còn trẻ ông ăn chơi trác táng, không ra gì, bây giờ già rồi gặp quả báo mới giả vờ đáng thương? Ông tính toán giỏi thật, Trang Hoằng Nghị, đến chết vẫn là một thương nhân khôn ngoan.”
Ông Trang nói: “Bà cứ coi như là tôi gặp quả báo rồi sợ hãi đi. Tôi chỉ đang cố lấy lòng các con tôi thôi.”
“Bây giờ tôi lại thấy may mắn vì mình không có thời gian kiểm soát con cái, không dạy dỗ chúng nó thành người như mình. Chúng nó đều là những đứa trẻ ngoan, không giống tôi.”
Thu Triết Ngạn với tư cách là người ngoài, đứng nghe chuyện gia đình người ta có vẻ không phù hợp, anh không lên tiếng, quay sang nhìn Trang Hãn Học.
Trang Hãn Học rõ ràng đã mềm lòng, hắn vốn là người dễ mềm lòng, dễ dỗ dành mà. Hắn là người dịu dàng nhất, sự dịu dàng của hắn là sự quan tâm, là lễ phép, là mềm yếu, và hơn hết là sự thiện lương.
Trang Hãn Học nghe mẹ mắng ba: “Ông sợ chết là chuyện của ông, chỉ vì ông sợ chết nên tự tiện đồng ý để Hàm Hàm ở bên đàn ông sao?”
Ông Trang nói: “Tôi còn không ngại con trai nhà họ Trang không lấy vợ, bà ngại cái gì?”
Mẹ như bị điểm huyệt câm, không nói được lời nào: “…”
Nói xong, ông Trang đứng dậy đi tới, nắm lấy tay vợ. Mắt bà đỏ hoe trừng ông, bây giờ ông yếu ớt, dùng sức cũng không kéo được bà: “A Mai, tôi xin lỗi bà, những năm qua tôi đã có lỗi với bà. Hồi bà còn trẻ, có biết bao chàng trai muốn cưới bà làm vợ, bà lại nhất quyết gả cho tôi, nhưng tôi không biết trân trọng bà.”
“Nếu bà còn hận trong lòng, bà cứ trả thù một mình tôi là được. Đừng trút giận lên con cái.”
Bà nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không biết nên nói từ đâu: “Trả thù ông? Ông muốn tôi trả thù ông đúng không? Chẳng phải ông thích kinh doanh à?”
“Vậy ông đưa hết tiền cho tôi đi.”
Ông Trang im lặng một lúc, đoạn nói: “Tôi giữ lại một ít tiền chữa bệnh được không? Số còn lại đưa cho bà hết.”
“Tôi còn nhớ đám tình nhân của bà, mấy tên thanh niên trẻ măng ấy chỉ muốn lấy tiền của bà thôi, bà cứ nuôi như mèo như chó là được rồi. Trước đây ông Trương cũng từng theo đuổi bà, vợ ông ấy mất lâu rồi, lần trước gặp mặt, ông ấy còn nhắc đến bà đấy. Ông ấy là người tốt.”
Bà hỏi: “Ông có ý gì?”
Ông Trang nói: “Ý tôi là chúng ta ly hôn đi.”
Bà cười lạnh: “Bây giờ ly hôn với tôi, để cho con hồ ly tinh kia được lợi à?”
Ông Trang đáp: “Tôi không kết hôn với Tiểu Giang đâu, nếu tôi thực sự bị cô ấy mê hoặc mà muốn ly hôn thì cần gì đợi đến bây giờ? Tôi là người xấu, tôi đứng núi này trông núi nọ, muốn cả người bên ngoài, mà người trong nhà cũng không chịu buông tay. A Mai à, bà đã bị tôi giam hãm quá lâu rồi, bây giờ tôi mới tỉnh ngộ, không muốn trói buộc bà nữa.”
Trình Tuyết Mai vẫn cứng miệng: “Tôi không tin, ông chịu đưa hết tiền cho tôi sao? Làm sao có thể… Hơn nữa, Hàm Hàm là con của tôi, trước đây ông không quan tâm đ ến nó, bây giờ lại chạy ra giả làm người cha tốt…”
Ông Trang khuyên nhủ: “Đừng cố chấp nữa, A Mai.”
Trang Hãn Học cũng nói theo: “Mẹ, ly hôn đi ạ.”
Ngay lập tức kéo thù hận về phía mình.
Mẹ trừng mắt nhìn hắn: “Con đừng có hùa theo, con chỉ muốn chạy theo thằng ranh kia thôi. Nó bỏ bùa gì mà con say mê nó như thế hả?”
Trang Hãn Học đáp ngay: “Con làm vậy là vì mẹ, thật đấy. Con hy vọng mẹ cũng có thể hạnh phúc. Mẹ tự ép mình quá mức rồi, con biết mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con, nhưng mẹ thực sự không cần bận tâm đ ến con đâu. Con và Tiểu Thu ở bên nhau sẽ không có con, sau này nếu có chịu khổ, thì đó cũng là chuyện của con, không phải trách nhiệm của mẹ.”
Mẹ định nói, nhưng Trang Hãn Học đã tiếp tục: “Hơn nữa, ai nói là con nhất định sẽ ở bên em ấy cả đời. Càng bị cấm đoán, càng bị ép buộc thì con càng muốn chạy trốn. Trước đây khi ở bên Tiểu Thu, con chưa hề hứa hẹn gì về chuyện cưới xin với em ấy. Nhưng vì bị ép buộc, trong cơn hoảng loạn, con đã nói là mình muốn kết hôn.”
Mẹ: “…”
Trang Hãn Học thấy sắc mặt mẹ dịu đi, càng nói càng lạc đề: “Mẹ cứ thả lỏng đi, thực sự không phải chuyện gì to tát mà. Mẹ cứ kệ con là được, thời đại này, yêu đương có thể chia tay, kết hôn rồi cũng có thể ly hôn. Cho dù con và Tiểu Thu thực sự kết hôn, cũng chưa chắc có thể sống với nhau cả đời…”
Trang Hãn Học chưa kịp nói hết câu thì đã bị Thu Triết Ngạn kéo lại, bịt miệng: “Anh nói cái gì vậy! Chưa cưới mà đã nói đến ly hôn rồi…”
Mặt Thu Triết Ngạn đỏ bừng vì tức giận.
Trang Hãn Học: “Hehehe.”
Trang Hãn Học xoa xoa ngực Thu Triết Ngạn: “Đừng giận mà.”
Bà Trình ngồi xuống, bật cười.
Ông Trang cũng cười.
Hai vợ chồng họ dường như đã nhiều năm không ngồi bên nhau hòa thuận như vậy.
Ông Trang hỏi: “Thế bà đã hiểu rồi chứ?”
Bà mắng “ông già chết tiệt”, rồi khoanh tay trước ngực, ưỡn thẳng lưng, nâng cằm, hừ hừ nói: “Tôi chưa đồng ý đâu, nhưng tôi cũng không thể cứng đầu với con cái. Biết thế này thà tôi là người chủ động trước, bây giờ lại bị ông đổ vỏ, còn ông thì đóng vai người tốt. Tại sao ông được làm người tốt, tôi lại phải làm người xấu chứ? Chỉ cần làm một bà mẹ tiến bộ là được chứ gì?”
“Tôi chỉ cần gật đầu là có thể tốt hơn ông đấy.”
“Hàm Hàm nói đúng, kết hôn rồi cũng có thể ly hôn. Để tôi xem nó theo thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi này được bao lâu, tôi thấy bọn nó cũng chẳng sâu đậm gì. Thời buổi này đàn ông với phụ nữ kết hôn còn chẳng có mấy cặp sống với nhau cả đời, chẳng lẽ bọn nó lại có thể?”
Mặt Thu Triết Ngạn không thể đen hơn được nữa.
Anh thầm nghĩ,
không có chuyện ly hôn đâu nhé.Bà vẫy tay gọi ba đứa con: “Thần Thần, Đình Đình, Hàm Hàm, lại đây, ba các con muốn ly hôn với mẹ để chia tài sản, các con đừng khách sáo với ông ấy. Cứ moi thật nhiều vào.”
Vở kịch ồn ào của nhà họ Trang tạm thời hạ màn.
Ông Trang đã chọn được ngày lành, dự định nửa tháng sau sẽ làm thủ tục ly hôn chính thức. Trong khoảng thời gian đó, họ đã thỏa thuận phân chia tài sản, ông để các con tự thảo luận cách thức phân chia, còn mình chỉ việc ký tên là xong.
Nhà người khác chia tài sản đều tranh giành sứt đầu mẻ trán, nhà bọn họ lại thương lượng rất thuận lợi.
Rồi cứ theo pháp luật mà làm.
Vì ông Trang dự định nghỉ hưu dưỡng bệnh, công ty, cổ phiếu, bất động sản và tiền mặt một nửa thuộc về vợ, nửa còn lại chia cho bọn trẻ, ông Trang giữ lại cho mình một khoản tiền đủ dùng, có khi cả đời sau cũng không tiêu hết. Phần còn lại sẽ chia cho các con.
Chia đều thành ba phần rưỡi, ba đứa con họ Trang mỗi đứa một phần, hai anh em không muốn lấy công ty, cổ phần công ty đều đưa cho Trang Đình Đình. Sau chuyện này, mẹ bọn họ cũng dự định ly hôn xong sẽ nghỉ hưu đi chơi, mua một chiếc du thuyền sang trọng, định đóng xong sẽ vừa đón khách vừa đi du lịch vòng quanh thế giới. Cho nên cổ phần của bà cũng đưa cho con gái.
Nửa phần còn lại đưa cho Giang Tu Văn. Bà Trình không muốn, nhưng đây là phần tiền riêng của lão già kia, không ảnh hưởng đến lợi ích của bà, nên bà coi như không biết.
Trang Hãn Thần định xử lý xong chuyện trong nước sẽ về nhà, tiếp tục cuộc sống gia đình ấm cúng.
Còn về phần Trang Hãn Học… vẫn đang điều trị chấn thương chân. Giờ hắn đang sống cùng với ông ba đơn thân của mình.
Ngày nào cũng cà lơ phất phơ, thỉnh thoảng lại chọc ba mình tức điên lên.
Thu Triết Ngạn hiện đang thất nghiệp, bèn dọn đến ở cùng, chăm sóc hắn dưỡng thương. Đợi khi hắn khỏi hẳn, anh định sẽ cầu hôn lại lần nữa.
Khi Trang Hạo Hiên dẫn bạn thân Sở Ngọc đến thăm, Trang Hãn Học đã tháo bột ở chân, đang được Thu Triết Ngạn dìu tập đi để phục hồi chức năng.
Thấy Sở Ngọc đến, Trang Hãn Học vui mừng chào hỏi: “Sư phụ nhỏ đến rồi!”
Sở Ngọc hỏi: “Chú bảo có chiếc xe lăn xịn lắm mà? Xe đâu rồi?”
Trang Hãn Học nói: “Đừng nhắc đến nữa, xe lăn bị Tiểu Thu tịch thu rồi, con muốn xem thì hỏi em ấy.”
Thu Triết Ngạn muốn cạn lời: “Ai bảo anh suốt ngày chơi xe lăn, không chịu khó tập phục hồi chức năng, có khi sau này bị cà thọt luôn đấy.”
Trang Hãn Học sợ liền: “Ừa ừa ừa.”
Trang Hãn Học phát hiện Trang Hạo Hiên không nói gì, thấy mặt nó ngơ ngác, bèn hỏi: “Hiên Hiên, sao thế?”
Trang Hạo Hiên hỏi: “Cậu, cậu gọi Sở Ngọc là gì?”
Trang Hãn Học: “Thì gọi là sư phụ nhỏ… ặc…”
Hắn nói rồi mới thấy Sở Ngọc đang ra sức nháy mắt với mình, nhưng lời đã nói ra mất rồi.
Trang Hạo Hiên quay đầu, tức giận hỏi Sở Ngọc: “Sao cậu không nói với tớ?”
Sở Ngọc lắp bắp: “Chuyện, chuyện này… Trên mạng ai cũng biết, tớ tưởng cậu cũng biết chứ.”
Trang Hạo Hiên cảm thấy rất khó tin, chất vấn cậu: “Sao cậu lại như thế? Cậu là người lớn, lại nhận học sinh tiểu học làm sư phụ, cậu không thấy xấu hổ à?”
Trang Hãn Học không thấy xấu hổ chút nào: “Không xấu hổ. Sao phải xấu hổ chứ. Hiên Hiên, con nghĩ vậy là sai rồi. ‘trong ba người đi cùng nhau ắt có thầy ta’ mà. Khổng Tử còn nói, ‘nhanh nhẹn mà ham học, không hổ thẹn khi hỏi người dưới’ đấy.”
Sở Ngọc: “…”
Trang Hạo Hiên bĩu môi: “Cậu tìm sư phụ để chơi game, mà nói nghe hay ho ghê.”
Trang Hãn Học phản bác: “Sao? Con coi thường người chơi game à? Chơi game cũng khó lắm đấy, không tin thì con đánh với cậu hai ván đi.”
Trang Hạo Hiên không phục: “Đánh thì đánh.”
Chơi game thôi mà, có gì khó?Thời gian này Trang Hãn Học dưỡng bệnh đến phát chán, bây giờ ba mẹ không kiểm soát hắn nữa, hắn mua một đống đồ chơi, dựng một phòng chơi game, thường ngày còn rủ ba chơi cùng.
Trang Hãn Học nghĩ, Sở Ngọc là người chơi cờ vây, tính toán từng bước, tốc độ tay lại nhanh, còn biết chiến thuật, đánh không lại nó là chuyện bình thường, không có gì phải xấu hổ.
Nhưng Sở Ngọc là Sở Ngọc, cậu là một học sinh tiểu học rất thông minh, so về chơi game, nhiều người lớn cũng không thắng được nhóc ấy. Còn Trang Hạo Hiên… Hiên Hiên là một đứa mọt sách! Hiên Hiên chưa bao giờ chơi game, hắn không thể thua nó được.
Quả nhiên khi Trang Hạo Hiên ngồi xuống, còn phải hỏi luật chơi.
Sở Ngọc giải thích sơ luật chơi cho nó, Trang Hạo Hiên nhíu mày, nghiêm túc lắng nghe, còn ghi chép lại.
Ông Trang thấy bên này náo nhiệt, bèn đi tới xem: “Chuyện gì đấy?”
Thu Triết Ngạn giải thích: “Anh Hãn Học muốn so tài chơi game với Hiên Hiên ạ.”
Ông Trang vừa nghe đã cười: “Hãn Học mê game từ nhỏ, nó lớn vậy rồi, không thể nào thua Hiên Hiên chứ? Ba nhớ Hiên Hiên đâu có chơi game.”
Bọn họ đứng xem một lớn một nhỏ chơi game với nhau.
Quả nhiên, ván đầu tiên Trang Hạo Hiên thua, cậu nhóc cau mày nói: “Ba ván hai thắng đi.”
Trang Hãn Học tự tin lắm: “Cậu nhường con ba ván trước đó. Hi hi hi hi.”
Bắt nạt trẻ con mà cũng không biết xấu hổ! Ông cậu này vô liêm sỉ quá! Sở Ngọc không vừa mắt với thái độ vênh váo của Trang Hãn Học, bèn đi tới thì thầm vài câu với Trang Hạo Hiên, Trang Hạo Hiên càng nghe càng nghiêm túc, gật đầu: “Ừm… ừm… được… tớ biết rồi. Tớ sẽ nhớ.”
Hai đứa nhìn nhau, Sở Ngọc giơ ngón cái với nó.
Lòng Trang Hãn Học chợt hẫng một nhịp, nói: “Này, này, con không được gian lận nhé. Đây là hack game. Vi phạm quy tắc thi đấu đấy!”
Sở Ngọc phân bua: “Con chỉ đưa chiến thuật thôi, chú là người chơi lâu năm bắt nạt người mới chơi, chú có thấy xấu hổ không? Trận đấu như vậy là không công bằng. Hiên Hiên cố lên. Cậu đừng sợ, chú gà lắm.”
Trang Hãn Học không mấy tự tin phản bác: “Gà hồi nào…”
Rồi hai cậu cháu lại đấu tiếp.
Trang Hạo Hiên thua liên tiếp ba ván, càng thua càng hăng, sau đó ván thứ tư lội ngược dòng, bắt đầu áp đảo Trang Hãn Học.
Trang Hãn Học: “…”
Trang Hạo Hiên đắc ý: “Con thắng rồi, cậu, thế nào?”
Thằng bé chỉ đợi xem cậu nó xấu hổ xin lỗi vì sự tự cao tự đại vừa rồi, không ngờ cậu nó còn vô liêm sỉ hơn nó tưởng.
Trang Hãn Học chắp tay khom lưng với nó, kính cẩn nói: “Từ hôm nay, con sẽ là sư phụ nhỏ thứ hai của cậu.”
Trang Hạo Hiên nghệt mặt ra: “???”
Thu Triết Ngạn không nhịn được cười: “Ha ha ha ha.”
Năm người chơi game suốt buổi chiều tại phòng chơi game.
Chơi vô cùng thoải mái, vui vẻ.
Mẹ của Trang Hạo Hiên đến đón con, gọi điện nhưng thằng bé đang đeo kính VR nên không nghe thấy.
Trước đây Trang Đình Đình không bao giờ chủ động bước vào nhà ông ba tồi tệ của mình. Đây là lần đầu tiên chị bước chân vào căn nhà này, người giúp việc mở cửa cho chị, bảo mọi người đang ở phòng chơi game.
Trang Đình Đình tìm đến, thấy Trang Hạo Hiên và Trang Hãn Học vẫn đang múa may quay cuồng.
Mấy phút sau, Trang Hạo Hiên mới phát hiện mẹ đến, vội gỡ kính ra: “Mẹ… mẹ…”
Bình thường mẹ không cho nó chơi game.
Trang Đình Đình thấy con căng thẳng như vậy, bèn nói: “Không sao, có gì mà sợ thế?”
Trang Hãn Học lập tức nhận lỗi: “Chị ba, do em cứ bắt nó chơi đấy.”
Trang Đình Đình tin ngay: “Ngoài em ra thì còn ai nữa.”
Trang Hạo Hiên: “Con chỉ chơi hôm nay thôi…”
Trang Đình Đình nói: “Chuẩn bị về thôi, mẹ đưa con với bạn con về.”
Trang Hạo Hiên lên xe cùng mẹ, trong lòng thấp thỏm.
Hai đứa trẻ nháy mắt ra hiệu với nhau ở ghế sau.
Trang Hạo Hiên dùng khẩu hình miệng nói:
Làm sao bây giờ?Sở Ngọc lắc đầu, an ủi nó không sao đâu.
Nhưng Trang Hạo Hiên vẫn lo lắm.
Sở Ngọc được đưa về nhà trước, vẫy tay tạm biệt Trang Hạo Hiên.
Giờ thì bạn thân về rồi, Trang Hạo Hiên đợi nghe mẹ mắng.
Trang Đình Đình hỏi: “Hôm nay chơi game ở nhà ông ngoại có vui không?”
Trang Hạo Hiên không dám nói vui, nhưng nói không vui thì lại trái lương tâm, nó nghe thấy mẹ nói: “Nếu con thích, mẹ cũng mua máy chơi game cho con nhé?”
Trang Hạo Hiên: “???”
Thế giới này bị làm sao vậy?Mẹ dịu dàng nói: “Nhưng phải làm bài xong mới được chơi đấy. Khi nào mẹ rảnh, mẹ sẽ chơi với con, được không?”
Trang Hạo Hiên hoàn hồn, cười nói: “Dạ, được ạ!… Nhưng mà mẹ bận rộn như vậy, giờ lại càng bận hơn. Cậu còn bảo con phải biết thông cảm cho mẹ, con thấy cậu nói rất có lý. Hôm nay cậu vui lắm, để con kể mẹ nghe…”
Hai ngày sau.
Anh hai mua vé máy bay về nước, trước khi đi còn nói với ba: “Nếu ba thực sự không tìm được nguồn thận thì cứ liên lạc với con. Ba nuôi con lớn, con trả lại cho ba một quả thận cũng chẳng sao.”
Làm ông Trang giận đến mức chẳng muốn nói chuyện với anh nữa.
Hai cha con đều cứng đầu như nhau.
Trang Hãn Học chống nạng ra sân bay tiễn anh hai. Thu Triết Ngạn đi làm thủ tục ký gửi hành lý.
Để lại hai anh em nói chuyện.
Trang Hãn Thần nói: “Sắp tới chú định làm gì? Chờ chân lành rồi đến sống cùng Thu Triết Ngạn, tiếp tục làm kẻ vô công rồi nghề à?”
Trang Hãn Học cười toe toét: “Em muốn mở công ty!”
Trang Hãn Thần ngây người: “Ai lừa chú hả hả?”
Trang Hãn Học nói: “Không có, tự em muốn mở thôi. Em cảm thấy mình có thể làm được.”
Trang Hãn Thần khá lo lắng cho em trai: “Chú về nhà rồi gửi cho anh một bản kế hoạch về công ty chú muốn mở đi.”
Trang Hãn Học gật đầu, cười rạng rỡ nói: “Anh hai, trước đây anh nói với em không thể lúc nào cũng vui vẻ, sẽ có lúc không vui, anh hỏi em phải làm sao? Bây giờ em đã nghĩ ra rồi.”
Trang Hãn Thần tò mò: “Thế nào?”
Trang Hãn Học: “Đúng là không thể lúc nào cũng vui vẻ, trốn thì trốn được đấy, nhưng đó không phải cách giải quyết. Trong lúc trốn tránh, điều chỉnh tâm trạng cho tốt rồi tự nhiên sẽ có cách giải quyết vấn đề thôi. Nhưng điều quan trọng nhất là phải tìm một người ở bên mình, nỗi buồn không đáng sợ, cô đơn mới đáng sợ.”
Trang Hãn Thần nở nụ cười dịu dàng với em trai: “Được rồi, đó là đạo lý của chú, chú sống vui vẻ như vậy cũng tốt.”
Trang Hãn Thần từng đọc một đoạn trong “Gào trăng trong núi”[*]: Tôi không dám khổ công mài giũa bản thân, sợ rằng cuối cùng sẽ biết mình không phải là châu ngọc; nhưng trong lòng vẫn còn chút hy vọng, nên không cam tâm làm bạn với gạch đá.
>> Nhấp xem chú thích.
Trước đây anh vẫn nghĩ, có phải Trang Hãn Học cũng có tâm lý như vậy hay không. Đứa em trai khiến người ta đau đầu này cứ mãi không chịu mài giũa viên đá thô của mình.
Nhưng anh chợt nhận ra.
Mỗi người mỗi khác, trên đời có muôn vàn cách sống.
Nếu kết quả của việc mài giũa là trở thành hình dạng giống hệt nhau, vậy thì Trang Hãn Học giữ nguyên như bây giờ có phải tốt hơn không? Hơn nữa, giữa châu ngọc và đá sỏi, cái nào quý giá, cái nào tầm thường, chẳng qua chỉ là tiêu chuẩn của đám đông, chứ không phải ai cũng cảm thấy châu ngọc quý giá hơn đá sỏi.
Biết đâu lại có người xem viên đá mà người khác thấy không đẹp kia là báu vật?
Trước khi lên máy bay, Trang Hãn Thần quay đầu nhìn lại.
Trang Hãn Học đang dựa vào người Thu Triết Ngạn, hắn vốn đã rạng rỡ, nhưng khi ở bên cạnh Thu Triết Ngạn, hắn lại càng rạng rỡ hơn, hạnh phúc như một mặt trời nhỏ.
Điện thoại của Trang Hãn Thần rung lên, liếc nhìn một cái, là tin nhắn Tô Tần Khải Minh gửi cho anh: [Cục cưng lên máy bay chưa?]
Lại còn “cục cưng”? Lớn thế này rồi còn gọi người ta là cục cưng, cái tên này cũng chẳng biết xấu hổ. Trang Hãn Thần đỏ mặt, thầm nghĩ, mình cũng chẳng có tư cách gì mà nói Trang Hãn Học.
Trên đời này làm gì có nhiều cặp đôi hoàn hảo như vậy, nhà ai chẳng phải nồi nào úp vung nấy?
Trang Hãn Học đang lên kế hoạch khởi nghiệp.
Chẳng phải dạo trước Thu Triết Ngạn suýt đẩy nền tảng livestream mà Trang Hãn Học ký hợp đồng vào tình trạng phá sản sao? Hắn cảm thấy làm livestream cũng khá, đây là ngành mới nổi.
Kinh doanh thực phẩm tinh thần chẳng cần vốn mà lợi nhuận cao.
Dù sao hắn cũng được chia cho một khoản tiền lớn, có phá sản cũng chẳng sao.
Người thì hắn đã tìm được rồi.
Chính là cô thư ký trước đây làm việc ở công ty nhà hắn, rất năng động, hắn định trả lương cao để mời cô ấy về làm. Đến lúc đó để cô nàng làm việc, hắn chỉ việc nằm dài hưởng thụ thôi. Hắn cảm thấy mắt nhìn người của mình rất tốt, Sở Ngọc là do chính tay hắn đào tạo, giờ thành danh lẫy lừng rồi đấy. Có người sinh ra để làm thiên lý mã, có người thích hợp làm Bá Nhạc, hắn chính là người thích hợp làm Bá Nhạc.
Mấy ngày nay hắn nhịn không chơi game, ở nhà suy nghĩ xem nên khởi nghiệp thế nào, còn kéo Thu Triết Ngạn vào cùng suy tính.
Trang Hãn Học hỏi: “Tiểu Thu, em thật sự không muốn làm ông chủ với tôi à?”
Thu Triết Ngạn bảo: “Em cũng có việc mình muốn làm, anh cứ chơi cho vui là được.”
Thu Triết Ngạn đã trả lại năm mươi triệu mà Trang Hãn Học đưa trước đó, bản thân còn lại một ít tiền, gần đây ở nhà chơi chứng khoán, còn đang nghiên cứu xem nên làm lĩnh vực gì cho lần khởi nghiệp thứ hai. Có lẽ do đi cùng Trang Hãn Học đến bệnh viện phục hồi chức năng, gặp nhiều người khuyết tật, nên anh muốn sử dụng công nghệ, tạo ra sản phẩm giúp đỡ người khuyết tật trong sinh hoạt, đi lại và tìm việc làm.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội thôi.
Gần đây Thu Triết Ngạn không nhắc gì đến chuyện kết hôn, ngày nào Trang Hãn Học cũng thấp thỏm chờ đợi, đợi đến tối đi ngủ cũng không thấy, hắn không biết Tiểu Thu không định cầu hôn nữa, hay là hắn đã đeo nhẫn vào thì không tháo ra được, nên Tiểu Thu mặc định hắn đã đồng ý lời cầu hôn rồi?
Nghĩ đến mà nôn nao.
Hay do dạo này bận quá nên quên mất?
Thu Triết Ngạn liên tục cầu hôn khiến hắn lúng túng, giờ anh im re thì hắn lại ngồi không yên.
Trang Hãn Học viết kế hoạch kinh doanh đến choáng cả đầu, bèn vào phòng tắm ngâm mình, vừa đủ thời gian xem một tập phim truyền hình với tốc độ nhân hai.
Tắm rửa xong đứng dậy, Trang Hãn Học vịn tay cầm bên cạnh, hắn cũng không biết tại sao, chiếc nhẫn vẫn luôn đeo trên ngón áp út không tháo ra được lại bị lỏng ra, rơi mất.
Trang Hãn Học hối hả tìm tới tìm lui trong bồn tắm, sơ ý kéo nút xả nước, nước ào ào chảy đi.
Hắn vội bịt nút xả nước lại, mò mẫm nửa ngày trời, vẫn không thấy chiếc nhẫn đâu.
Bèn lấy lưới lọc rồi xả nước vào, nước xả xong, bồn tắm trống không, vẫn chưa thấy nhẫn.
Tiêu đời.
Chiếc nhẫn cưới Tiểu Thu tặng hắn trôi xuống cống rồi!!!
Trang Hãn Học tr@n truồng ngồi xổm trong bồn tắm suy ngẫm về cuộc đời suốt mười phút.
Chủ động nhận lỗi, chịu đau mông một chút tốt hơn, hay là nghĩ cách mua chiếc nhẫn mới thì tốt hơn?
Trang Hãn Học quấn khăn ra khỏi phòng tắm.
Thu Triết Ngạn hỏi: “Sao anh ngâm lâu vậy? Lại xem phim không dứt ra được à?”
Trang Hãn Học chột dạ nghĩ, nếu Tiểu Thu phát hiện ra thì hắn sẽ nhận lỗi, còn không phát hiện thì hắn sẽ nghĩ cách đi mua cái mới: “Ừm… hay lắm.”
Trang Hãn Học chui vào chăn, nhanh chóng nhét tay vào trong chăn. Không thể để Tiểu Thu phát hiện ra!
Ngày hôm sau, Trang Hãn Học lấy cớ nói muốn bàn chuyện mở công ty, gọi thư ký đến: “Cô giúp tôi mua một chiếc nhẫn được không? Chiếc nhẫn trước đây tôi đeo cô từng thấy rồi đúng không, của hãng xxx ấy, cô hỏi xem họ có thể tăng giá làm gấp cho tôi một chiếc không.”
Cô nàng tỏ ra bất lực: “Đây là chuyện riêng của anh, anh mời tôi về để quản lý công ty, tôi bận lắm, mấy việc vặt vãnh này anh đừng đẩy cho tôi nữa.”
Trang Hãn Học: “Tôi là sếp của cô đấy, cô dám ăn nói vậy với tôi hả?”
Thư ký: “Tôi thật sự bận lắm. Mà ai lại nhờ người khác mua nhẫn cưới cho mình chứ?”
Trang Hãn Học suy nghĩ một lát, thấy cũng có lý, mấy thứ như nhẫn cưới, vẫn nên tự mua thì hơn. Hắn phải nhanh chóng mua một cái, đến lúc đó dù có làm mất cũng có cái để dỗ dành Tiểu Thu.
Trang Hãn Học không am hiểu về trang sức, bèn hỏi Giang Nhược Vân: [Cô biết cửa hàng nào bán nhẫn đẹp không?]
Giang Nhược Vân hậm hực nói: [Mua cho Thu Triết Ngạn à?]
Trang Hãn Học thẳng thừng thừa nhận.
Giang Nhược Vân giới thiệu cho hắn mấy thương hiệu, nói một cách cay nghiệt: [Cần em đi chọn cùng không?]
Trang Hãn Học: [Không cần đâu, tôi tự đi được. Làm gì có ai lại rủ bạn gái cũ đi mua nhẫn cho bạn trai hiện tại chứ?]
Vậy mà anh còn hỏi bạn gái cũ chỗ mua nhẫn đấy! Giang Nhược Vân tức lộn ruột, không báo thù này không đáng mặt phụ nữ: [Bây giờ anh giàu lắm phải không? Gần đây ê kíp bên em đang xem xét một kịch bản, chuẩn bị bấm máy, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ không đủ tiền, giám đốc Trang giàu có như vậy, em đã giúp anh nhiều lần, anh không định đầu tư để báo đáp em sao?]
Trang Hãn Học lập tức đồng ý, hắn nghĩ sẽ không thua lỗ đâu, với khả năng lựa chọn kịch bản của diễn viên hàng đầu như Giang Nhược Ngân, chắc chắn sẽ không thua lỗ.
Trang Hãn Học không thể chờ được nữa, hắn nói dối rồi một mình chạy đến cửa hàng trang sức để chọn nhẫn.
Cửa hàng trang sức này nằm trên con phố thương mại sầm uất nhất thành phố S. Trang Hãn Học nói tên, lại phát hiện mình là thành viên hạng SVIP, bạn gái cũ từng đăng ký thẻ thành viên dưới tên hắn, còn tiêu cả đống tiền ở đây.
Vì vậy Trang Hãn Học được mời vào phòng VIP, đích thân quản lý cửa hàng đưa mẫu cho hắn chọn.
Trang Hãn Học bảo: “Tôi muốn mua nhẫn đôi cho nam.”
Quản lý là người từng trải, bình tĩnh nói: “Vâng, thưa anh, anh có thể xem qua mấy mẫu này.”
Trang Hãn Học hơi ngạc nhiên, hắn đang xem album ảnh, còn so sánh với mấy mẫu nhẫn có sẵn tại cửa hàng. Không biết tại sao, giống như đột nhiên có thần giao cách cảm, hắn cúi đầu, nhìn thấy Thu Triết Ngạn ở dưới lầu, đang nhìn mình qua cửa kính. Bên cạnh Thu Triết Ngạn còn có Lâm Gia Mộ.
Trang Hãn Học: “…”
Tiêu đời, Tiểu Thu phát hiện mình nói dối rồi!Trang Hãn Học nghĩ tới nghĩ lui, thấy chỉ có thể cố dùng nụ cười để qua mặt anh.
Thu Triết Ngạn liếc hắn một cái, rồi bỏ đi, chắc chắn là giận rồi.
Trang Hãn Học thấy bóng lưng anh rời đi cùng Lâm Gia Mộ, trong lòng rất khó chịu, mặc dù trước đó Thu Triết Ngạn đã báo cáo với hắn rằng hôm nay sẽ đi tìm Lâm Gia Mộ bàn chuyện làm ăn.
Nhưng không ngờ lại tình cờ gặp nhau!
Trang Hãn Học cảm thấy trong lòng khó chịu, cũng không biết mình bị làm sao.
Bực bội như vậy, cũng không chọn được nhẫn nữa, Trang Hãn Học chọn đại một mẫu nhẫn đôi nam đắt nhất có sẵn, quẹt thẻ trả tiền, không kịp đóng gói mà chỉ nhét vào hộp nhỏ.
Hắn cầm hộp bước ra ngoài.
Chân hắn mới khỏi, đi lại thì được, nhưng không tiện chạy, mà có chạy cũng không nhanh.
Trang Hãn Học chạy xuống dưới lầu, đến chỗ vừa nãy thấy Thu Triết Ngạn, nhưng không còn bóng dáng ai.
Tiểu Thu đi mất rồi.
Chắc là vào trung tâm thương mại tìm chỗ ăn uống để bàn chuyện làm ăn?
Trang Hãn Học bèn vào trung tâm thương mại tìm người. Người đến người đi, nhưng không thấy bóng dáng Thu Triết Ngạn đâu, sảnh chính còn đang tổ chức hoạt động.
Hắn đang định gọi điện cho Tiểu Thu, vừa lấy điện thoại ra thì tay chân luống cuống làm hộp nhẫn rơi xuống đất.
Vừa hay có một nhóm người đi qua, ai đó đá vào hộp nhẫn, khiến nó văng ra xa.
Cái đệch! Mới vừa mua luôn đó!Trang Hãn Học vội đuổi theo hộp nhẫn, trượt chân suýt ngã nhào.
Lúc sắp ngã thì có người từ phía sau ôm eo đỡ hắn.
Thu Triết Ngạn bực bội nói: “Anh diễn xiếc đấy à?”
Trang Hãn Học đứng vững, đỏ mặt. Sao hắn lại xấu hổ vậy nhỉ?
Lúc này, một bé gái khoảng ba, bốn tuổi mặc bộ đồ liền thân hình con khủng long nhỏ chạy lon ton đến trước mặt họ, đưa hộp nhẫn cho hắn, giọng nói non nớt: “Chú ơi, đồ của chú rơi này.”
Trang Hãn Học nói: “Cảm ơn bé nha.”
Thu Triết Ngạn nhanh tay cầm hộp nhẫn, mở ra xem.
Cô bé được khen, rất hài lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chạy về tìm mẹ, muốn xin mẹ khen thêm một câu nữa.
Thu Triết Ngạn lạnh lùng hỏi: “Giải thích đi chứ? Mấy ngày nay anh lén la lén lút làm gì? Sao lại mua nhẫn hả?”
Trang Hãn Học cảm thấy không thể giấu được nữa, đành thú nhận: “Tiểu Thu, tôi… tôi làm mất chiếc nhẫn em tặng rồi. Hôm đó tôi tắm, không cẩn thận làm rơi, nó trôi xuống cống mất tiêu…”
Thu Triết Ngạn: “?”
Trang Hãn Học run sợ chờ đợi cơn giận của Thu Triết Ngạn.
Thu Triết Ngạn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cố tỏ ra giận dỗi một lúc, nhưng nhìn cái mặt đáng thương của Trang Hãn Học lại thấy buồn cười, anh hôn lên má hắn: “Làm gì đấy? Đang ở nơi đông người, em không ch1ch anh được đâu.”
Tai Trang Hãn Học đỏ bừng, hắn cảm thấy có người xung quanh đang nhìn họ.
Thu Triết Ngạn lại như không nhìn thấy gì, trong mắt chỉ có một mình hắn, anh nhìn hắn chằm chằm, nói: “Nhẫn mất có thể mua lại, công ty mất có thể mở lại, nhà bán có thể xây lại, nhưng anh chỉ có một, dù anh làm mất thứ gì em cũng không giận anh đâu. Nhưng, anh Trang à, anh thì sao? Anh mua nhẫn chỉ là để bồi thường vì đã làm mất, hay là có ý gì khác? Nếu để em cầu hôn anh, thì em tự mua là được rồi.”
Cái nhìn chăm chú của anh khiến mặt hắn đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.
Trong trung tâm thương mại bỗng vang lên một bài nhạc cầu hôn!
Giống như bị thôi miên, anh Trang với bộ óc đơn giản buột miệng: “Vậy… vậy để tôi cầu hôn em nhé.”
Thu Triết Ngạn cười: “Ừ, vậy em đợi anh cầu hôn em. Đừng để em đợi đến khi tóc bạc là được.”
Trang Hãn Học bỗng cảm thấy trên đời này sẽ không còn ai bao dung và yêu thương mình hơn Thu Triết Ngạn.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cũng quên mất mọi thứ xung quanh, lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, nói: “Ngay bây giờ nhé.”
Thu Triết Ngạn ngẩn người: “…? Anh đừng hấp tấp như vậy.”
Trang Hãn Học ngơ ngác: “Chẳng phải lúc nào em cũng muốn kết hôn sao?”
Thu Triết Ngạn nói: “Em rất muốn kết hôn, nhưng em không muốn ép anh cưới em. Phải để anh tự nguyện mới được.”
Trang Hãn Học suy nghĩ một lúc, hắn không còn nụ cười cợt nhả nữa, thậm chí còn có vẻ lăn tăn lo lắng, hắn cảm thấy từ lúc lọt lòng đến giờ, chưa lúc nào hắn nghiêm túc như lúc này: “Tiểu Thu, trước đây tôi luôn từ chối lời cầu hôn của em, lỗi không phải ở em, mà là ở tôi. Tôi tồi tệ, lười biếng, không cầu tiến, tôi nói tôi không dám đảm bảo rằng tôi sẽ yêu em mãi mãi. Nhưng từ khi sinh ra đến giờ, em là người đầu tiên cho tôi biết cảm giác yêu một người. Em luôn cố gắng làm tôi vui, tôi lại thường chọc em giận, nhưng thực ra tôi cũng muốn làm em vui.”
“Tôi có hơi hấp tấp.”
“Nhưng tôi nghiêm túc.”
“Tiểu Thu, lấy tôi nhé.”
Tim Trang Hãn Học đập thình thịch chờ đợi câu trả lời của Thu Triết Ngạn.
Thời gian đột nhiên trở nên dài đằng đẵng, ngay cả một giây cũng thật lâu.
Chẳng lẽ Tiểu Thu bị hắn từ chối hai lần, nên cũng định từ chối hai lần để gỡ gạc lại?
Thu Triết Ngạn ôm hắn, hôn hắn.
Cả trung tâm thương mại vang lên những tiếng cảm thán.
Thu Triết Ngạn quá vui mừng, anh ôm Trang Hãn Học nhấc bổng lên. Trang Hãn Học to lớn như vậy mà vẫn bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Thu Triết Ngạn muốn nhảy cẫng lên, nhìn hắn bằng ánh mắt nóng bỏng: “Đây là anh nói đấy nhé, em ghi âm lại rồi, anh không được nuốt lời. Em đồng ý, bây giờ tụi mình đi mua vé máy bay về quê em đăng ký kết hôn luôn!!!”
Trang Hãn Học vui mừng khôn xiết, bảo: “Mua vé làm gì! Tôi hỏi mượn máy bay riêng của ba!”
– Hết –
Lời tác giả:
Việc để Tiểu Trang cầu hôn là điều tôi đã sắp xếp từ lâu rồi! Ngọt lắm đúng không!
Cốt truyện chính đến đây là hết.
Tiếp theo tôi sẽ viết về đám cưới của họ, rồi cuộc sống hôn nhân và một phần ngoại truyện về việc nuôi dạy con cái (không phải do Tiểu Trang sinh nha!!!!). Còn có ngoại truyện về anh hai nữa. Vì tôi nghĩ chắc sẽ thú vị lắm, nên tôi muốn viết, tôi nhất định phải viết!
Tôi viết bộ truyện này ra để điều chỉnh tâm trạng, nên không muốn gượng ép thêm tình tiết nào nữa, hãy kết thúc gọn gàng ở đây nhé.
Trước đó có bạn nói việc Tiểu Trang về nhà lừa tiền là hành vi lệch lạc nên bỏ truyện. Nhưng thực ra, ngay từ đầu khi viết tôi đã dự định để họ không lừa được đồng nào. Hi hi. Trốn tránh là cách khiến tâm trạng vui vẻ, nhưng cũng không thể trốn mãi được, dù sao người sống trên đời cũng phải tiến về phía trước mà.
Tôi biết nhiều bạn muốn xem Tiểu Trang biến thành “tổng tài bá đạo” xoay chuyển tình thế, như vậy đọc mới đã. Nhưng thiết lập nhân vật của tôi cho anh ấy chính là một tên ăn hại. Anh ấy không thể biến thành anh chủ tịch vạn năng trong một sớm một chiều được, ngay từ đầu đã là vậy rồi.
Dù sao thì tôi cũng thấy rất vui khi viết bộ truyện này.
Trước đây khi tâm trạng xuống dốc, tôi càng ép mình viết, thì càng viết càng tệ, khi tôi chọn cách từ bỏ để điều chỉnh tâm lý, thì lại có thể viết ra được những câu chữ khiến bản thân thấy khá hài lòng.
Người ta nói “tay viết ra điều lòng nghĩ”, có lẽ đúng là như vậy. Khi vui vẻ, những gì viết ra cũng vui vẻ, khi buồn bã, thì viết gì cũng thấy buồn.
Truyện này khá đơn giản, hai nhân vật chính đều là những người đầy khuyết điểm, nhưng đối với nhau, họ là sự tồn tại duy nhất.
Hy vọng các bạn có thể sống vui vẻ như Tiểu Trang nha =3=
Rạng sáng 28/01/2020
Hàn Thục
=========
Aimee: Cuối cùng cũng hoàn thành bộ đầu tiên trên cái blog này rồi. Mình đã nhây quá lâu rồi. Cảm ơn những bạn đã chờ mình từ đầu tới giờ nha
Nói vậy thui chứ còn khoảng hai chục chương ngoại truyện lận =)), mình sẽ lên dần dần nha, xong rồi quay lại beta. Mấy chương đầu làm lúc mới vào nghề, đọc lại thấy ghê luôn
Hẹn gặp lại ở ngoại truyện nhe ~