Thu Triết Ngạn thở hổn hển chạy đến quảng trường.

Thế mà Trang Hãn Học lại đang tán gẫu với mấy nữ sinh bán bóng bay, đồ chơi kiếm tiền tiêu vặt, cười nói đến là vui vẻ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hắn, rạng rỡ vô cùng. Giữa dòng người đông đúc như vậy, anh vẫn có thể nhận ra tiếng cười sảng khoái ấy.

Khi anh sắp đến gần.

Trang Hãn Học như có linh cảm, quay đầu lại nhìn anh, nheo mắt cười.

Tim Thu Triết Ngạn đập loạn nhịp, thở không ra hơi, mấy ngày nay anh ăn không ngon, ngủ không yên, gầy đi rất nhiều, quầng thâm mắt đen xì, tóc tai bù xù, thậm chí ống quần còn một bên xắn, bên thả.

Không được đẹp trai cho lắm.

Anh nghe thấy Trang Hãn Học nói với mấy cô gái: “Này, bạn trai tôi đến rồi. Hẹn gặp lại sau nhé.”

Các cô nghe xong mắt sáng rực, má ửng hồng, nhất quyết tặng hắn một quả bóng bay hình heo Peppa, Trang Hãn Học cũng không khách sáo, cảm ơn rồi buộc bóng bay heo Peppa vào xe lăn.

Thu Triết Ngạn cảm thấy mình đã rất bình tĩnh tự chủ, nhưng cái tên oan gia này vẫn khiến trái tim anh chông chênh lên xuống.

Anh đã nói với Trang Hãn Học tỉ mỉ tất cả chi tiết trong kế hoạch của mình.

Nhưng kết quả là tên này tự ý chạy ra ngoài!

Anh có thể không đến sao?

Rõ ràng biết là không an toàn, rõ ràng biết là không lý trí, rõ ràng biết là đầy sơ hở, nhưng anh vẫn lao ra khỏi cửa ngay lập tức.

Cả kế hoạch đã bị vứt ra sau đầu.

Nhìn này, tuy Trang Hãn Học bề ngoài bị giam lỏng nhưng vẫn sống nhàn nhã không có sự kháng cự nào, thực ra trong lòng không lúc nào không nghĩ đến anh, chỉ cần có cơ hội là lập tức trốn ra ngoài.

Nhưng khi anh tìm đến nơi lại thấy tên này ung dung tự tại, chẳng có chút căng thẳng nào của kẻ bỏ trốn.

Trang Hãn Học như không có chuyện gì xảy ra, như chỉ ngồi xe lăn ra ngoài dạo chơi một vòng.

Chỉ có một mình anh là lo lắng cuống cuồng.

Anh vừa gấp vừa giận: “Anh còn tâm trạng tán gái nữa hả?!”

Trang Hãn Học tự cho là có lý, nói: “Em lại ghen à? Có tán gái gì đâu, đây là tìm vệ sĩ đấy. Tôi cố ý đến chỗ đông người đợi em, còn kiếm mấy người nói chuyện, lỡ như người của ba thình lình xông đến bắt tôi, thì kêu cứu còn có người tin chứ.”

Bây giờ Thu Triết Ngạn chẳng có thời gian để cãi nhau với tên ngốc này, quay lưng lại nói: “Không có thời gian kiểm tra xem xe lăn này có định vị hay không… lên lưng em cõng.”

Trang Hãn Học nằm sấp lên lưng anh, vừa leo lên đã nói: “Có định vị, có màn hình hiển thị, còn là màn hình cảm ứng nữa, có thể kết nối mạng, có bản đồ điện tử luôn.”

Thu Triết Ngạn giật bắn người: “… Sao anh không nói sớm??”

Trang Hãn Học ôm cổ anh: “Lúc gọi điện cho em thì tôi chưa phát hiện ra. Sau đó mới biết, mà tôi nghĩ giờ cũng không thể lái xe quay về. Đã trốn ra rồi, còn chạy về làm gì?”

Trang Hãn Học đột nhiên bỏ chạy, làm hỏng hết kế hoạch của anh.

Nhưng ai bảo anh lại thích tên ngốc này chứ?

Trang Hãn Học chính là người đàn ông như vậy, giống như một cơn gió ấm áp, tự do tự tại, luôn hành động trước rồi mới nghĩ.

Trang Hãn Học nằm trên lưng anh cười: “Hahahaha.”

Thu Triết Ngạn tức giận, véo mông hắn: “Anh cười cái gì? Anh còn cười được à? Lần này hỏng bét rồi.”

Trang Hãn Học suýt ngã, may mà bám chặt: “Tôi chỉ cảm thấy mình cưỡi em chạy trốn như vậy thật sự rất buồn cười… Đằng kia có người nhìn tụi mình kìa, chắc tưởng tụi mình bị thần kinh á hahahahaha.”

Thu Triết Ngạn tức giận rồi cũng bật cười.

Bây giờ trông họ thật thảm hại.

Một người què, một người lôi thôi lếch thếch, một người cười ha hả, một người lấm la lấm lét.

Người này cõng người kia, chen chúc giữa dòng người.

Vẫn chưa đi được bao xa.

Nhiều nhất là trăm mét.

Bọn họ đã bị người ta vây quanh.

Bắt gọn cả bọn.

Trang Hãn Học hỏi người đến bắt: “Là ba tôi hay mẹ tôi?”

Người kia đáp: “Ông Trang đang đợi hai người tại khách sạn gần đây.”

Trang Hãn Học “À” một tiếng, “Là ba đấy.”

“À” cái đầu anh! Thu Triết Ngạn cau mày, không nói năng gì. Bây giờ chỉ còn cách cứng đầu đối mặt thôi.

Anh không nên ôm tâm lý may mắn.

Nhưng nếu được làm lại, anh vẫn sẽ chạy đến thôi. Anh vốn chẳng phải người điềm tĩnh mà.

Trang Hãn Học bảo Thu Triết Ngạn đặt mình xuống. Hắn đứng bằng một chân, dựa vào người Thu Triết Ngạn, chỉ đạo người đến bắt bọn họ: “Không mất xe lăn đấy chứ? Bảo người ta lái đến cho tôi ngồi đi.”

Rồi còn nói với Thu Triết Ngạn: “Tiểu Thu, chiếc xe đó tốt lắm, chạy cũng nhanh nữa. Em ngồi thử không?”

Thu Triết Ngạn: “…”

Anh chịu thua tên này rồi.

Trang Hãn Học thấy anh căng thẳng quá, bèn nắm tay anh: “Đừng sợ.”

Thu Triết Ngạn chẳng đùa nổi: “Không phải sợ. Chuyện này nằm ngoài kế hoạch của em, em chưa kịp chuẩn bị gì đã đi gặp ba anh… không biết sẽ ra sao nữa.”

Trang Hãn Học lại rất thoải mái: “Tôi thì thấy tình hình vẫn ổn lắm. Nếu ba thực sự muốn chia rẽ chúng ta thì chỉ cần bắt tôi đi là được, sao còn bắt cả em nữa? Đúng không?”

Thu Triết Ngạn ngẩn ra một lúc.

Trang Hãn Học: “Trên đường đến đây, tôi vốn tưởng ba sẽ bắt tôi về. Nhưng ba không đến, tôi nghĩ chắc ba muốn đợi em đến rồi bắt cả hai. Nhưng nếu chúng ta có thể chạy thoát thì càng tốt.”

Hai người đan mười ngón tay vào nhau, chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út va vào nhau.

Thu Triết Ngạn cúi đầu nhìn: “… Anh vẫn đeo nhẫn suốt à?”

Trái tim bỗng nhiên tràn đầy dũng khí vô hạn.

Trang Hãn Học gãi đầu nói: “Tháo không ra…”

Thu Triết Ngạn: “…”

“Đinh.”

Thang máy đã đến tầng.

Ông Trang đặt một căn phòng tổng thống để nói chuyện.

Thu Triết Ngạn vẫn còn hơi căng thẳng, khi bước vào phòng nghe thấy tiếng cửa khóa lại thì không khỏi cứng người.

Đây là tầng mười mấy. Chỉ có một cánh cửa. Bên ngoài có người canh gác.

Có chạy đằng trời.

Ông Trang vẫn mặc đồ ở nhà, trang phục truyền thống, trông rất thoải mái. Ông ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy họ đến cũng không đứng dậy.

Ông bình tĩnh nhìn Trang Hãn Học: “Về rồi à.”

Cứ như con trai chỉ đi dạo một vòng, chứ không phải bỏ trốn bất thành.

Rồi ông nhìn Thu Triết Ngạn.

“Còn dẫn theo một người về.”

Thu Triết Ngạn không thể không cúi đầu: “… Con chào chú.”

Ông Trang cười cười: “Lúc tuyên bố trên mạng sẽ trả thù tôi, cậu ngông cuồng lắm đấy.”

Ánh mắt Thu Triết Ngạn vẫn lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Con gọi chú một tiếng ‘chú’ là vì chú là ba của anh Trang Hãn Học, con vẫn rất tức giận chuyện hai người đánh gãy chân anh ấy.”

Trang Hãn Học: “…”

Ông Trang: “…”

Ông Trang nhìn Trang Hãn Học, cố nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: “Ha ha ha ha…”

Trang Hãn Học sờ mũi, xấu hổ nói: “Chân anh gãy không phải do ba mẹ đánh đâu. Lúc đó anh muốn trốn đi tìm em, trượt chân rồi ngã. Anh tự ngã thôi.”

Thu Triết Ngạn ngây người, mặt đỏ bừng lên.

Giống như một chú chó golden retriever ngốc nghếch.

Chết tiệt, đáng yêu quá đi! Trang Hãn Học nghĩ thầm.

Rồi anh cúi đầu, dùng đôi mắt sáng ngời trừng hắn.

Cứ như đang dùng ánh mắt nói: Sao anh không nói với em sớm hơn?

Trang Hãn Học nói như lẽ đương nhiên: “Em có hỏi tôi đâu. Nếu em hỏi thì tôi nhất định sẽ nói cho em biết. Tôi nào có ngờ em lại hiểu lầm như vậy.”

Trang Hãn Học cảm thấy như thế là không được, giống như mình đang đứng về phe ba mẹ vậy, nên vội bổ sung: “Tuy nhiên! Ba mẹ cố chấp thực sự, cứ phải chia rẽ chúng ta!”

“Chả phải người tốt.”

Ba tặc lưỡi: “Tôi không phải người tốt, vậy đứa con tôi sinh ra có thể là người tốt à?”

“Đã rơi vào tay tôi rồi, còn dám cãi lại tôi, không sợ hả?”

Trang Hãn Học lập tức sợ hãi: “Sợ ạ.”

Thu Triết Ngạn tiến lên nửa bước, đứng chắn trước mặt hắn, hai người nắm tay nhau, chiếc nhẫn trên ngón áp út trông thật chói mắt.

Ông Trang nói: “Ba bảo sao tay con cứ dán băng cá nhân hoài, vết thương gì mà lâu lành thế, hóa ra là đeo nhẫn.”

Giọng ông dần nhỏ đi, thở dài bảo: “Ba luôn cảm thấy không chân thực, luôn cảm thấy con không nghiêm túc. Lần này thì nghiêm túc thật rồi.”

Ông thấy thật khó hiểu: “Sao con cũng thích đàn ông luôn vậy?”

Trang Hãn Học: “Do duyên phận ạ.”

Thu Triết Ngạn im lặng quan sát một lúc, cảm thấy ba của Trang Hãn Học cũng không quá cứng rắn, tuy còn mơ hồ, không thừa nhận, nhưng cũng không kiên quyết phủ nhận anh.

Liệu có hy vọng không?

Anh vốn đã xây dựng xong chiến tuyến, anh hai, chị ba, cháu trai của Trang Hãn Học, thậm chí cả tình địch của anh, đều đã lôi kéo về phe mình.

Thu Triết Ngạn thăm dò: “Thưa chú, con thực sự yêu anh Trang Hãn Học. Xin chú hãy tin con, con thật lòng với anh ấy.”

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để tranh luận.

Nhưng lại nghe thấy ông Trang thoải mái nói: “Tôi tin.”

Thu Triết Ngạn: “?”

Ông Trang nói: “Để đánh trận này, cậu đã bán rẻ công ty mà mình vất vả cứu về. Cậu sẵn sàng làm ăn thua lỗ như vậy, chắc chắn là vì thật sự yêu đứa con trai này của tôi rồi.”

Mặc dù Thu Triết Ngạn giỏi về IT, nhưng anh thực sự không giỏi ăn nói, anh không hiểu ý của lão cáo già này.

Cuối cùng, Trang Hãn Học cũng biến sắc, hắn kinh ngạc hỏi: “Em bán công ty rồi ư?!!!”

Thu Triết Ngạn không né tránh mà nhìn thẳng lại.

Ông Trang nói: “Đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy nữa, cậu thanh niên, trông ghê lắm. Thật đáng sợ.”

Trang Hãn Học kéo tay Thu Triết Ngạn: “Tôi hỏi em đấy.”

Thu Triết Ngạn nói: “Xin chú nói thẳng ra ý của mình là gì? Dù ý chú là gì, con cũng sẽ đưa anh ấy đi. Cho dù bây giờ không thể, thì sau này cũng có thể. Cô chú không thể nào cắt internet và cô lập anh Trang Hãn Học cả đời được.”

Ông Trang nhướn nhướn mày, giơ tay lên: “Đừng dọa nạt tôi, tôi không sợ đâu.”

Trang Hãn Học lại nhìn ba mình: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Công ty của Tiểu Thu bị bán rồi ạ?”

Thu Triết Ngạn nói: “Con không hù dọa chú. Con sẽ không từ bỏ đâu.”

Ông Trang thấy cậu thanh niên này đã bị mình chọc xù lông rồi, cảm thấy đã đủ, bèn thu dây câu lại, từ tốn nói: “…Đừng căng thẳng như vậy.”

“Tôi không cùng quan điểm với mẹ của Hãn Học.”

“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Trang Hãn Học vô cùng kinh ngạc: “Hở?”

Chuyện gì đã xảy ra vậy???

Sao tự dưng vượt ải dễ dàng thế? Hắn đâu có hack đâu!

Ông Trang nói: “Không phải ba không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau. Ba đồng ý rồi thì ít nhất mọi chuyện cũng danh chính ngôn thuận một nửa, đúng chứ?”

Trang Hãn Học hỏi: “Ba ơi, có phải ba bị bệnh nên lú rồi không?”

Ông Trang trợn mắt nhìn hắn: “Giờ ba suy nghĩ thấu đáo rồi cũng không được à?”

Trang Hãn Học: “Dạ được chứ, vậy con với Tiểu Thu đi nhé.”

Ông Trang ngăn lại: “Ba chưa nói xong. Con vội cái gì?”

Thằng con này đúng là ăn cây táo rào cây sung. Nhưng vậy cũng đủ thấy được thằng nhỏ ngốc nghếch này yêu cậu thanh niên kia đến mức nào.

Ông không nhìn ra con trai mình có gì xuất chúng.

Thu Triết Ngạn: “… Xin chú cứ nói.”

Ông Trang chậm rãi nói: “Tôi nuôi con trai lớn như thế rồi, cậu không thể cứ thế mà dẫn nó đi được, đúng chứ? Tôi đã điều tra tài sản của cậu. Đưa một trăm triệu ra thì tôi sẽ đồng ý cho Trang Hãn Học đi theo cậu.”

– Hết chương 59 –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play