Tác giả: Hàn Thục

Biên tập: Aimee

Trang Hãn Học cảm thấy tóc gáy dựng đứng, hắn nhíu mày nói với mẹ: “Thôi đi mẹ, mình đến đây để gặp anh hai mà, đừng lan man nữa.”

Quá là hoang đường!

Vốn tính hắn vô tư, không để ý nhiều chuyện. Trước đây cũng không phải là chưa xảy ra chuyện tương tự. Cách suy nghĩ của hắn khác với người bình thường, hắn cho rằng đàn ông ra ngoài tìm thú vui không vấn đề gì, vậy tại sao phụ nữ lại không thể? Nên hắn chẳng để tâm chuyện mẹ có nhân tình bên ngoài.

Nhưng lúc này hắn thấy hơi khó chịu.

Người khác thì hắn chẳng quan tâm đâu, nhưng Thu Triết Ngạn là của hắn mà.

Thu Triết Ngạn là của hắn, chỉ riêng hắn mà thôi!

Vất vả lắm hắn mới tìm được một người bao nuôi như thế.

Vừa dịu dàng, chu đáo, lại còn bao dung, không bao giờ ép buộc hắn phải tiến bộ, kỹ năng trên giường thì miễn bàn, ngoài việc đôi khi ghen tuông vô cớ và luôn đòi cưới ra, thì quả thật quá hợp ý hắn rồi.

Nếu không, sao hắn lại tự nguyện hi sinh quay về cái nhà ngột ngạt này chứ.

Giờ lại còn lọt vào mắt xanh của mẹ vì cái nhan sắc đó, đều tại Tiểu Thu đẹp trai quá.

Trang Hãn Học đã nói vậy rồi, mẹ cũng không cố chấp nữa, nghĩ lại thì gặp con trai quan trọng hơn. Bây giờ bà đã lớn tuổi rồi, nuôi trai trẻ chỉ để ngắm cho vui mắt thôi, cũng như nuôi con chó con mèo, cùng đi chơi với bà, phục vụ bà chu đáo. Mươi năm nữa, nếu không còn đi lại được, bà cũng muốn tìm một chàng đẹp trai, lanh lợi, dẻo mồm để đẩy xe lăn cho mình, ngắm thôi cũng thấy vui.

Mẹ gật đầu: “Ừ cũng phải, thôi đi gặp anh con đi.”

Trang Hãn Học liếc nhìn Thu Triết Ngạn bằng khóe mắt.

Thì thấy Thu Triết Ngạn đã làm xong thủ tục nhận phòng, đang kéo vali đi về phía thang máy.

Trang Hãn Học nhìn chằm chằm vào những con số nhảy trên màn hình điện tử, sốt ruột nghĩ, sao thang máy còn chưa tới?

Thu Triết Ngạn đi tới, không nói chuyện với hắn.

Trang Hãn Học cảm thấy như mắc xương trong họng, hắn nhích sang bên, che khuất tầm nhìn của mẹ.

Tuy có lẽ Thu Triết Ngạn đã biết hoàn cảnh gia đình hắn, nhưng hắn vẫn không muốn để Thu Triết Ngạn chứng kiến tận mắt mấy chuyện xấu trong nhà mình, xấu hổ lắm.

Mẹ nói với vẻ bất lực: “Mẹ bỏ suy nghĩ đó rồi, đừng có đề phòng mẹ như vậy.”

Trang Hãn Học đang định nói thì điện thoại trong túi rung lên, có tin nhắn mới.

Hắn lấy điện thoại ra, điều chỉnh góc độ để mẹ không nhìn thấy, đó là tin nhắn của Thu Triết Ngạn.

Họ đứng cách nhau nửa mét nhưng như đang ở hai thế giới.

Thu Triết Ngạn: [Đó có phải mẹ anh không? Trông cô trẻ hơn tuổi thật nhiều, khuôn mặt cũng có nét giống anh nữa. Sao anh lại đến đây với mẹ vậy?]

Trang Hãn Học: [Sao em không báo tôi biết là em sẽ tới vậy?]

Thu Triết Ngạn: [Thì anh nói ngày kia sẽ đưa em đi gặp ba mẹ anh mà? Em đến sớm thôi, chứ không lẽ tới lúc đó mới gấp gáp chạy đi?]

Trang Hãn Học: [Còn công ty em thì sao?]

Thu Triết Ngạn: [Xong việc kết nối nguồn vốn rồi nên cũng thoải mái hơn. Tiền của anh em ghi nợ trước, sẽ trả dần cho anh]

>> Nhấp xem chú thích.

Trang Hãn Học: [Vậy em cứ quy đổi thành cổ phần cho tôi đi]

Thu Triết Ngạn dứt khoát đồng ý: [Được chứ]

Mẹ của Trang Hãn Học liếc nhìn hắn, hỏi: “Con đang nhắn tin với ai vậy? Sao lâu thế?”

Nghe vậy, Thu Triết Ngạn không dám nhắn tiếp nữa. Trang Hãn Học cũng cất điện thoại đi.

Trang Hãn Học nói: “Có ai đâu mẹ.”

Mẹ hỏi: “Con chưa chia tay với cô gái mà con đang hẹn hò bên ngoài à?… Nghĩ lại thì cũng phải, nếu mẹ là cô ta, bạn trai bỗng nhiên nói gia đình anh ta giàu có lắm, thì mẹ cũng chẳng chia tay đâu.”

Đinh.

Thang máy đến rồi.

Trang Hãn Học và mẹ vào thang máy, hắn đứng sau mẹ ra hiệu cho Thu Triết Ngạn không được tới gần.

Thu Triết Ngạn giả vờ không nhìn thấy, cứ thế kéo vali đi vào, đứng trong góc như không có chuyện gì xảy ra.

Mẹ nói: “Chắc ba con đã ở đó rồi.”

Trang Hãn Học không nhịn được nói: “Mẹ à, anh hai với ba căng thẳng như thế, chỉ riêng việc ba tự nguyện đến gặp anh thôi đã khó tin lắm rồi. Lúc gặp anh hai, con thấy anh cũng chẳng muốn gặp ba đâu.”

Mẹ lại rất tự tin: “Vậy thì mẹ con mình cá một ván nhé? Chắc chắn anh con đã mở cửa cho lão già đó vào rồi.”

Trang Hãn Học: “Thôi ạ.”

Mẹ cảm khái: “Trong ba đứa thì anh hai con là đứa có tính tình giống lão già đó nhất, trừ việc nó không thích phụ nữ mà thích đàn ông, chẳng biết giống ai nữa. Nó sẽ giữ thể diện cho lão thôi, nhưng vào cửa rồi thì không biết thế nào. Hay lắm, được dịp xem ba con làm ầm ĩ.”

“Mẹ đoán là ba con vẫn chưa nghĩ thông suốt đâu.”

“Mẹ thì nghĩ thông suốt rồi, dù sao mẹ cũng có hai đứa con trai. Một đứa thích đàn ông, mẹ không ép buộc làm gì, vẫn còn con có thể nối dõi tông đường. Đúng rồi, con cũng không còn nhỏ nữa, lúc mới về công việc bận rộn, mẹ không nhắc, nhưng mẹ đã hỏi thăm vài cô gái giúp con rồi, khi nào rảnh thì sắp xếp đi xem mắt, hai năm nữa kịp cưới vợ…”

Trang Hãn Học hít một hơi lạnh: “Con còn nhỏ mà…”

Nếu có cây gậy chọc mèo trong tay, hẳn mẹ đã vụt hắn rồi. Bà nói nhỏ: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bảo là nhỏ? Cả ngày chỉ thích chơi bời.”

Trang Hãn Học không nói gì, lấm lét liếc nhìn Thu Triết Ngạn, thấy anh không quay lại, chỉ có sống lưng cứng đờ.

Thu Triết Ngạn nhấn tầng thấp hơn nên đến trước.

Trang Hãn Học nhìn anh đi, như chỉ là người xa lạ.

Họ đến trước cửa phòng Trang Hãn Thần, còn chưa đi tới nơi, Trang Hãn Học đã dựng tai lên, tưởng chừng như có thể nghe thấy tiếng hai cha con cãi nhau, nhưng kết quả lại rất yên tĩnh.

Cũng có thể là khả năng cách âm của phòng quá tốt.

Hoặc có khi ba không đến?

Trang Hãn Học gõ cửa.

Anh hai ra mở cửa.

Trang Hãn Học ngó qua vai anh hai, thấy ba đang ngồi trên ghế salon. Ông ấy đến thật.

Ba hắn đứng dậy, có lẽ là thấy mẹ nên cảm thấy mất mặt, khó chịu hỏi: “Sao bà lại đến đây?”

Mẹ thản nhiên bước vào, đáp trả: “Tôi đến thăm con trai tôi. Nhưng còn ông, không phải đã nói là đoạn tuyệt quan hệ cha con với Thần Thần rồi à? Sao lại ở đây?”

Ông già cười khẩy: “Bà đến đây vì chuyện gì thì tôi cũng như thế đấy.”

Trang Hãn Thần đóng cửa lại.

Anh hai còn rảnh tay pha cà phê, vừa nói: “Tối rồi uống cà phê không tốt, nhưng con quen uống cà phê rồi, nên chỉ mang theo thứ này thôi. Ba mẹ có muốn uống không? Dạo trước rảnh rỗi con còn thi được chứng chỉ pha chế cà phê đấy.”

Ba bực bội nói: “Anh còn rảnh rỗi đến nỗi học pha cà phê nữa à? Vứt bỏ công việc kinh doanh, để lại đống hổ lốn cho một ông già như tôi phải dọn dẹp hậu quả. Anh điên rồi, chỉ vì một thằng đàn ông mà bỏ mặc cả gia sản, cắt đứt tình cha con chỉ để ở bên nó. Thằng đó thì có gì tốt?”

Trang Hãn Thần: “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là con không thể rời xa anh ấy.”

Mẹ nói: “Đã bao nhiêu năm rồi chúng ta chưa ngồi lại nói chuyện với nhau như thế này…”

Trang Hãn Học nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Chắc cũng khoảng mười năm rồi nhỉ? Chị ba không có mặt, nếu có chị ở đây thì mới đông đủ.”

Trang Hãn Thần pha cà phê xong, rót cho mỗi người một ly.

Không ai uống, chỉ bày ra cho có. Mỗi mình Trang Hãn Học uống, còn khen: “Anh hai, cà phê anh pha ngon thật đấy.”

Ba mẹ đều không đếm xỉa tới, hắn thấy hơi lúng túng.

Anh hai về rồi thì trong mắt ba mẹ chỉ có đứa con trai lớn thôi.

Ba nói ngay trước mắt hắn: “Em trai con đúng là vô tích sự. Con quay về đi. Mỗi người nhường một bước được không? Ba không yêu cầu con chia tay với người đàn ông đó nữa. Bỏ tiền ra sinh một đứa con cũng không phải chuyện gì khó. Chỉ cần con đồng ý, nhà họ Trang vẫn là của con.”

Trang Hãn Thần khẳng khái từ chối: “Không cần đâu ạ.”

Ba tức giận quát: “Tôi đã bỏ qua chuyện anh dây dưa với đàn ông, khiến tôi mất mặt, vậy mà anh còn dám nói không?”

Trang Hãn Thần bình tĩnh trả lời: “Sao con lại không dám chứ, giờ con không sống dựa vào ba nữa rồi. Con đã có một con gái rồi, không muốn tốn tiền để tạo ra một đứa trẻ nữa. Ba thực sự nghĩ rằng dòng máu chảy trong huyết quản của mình là màu xanh lam, nhất định phải để lại giống nòi, nếu không sẽ có lỗi với loài người à?”

Mẹ nói: “Miệng của ba con đúng là miệng chó không thể mọc được ngà voi.”

Miễn là không nhắc đến việc đưa tiền cho đứa con của ả đàn bà kia, thì bà chẳng quan tâm việc gia sản sẽ được giao cho con trai lớn hay con trai út.

Hai vợ chồng như thể đã bàn bạc trước, ông sắm vai kẻ xấu, bà lại diễn vai người tốt, bà dịu giọng nói: “Mẹ không như ba, mẹ không ép con nữa. Dù sao thì mẹ cũng đã nghĩ thông suốt rồi, dù con có giết người phóng hỏa hay đồng tính, con vẫn là con trai của mẹ. Không sao, con không muốn sinh con thì thôi, nhưng mẹ thấy nuôi con ruột vẫn tốt hơn. Đến lúc đó để em con sinh thêm mấy đứa con trai, chia cho con một đứa.”

Hóng chuyện nãy giờ, rốt cuộc lửa cũng cháy tới hắn rồi.

Trang Hãn Học giật mình: “Mẹ coi con là lợn à? Còn bảo con sinh thêm mấy đứa nữa?”

Hắn còn rất biết thân biết phận: “Hơn nữa con ngốc thế này, con cái của con chẳng thông minh tới đâu đâu.”

Mẹ nói: “Con không ngốc, chỉ lười thôi. Có cháu rồi, ba mẹ dạy dỗ nhiều hơn là được.”

Nghe đến đây, Trang Hãn Thần thực sự không nhịn được cười.

Bảo Trang Hãn Học sinh con rồi chia cho anh một đứa, bây giờ ba mẹ chưa biết em trai cũng đang hẹn hò với đàn ông, chẳng biết khi biết sự thật sẽ ra sao nữa.

Trang Hãn Thần nói: “Nó cũng không sinh con đâu.”

Trang Hãn Học hoảng hồn: “Anh!”

Anh hai định giúp hắn come out à? Hắn còn chưa sẵn sàng đâu! Muốn công khai thì cũng để hắn tự nói chứ!

Trang Hãn Thần lạnh lùng nói: “Ông Trang, bà Trần, cho đến bây giờ hai ông bà vẫn chưa hiểu sao? Nếu Trang Hãn Học muốn kết hôn sinh con thì đã sinh từ lâu rồi, làm gì phải chờ đến tận bây giờ?”

“Ba, trước đây ba hỏi tại sao con lại đột nhiên thích đàn ông, phải không? Không phải đột nhiên, hồi tiểu học con đã bắt gặp ba đưa phụ nữ về nhà ngoại tình, lúc đó con buồn nôn, thực sự rất ghê tởm.”

“Con nghĩ rằng sau này con không thể ngủ với phụ nữ, đều là nhờ ba cả. Đừng đổ lỗi cho người khác nữa.”

“Tại sao con lại thích đàn ông, tại sao Đình Đình bỏ đi, tại sao mọi chuyện đều trái ngang, tại sao Hãn Học không chịu kết hôn sinh con, ba mẹ nghĩ đó là lỗi của ai? Tất cả đều là vì ba mẹ làm gương cả.”

“Ba mẹ tưởng mình che giấu rất khéo, cho rằng con cái không biết gì cả à.”

“Đừng nói đến đạo hiếu nữa, hãy thực tế một chút đi.”

Không khí trong phòng như đột ngột hạ xuống mười độ.

Trang Hãn Học rùng mình, hắn nhìn ba mẹ, mẹ cầm ly cà phê lên nhấp một hớp, như thể chuyện không liên quan đến mình, sắc mặt ba còn khó coi hơn cả lúc sáng, thẳng tay ném cái ly.

Nước cà phê màu nâu làm bẩn tấm thảm.

Trang Hãn Học không dám lên tiếng.

Ông Trang hỏi: “Anh cố tình về đây chọc tức tôi phải không?”

Trang Hãn Thần đáp: “Con không có ý định gặp ba, chính ba đòi đến đây. Nếu ba không hài lòng thì cứ ra về. Con cũng muốn đi ngủ sớm.”

Ông Trang tái mặt, phẩy tay áo đứng dậy ra về, còn lẩm bẩm đe dọa: “Đây là do anh tự nói đấy, lần sau dù anh có van xin tôi cũng sẽ không gặp anh nữa đâu.”

Trang Hãn Thần làm động tác mời: “Sẽ không có ngày đó đâu ạ.”

Mẹ cười nói: “Con đừng để ý đến lão già tệ hại đó. Hôm khác mẹ lại đến thăm con nhé, Thần Thần.”

“Có thời gian thì đưa con gái về chơi cũng được… Mẹ sẽ xem con bé như cháu ruột, thật đấy.”

“Giờ lão kia đi rồi, mẹ con mình có thể nói chuyện đàng hoàng. Nhìn lão ta tức tối mà mẹ vui phải biết.”

“Mẹ nghĩ mình có thể bàn lại điều kiện, đến lúc công ty vào tay con, con muốn làm gì thì làm, nhỉ?”

Vì ở lại nói chuyện thêm với anh hai.

Họ đi chầm chậm hơn một chút.

Trang Hãn Học cũng không để ý đến việc ba mình bỏ đi, hắn nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng cửa không đóng hẳn.

Trang Hãn Học nghe loáng thoáng tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Tiếng gì vậy nhỉ?

Nhưng vì chưa thoát được, nên hắn không vội ra ngoài xem.

Mẹ nói chuyện với anh hai khá lâu.

Trang Hãn Thần nói: “Mẹ à, con không phải Trang Hãn Học, mẹ không dỗ ngọt con được đâu.”

Trang Hãn Học liếc nhìn, sao hắn nằm không cũng dính đạn vậy?

Mẹ nói: “Mẹ đâu có dỗ ngọt con, mẹ nói thật lòng đấy. Mẹ muốn hai anh em con kế thừa gia sản, lúc con không ở đây, nếu em con có thể gánh vác được thì cũng không sao, nhưng nó tuổi tác đã cao rồi mà chưa có tiến bộ gì, thực sự chẳng làm được gì. Có lẽ nó chỉ có thể ở nhà sinh vài đứa cháu chơi với mẹ thôi.”

Trang Hãn Thần không lộ vẻ gì, liếc nhìn Trang Hãn Học một cái.

Trang Hãn Học cúi đầu, kiếp này hắn sẽ không có đứa con nào đâu!

Trang Hán Học lúng túng nói: “Mẹ, con không muốn có con, bản thân con còn chưa lo được cho bản thân mình thì sao mà có con được?”

Mẹ nói: “Đợi đến khi con kết hôn rồi làm cha là tự học được thôi.”

Chuyện này thì Trang Hãn Học có thể đưa ra ví dụ thực tế: “Thôi đi, ba có tới bốn đứa con rồi mà có thấy ba làm tốt vai trò người cha đâu.”

Nói chuyện hơn mười phút, cuối cùng cũng xong.

Mẹ hẹn ngày khác sẽ lại đến thăm anh hai, tâm sự tình mẫu tử.

Rồi bà ra về đầy miễn cưỡng.

Trang Hãn Thần tỏ ra mềm mỏng, tiễn mẹ ra cửa, ba người vừa bước ra ngoài, liền nhìn thấy ông Trang đang gục trên thảm hành lang cách đó không xa, hình như đã ngất đi.

Cô đơn lẻ loi.

Không rõ đã xảy ra chuyện gì, ông ngã từ lúc nào, mà đến tiếng kêu cứu cũng không nghe thấy.

– Hết chương 47 –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play