Mùa hè năm 2009, tôi có kì nghỉ phép dài nửa tháng. Tôi dành hẳn cả tuần lễ để đến Vân Nam dạo chơi một vòng, thả mình theo dòng nước đã chảy bao đời nay của con sông Lệ Giang và rong ruổi trên vùng đất của châu Tây Song Bảo Nạp, tâm hồn tôi như được bồi dưỡng lại một cách triệt để. Khoảng thời gian còn lại tôi dành để tới thăm bà ngoại, cùng với bố mẹ tận hưởng những giây phút đầm ấm bên nhau. Sau đó vẫn còn đủ thời gian để tới dự buổi lễ thành hôn của một người bạn hồi cấp ba.
Người bạn cấp ba ấy của tôi tên là Mã Lệ Lệ, hồi còn đi học, được bọn con trai trong trường phong cho danh hiệu “hoa khôi cấp trường”. Một cô bạn xinh xắn, có tham vọng. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy thi trượt đại học, cảm thấy không phục, nên muốn nhờ hôn nhân để thay đổi số phận. Thế nhưng cứ kén cá chọn canh mãi, chớp mắt, tuổi trẻ đã vội qua đi. Tôi thì đã kết hôn rồi ly hôn, đi được một vòng luân hồi, còn cô ấy vẫn đang mải mê với việc đi tìm ý trung nhân cho riêng mình. Cuối cùng thì cũng tu thành chính quả, lần này có hơn mười người bạn cùng lớp hồi đó đến để chia vui với cô ấy trong ngày lễ trọng đại này.
Quả là ông trời không phụ lòng người, Mã Lệ Lệ được gả cho một người đàn ông lắm tiền nhiều của. Mặc dù bây giờ người đẹp thì nhiều mà người giàu thì ít, nên cuộc cạnh tranh để lấy chồng giàu còn khó hơn cả thi công chức nhà nước. Nhưng Mã Lệ Lệ đã dựa vào quyết tâm và nghị lực của mình, cuối cùng cũng lấy được tấm chồng như ý, niềm vui lộ rõ trên khuôn mặt cô ấy trong buổi lễ kết hôn này. Đội siêu xe đón dâu xếp hàng dài khiến cho quan khách ai nấy cũng phải tròn mắt há miệng. Cô bạn cấp ba ngày nào giờ đang siết chặt tay ông chồng chân thành, trách nhiệm đang không khỏi hối hận bởi năm xưa chỉ vì một hai câu đường mật đã bán rẻ tình yêu.
Khi Mã Lệ Lệ xuất hiện, tôi cảm thấy mặt cô ấy có gì đó khác thường, vài năm không gặp, dường như biểu cảm và bộ dạng đều đã thay đổi. Hoàng Tiểu Nha, cô bạn hóm hỉnh nhất lớp năm nào chú ý đến sự bất thường trong ánh mắt của tôi, cười một cách bí hiểm, cầm con dao ăn vạch lên mặt tôi mấy nhát.
Tôi hạ thấp giọng, nói một cách khó hiểu: “Cậu ấy đã đẹp lắm rồi mà vẫn phải đi phẫu thuật thẩm mỹ sao? Định tuyệt đường sống của mấy cô gái như chúng ta chắc.”
Hoàng Tiểu Nha vẫn hóm hỉnh như xưa: “Cái đẹp là không giới hạn và không bao giờ giảm giá.”
Tôi quan sát Mã Lệ Lệ rồi nói: “Cảm giác cậu ấy phẫu thuật xong không còn đẹp và tự nhiên như trước, tớ đoán là cậu ấy có nâng mũi, cắt mí, phun môi.” Rồi quay sang Hoàng Tiểu Nha nói: “Có phải cậu thấy tớ đang hơi ghen tị không?”
Hoàng Tiểu Nha đáp: “Không đâu, vẫn còn dễ nuốt hơn vị giấm nhiều.” (Chú thích: ở Trung Quốc, ăn giấm có nghĩa là gato)
Nửa năm sau cuộc hôn nhân ấy, Mã Lệ Lệ đột nhiên muốn hẹn gặp tôi. Quan hệ giữa tôi và cô ấy trước nay đều không quá thân thiết, tuy họp lớp thì có gặp, nhưng chưa bao giờ lại hẹn gặp riêng như này cả, tôi đoán chắc là cô ấy đang gặp chuyện gì.
Trong căn phòng nhỏ của một quán trà, Mã Lệ Lệ và tôi hàn huyên được mấy câu, thì dường như cô ấy không thể kìm nén nỗi đau thêm được nữa, nước mắt tuôn trào như suối, bật khóc khiến toàn thân run bần bật. Tôi có chút bối rối, bởi mình không có khiếu an ủi người khác, nên chỉ biết liên tục đưa khăn giấy cho cô ấy để thể hiện sự quan tâm mà thôi.
Sau khi khóc được một trận, Mã Lệ Lệ nuốt nước mắt vào trong mà nói: “Thục Tâm, cả lớp mình chỉ có mình cậu là bác sĩ, cậu giúp mình phân tích chuyện này nghĩa là thế nào được không?”
Mã Lệ Lệ nói, sau khi cô ấy phẫu thuật nâng mũi, mới đầu thấy hiệu quả khá tốt, rất hài lòng, nhưng dạo gần đây mũi cô thường xuyên chảy máu, khiến cô ấy lo lắng vô cùng. Khi mới bị, máu ra không nhiều, lấy băng đắp lên là cầm được máu. Nhưng sau đó máu càng lúc càng ra nhiều, rất khó cầm máu. Gần một tuần nay, gần như ngày nào cũng chảy máu mũi một lần, chảy mười mấy phút vẫn không dừng. Cô ấy rất lo sợ, nên đã đến bệnh viện thẩm mỹ để hỏi. Bác sĩ đã phẫu thuật cho cô ấy là Giang Lợi Dân nói, chảy máu mũi là hiện tượng thường gặp sau khi nâng mũi, do các mạch máu phân bố ở mũi rất dày đặc, trong quá trình cấy ghép vật liệu giả vào mũi, cần tiến hành cắt bỏ hốc mũi, có khả năng gây tổn thương các tổ chức, dẫn đến hiện tượng chảy máu mũi. Chỉ cần khi đi ngủ đặt gối cao vừa phải, thúc đẩy tuần hoàn máu, thường xuyên dùng tăm bông vô trùng để bôi thuốc mỡ erythromycin vào lỗ mũi, là có thể ngăn chặn hiện tượng chảy máu mũi và nhiễm khuẩn.
Giang Lợi Dân là tiến sĩ y học tốt nghiệp đại học y Bắc Kinh, là “con dao” số một trong lĩnh vực thẩm mỹ của thành phố Sở Nguyên, rất có tiếng trong vùng. Ông ấy đã nói vậy, thì Mã Lệ Lệ cũng chỉ biết nghe theo.
Thế nhưng Mã Lệ Lệ đã làm theo đúng những gì bác sĩ dặn mà vẫn không có hiệu quả. Mũi vẫn chảy máu hàng ngày, khiến Mã Lệ Lệ vô cùng hoang mang, lại không dám nói chuyện này cho chồng vì sợ chồng biết bí mật mình đã đi thẩm mỹ. Do mất máu nhiều, mặt cô ấy trở nên trắng bệch, thần kinh bất ổn, bị áp lực cả về sinh lý lẫn tâm lý, cô dần bước đến bến bờ của sự tuyệt vọng.
Tôi hỏi: “Nhưng tớ phải làm gì để giúp cậu bây giờ?”
Mã Lệ Lệ nói: “Cậu giúp tớ xem xem, có phải cuộc phẫu thuật này thất bại hay không, thế nên mới chảy nhiều máu đến như vậy, cậu là bạn cùng lớp với tớ, hãy nói cho tớ biết sự thật, những tay bác sĩ khác đều không dám nói sự thật, tớ không phải định bắt đền gì đâu, chỉ sợ bị hủy hoại nhan sắc, sợ sẽ chết, nếu nhan sắc bị hủy hoại thì…” Chưa nói xong, chiếc mũi lại nóng phừng phực, một dòng máu đỏ thẫm trào ra ngoài, rơi tí tách xuống chén trà phía dưới.
Mã Lệ Lệ hoảng hốt, ngửa vội đầu lên để không cho máu chảy xuống áo, lấy tay mò mẫm bông cầm máu được cất trong chiếc túi đeo trước ngực. Tôi cũng vội giúp tìm một tay, lấy bông nhét vào lỗ mũi, rồi dìu cô ấy vào nhà vệ sinh, lấy nước từ vòi rửa sạch máu.
Máu vẫn chảy không ngừng. Tôi cố lục tìm trong trí nhớ về những phương pháp cầm máu hiệu quả. Tôi thử thổi mạnh vào tai cô ấy, nhấn chặt vào đốt dưới của ngón tay giữa, nhưng đều không có tác dụng. Tôi bắt đầu lo lắng, nói với cô ấy: “Cậu gắng ở lại đây lấy bông cầm máu, mình chạy vào bếp kiếm củ tỏi, đập nát tỏi ra rồi đắp vào lòng bàn chân chắc là sẽ có hiệu quả.”
Tôi chạy vào bếp, xin xỏ gãy cả lưỡi mới được hai củ tỏi, rồi lại nhờ người ta đập nát ra rồi lấy giấy ăn gói lại, quay về nhà vệ sinh. Thấy Mã Lệ Lệ đang dựa vào bồn rửa tay, hai tay ôm mặt khóc. Bên cạnh là một người phụ nữ trung tuổi béo tròn đang đưa tay lên kéo quần, nhìn cô bạn tôi một cách hoài nghi.
Tôi nhanh chân bước đến giữa hai người, chắn tầm nhìn của bà kia, quay về phía Mã Lệ Lệ mà nói: “Lệ Lệ, là tớ đây, có tỏi rồi, mũi cậu vẫn chảy máu à?”
Mã Lệ Lệ phát ra thứ âm thanh khó nghe, lắc đầu nói một cách mơ hồ: “Không chảy nữa, tớ sắp chết rồi.”
Tôi an ủi cô bạn: “Cậu xem thế này được không, ngày mai cậu đến bệnh viện chụp X-quang mũi, rồi đem hình ảnh đến cho tớ, tớ sẽ tìm chuyên gia đọc kết quả cho cậu. Mặc dù tớ làm bên pháp y, nhưng do đặc thù công việc, nên tớ không hiểu về thẩm mỹ cho lắm, cũng may tớ có quen một chuyên gia trong lĩnh vực này, chắc chắn sẽ đưa ra cho cậu những lời khuyên bổ ích.”
Vị chuyên gia mà tôi nhắc đến đúng là có làm thẩm mỹ, nhưng mà là nghiên cứu thẩm mỹ cho người chết, một chuyên gia về phân tích hài cốt của hệ thống công an tỉnh Tùng Giang. Tôi không dám tiết lộ thân phận của vị chuyên gia này cho cô bạn đáng thương kia, sợ cô ấy sẽ phản cảm.
Vị chuyên gia đó đã đưa ra ý kiến như sau, vị trí đặt vật thay thế xương mũi chuẩn xác, tỉ lệ thích hợp, có thể nói là một cuộc tiểu phẫu thành công. Theo báo cáo của bệnh viện thẩm mỹ, vật thay thế xương mũi được gia công tỉ mỉ từ bột xương, có xác nhận sản phẩm đảm bảo vệ sinh an toàn, chất liệu ăn khớp với chất xương của bệnh nhân. Vì thế chảy máu mũi chỉ có thể coi là phản ứng bình thường, chỉ cần chú ý chăm sóc, kiên trì dùng thuốc thì triệu chứng sẽ dần thuyên giảm. Nếu thực sự không có hiệu quả, thì chỉ còn cách bỏ vật thay thế ra khỏi mũi mà thôi.
Mã Lệ Lệ không quá hài lòng với kết quả nhận được, nhưng cô ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ biết thuận theo ý tự nhiên, hàng ngày rửa mặt bằng máu và nước mắt.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT