Đó là một buổi chiều mùa hè. Ánh nắng ấm áp phả vào từng khuôn mặt của những bé gái đang nối đuôi nhau thành hàng rong ruổi trên con phố tấp nập, bám theo sau là tiếng cười ngây thơ giòn tan. Những đôi tình nhân nắm tay nhau như không ngần ngại khoe với cả thế giới này rằng chúng tôi đang vô cùng hạnh phúc. Cả khu phố như được đắm chìm trong bầu không khí nhiệt huyết và hài hòa.
Triệu Minh Trạch và cô bạn gái Đường Na tay trong tay, vai kề vai đi lại như con thoi trong một cửa tiệm trang sức nổi tiếng, trên tay xách những túi giấy to nhỏ. Triệu Minh Trạch đã gần 40 tuổi, vẻ ngoài nho nhã, là giám đốc kinh doanh của một tập đoàn chuyên về sản phẩm công nghệ số có vốn đầu tư nước ngoài. Có thể nói đây là một hình mẫu người thành công, giàu có, đang trong giai đoạn xuân thì nhất của một người đàn ông. Bạn gái anh ta là một cô gái trẻ mới trên 20 tuổi tên là Đường Na, vừa mới tốt nghiệp đại học, diện một chiếc đầm dài màu trắng, tóc cắt ngang vai, nếu nhìn kĩ thì hình như được nhuộm đỏ. Cô gái ấy toát lên vẻ trẻ trung, năng động của một người trẻ hiện đại, nét thanh xuân như muốn trêu đùa lòng người.
Cả hai đắm chìm trong công cuộc mua sắm, dường như đã thắng lợi trở về, định sẽ mua thêm một đôi dép tông nữa rồi mới về với tổ ấm của tình yêu. Triệu Minh Trạch bỗng thấy phần thân dưới có gì đó khác thường, cúi đầu xuống nhìn thì thấy phần đũng của chiếc quần âu đang mặc bị thủng mấy chỗ, kéo sau đó là một cơn đau rát tột cùng từ dưới truyền lên như có gì đấy đang thiêu đốt anh ta. Cô bạn gái Đường Na đang không biết chuyện gì xảy ra, bèn cúi người xuống rồi hỏi: “Anh bị sao thế?”
Triệu Minh Trạch không sao thốt nên lời, vừa mở miệng là một âm thanh thảm khốc vang lên khiến cô bạn gái vô cùng sợ hãi. Người qua đường nhanh chóng quây lại xem, hiếu kì hỏi: “Chuyện gì thế?” Song không ai có ý định sẽ ra tay giúp đỡ. Có hai thanh niên từ trong đám đông nói vọng ra bằng cái giọng bỡn cợt: “Chắc là bị thương chỗ đó rồi.” Tên còn lại chêm vào: “Tôi biết, cái này gọi là gãy dương v*t, chắc do vận động quá mạnh đây mà.” Âm thanh không to cũng chẳng nhỏ, vừa đủ để đám đông xung quanh nghe thấy. Mọi người xung quanh mỗi người một kiểu tâm trạng song cùng đồng thanh phát lên tiếng cười ha ha.
Trong cơn sợ hãi xen lẫn xấu hổ, Đường Na cuối cùng cũng kịp tỉnh ra, lục tìm chiếc điện thoại từ trong ví, gọi cho cứu thương.
Bệnh viện 1 của thành phố sau khi chẩn đoán xong liền gọi ngay cho cảnh sát, báo rằng vừa tiếp nhận một bệnh nhân bị tạt axit.
Tạt axit giữa trung tâm thành phố, có thể coi là đại án, Thẩm Thư và Mã Kinh Lược cùng nhau đến hiện trường.
Theo kết luận của bệnh viện, phần thân dưới của Triệu Minh Trạch bị bỏng nghiêm trọng, có hiện tượng bị thối rữa, không những có thể sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng sinh sản, mà việc tiểu tiện cũng sẽ gặp trở ngại lớn, về sau sẽ phải sống chung với ống thông và túi đựng nước tiểu. Vật ăn mòn được xác định là H2SO4 đậm đặc.
Lời kể lại của Đường Na khi vụ việc xảy ra gần như không giúp ích được gì cho công cuộc điều tra, chỉ biết là mọi việc diễn ra quá đột ngột, cô ta không kịp phản ứng, nên chẳng thấy được gì.
Thẩm Thư hỏi: “Chả nhẽ cô lại không quan tâm chút nào đến người đi bên cạnh mình sao?”
Đường Na đáp: “Không, trước nay tôi đi đường không có thói quen để ý người khác, toàn là người khác để ý đến tôi.”
Thẩm Thư lại hỏi: “Cô và Triệu Minh Trạch có quan hệ như thế nào?”
Đường Na đáp: “Bạn bè.”
Thẩm Thư hỏi: “Kiểu bạn bè như thế nào? Mấy món đồ cô mua có phải đều do Triệu Minh Trạch trả tiền hay không?”
Đường Na đáp: “Anh ta trả thì làm sao? Anh ta lớn hơn tôi mười mấy tuổi, nếu không trả tiền cho tôi thì tán đổ được tôi chắc?”
Thẩm Thư hỏi tiếp: “Triệu Minh Trạch đã kết hôn chưa?”
Đường Na đáp: “Không biết.”
Thẩm Thư thấy cô gái này có vẻ không chịu hợp tác, còn trẻ người non dạ, nên cũng không muốn hỏi khó cô ta nữa, lệnh cho Mã Kinh Lược đi điều tra về hoàn cảnh sống của Triệu Minh Trạch.
Theo kết quả điều tra, Triệu Minh Trạch đã có vợ con. Cô vợ tên Vũ Mi không công ăn việc làm, được Triệu Minh Trạch chu cấp tiền sinh hoạt định kỳ. Con trai 8 tuổi, học sinh lớp 2 trường tiểu học Vọng Hồ Lộ. Vũ Mi biết rõ việc chồng mình hái hoa tìm liễu bên ngoài, bởi hai vợ chồng đã có giao kèo từ trước, mỗi năm Triệu Minh Trạch sẽ chu cấp cho vợ con 20 vạn tệ tiền sinh hoạt phí, đổi lại Vũ Mi sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của chồng.
Mã Kinh Lược thắc mắc: “Bây giờ vẫn còn những cô vợ như vậy sao, đúng là chuyện lạ.”
Thẩm Thư nói: “Cũng không có gì là lạ, mấy cái hợp đồng hôn này không phải hiếm. Liệu vợ của Triệu Minh Trạch có bị liệt vào danh sách tình nghi không?”
Mã Kinh Lược đáp: “Không có thời gian gây án, cũng không có dấu hiệu cho thấy đã thuê người gây án, hơn nữa bọn họ đã duy trì trạng thái hôn nhân mạnh ai nấy lo này sáu, bảy năm nay rồi, chắc sẽ không có động cơ gây án đột phát như thế.”
Thẩm Thư nói: “Động cơ của vụ án gây thương tích này hết sức rõ ràng, là sự trả thù cho tính lăng nhăng của nạn nhân. Cô vợ Vũ Mi và người nhà cô ta đều có động cơ gây án, chúng ta cần tiếp tục điều tra thêm. Cũng không loại trừ những đối tượng không liên quan đến cuộc sống của nạn nhân, động cơ gây án xuất phát từ tâm lý căm ghét xã hội. Thần y sắp đến rồi, hi vọng sau khi kiểm tra vết thương của nạn nhân, cô ấy sẽ đem đến cho chúng ta những manh mối có giá trị.”
Vết thương của Triệu Minh Trạch chủ yếu tập trung ở phần dương v*t và bao tinh hoàn, ngoài ra thì phần bẹn, má đùi trong đều không bị ảnh hưởng, chứng tỏ mục đích của hung thủ rất rõ ràng, đó là muốn phá hủy bộ phận sinh dục của Triệu Minh Trạch. Dụng cụ gây án là dung dịch axit H2SO4 95%, tính ăn mòn cực mạnh.
Thẩm Thư nói với tôi: “Triệu Minh Trạch và Đường Na có mối quan hệ nam nữ bất chính, theo điều tra thì tay này còn qua lại với nhiều cô gái khác, hung thủ lại chọn cách làm tổn thương bộ phận sinh dục của Triệu Minh Trạch, khả năng cao hung thủ là một trong những cô gái đã từng qua tay nạn nhân và bị tên này đá đít, cũng có thể là ai đó từng có trải nghiệm tương tự đâm ra sinh lòng thù hận với những tên đàn ông không chung thủy. Trước mắt, có thể triển khai vụ án dựa trên ba manh mối sau, một là điều tra tất cả những cô gái đã từng qua lại với Triệu Minh Trạch, hai là điều tra xung quanh manh mối về axit H2SO4 đặc, và ba là xác định công cụ gây án của hung thủ.”
Tôi đáp: “Công cụ gây án của hung thủ rất kì lạ, nếu như bình thường muốn làm tổn thương vùng kín của nạn nhân thì cần phải đối mặt với nạn nhân để tạt axit, đồng thời khoảng cách giữa hung thủ và nạn nhân phải rất gần mới có thể ra tay chính xác như vậy. Thế nhưng Triệu Minh Trạch và cô bạn gái đều khẳng định không hề nhìn thấy hung thủ, hơn nữa bọn họ lại đang ở chốn đông người, vậy mà cũng không hề có lấy một nhân chứng. Nếu dùng một từ trong bộ phim nổi tiếng gần đây để miêu tả vụ án, thì đúng là Nhiệm vụ bất khả thi.”
Mã Kinh Lược hỏi: “Có khi nào hung thủ sử dụng ống tiêm, súng nước hay thứ gì đó tương tự không?”
Tôi đáp: “Dùng ống tiêm, súng nước hay thứ gì đó tương tự để phụt axit đậm đặc vào người lạ do tâm lý căm ghét xã hội, những vụ án như vậy dạo gần đây đã từng phát sinh, hung thủ thường ra tay từ phía sau nên nạn nhân thường chỉ bị thương tích ở vùng lưng hoặc mông. Sau khi gây án xong hung thủ lập tức trà trộn vào đám đông. Còn vụ của Triệu Minh Trạch có mục đích trả thù rõ ràng, hung thủ đối mặt với nạn nhân để gây án, vùng bị thương của nạn nhân lại rất tập trung, nếu dùng ống tiêm hoặc súng nước để phun thì sẽ bị văng tóe, hơn nữa cũng khó để bắn được xa, không phù hợp với đặc trưng của vụ án Triệu Minh Trạch.”
Thẩm Thư nói: “Ba người chúng ta hãy chia nhau ra để điều tra từng manh mối một, tôi sẽ cho huy động lực lượng để điều tra về đời sống cá nhân của Triệu Minh Trạch, Kinh Lược sẽ cho điều tra toàn bộ cơ sở kinh doanh hóa chất trên địa bàn thành phố, còn nhiệm vụ của Thục Tâm là tìm ra công cụ gây án của hung thủ. Chỉ cần một manh mối được tìm thấy, vụ án này sẽ có hi vọng được phá giải.”
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT