Lần này “Đàm Hoa Thương” xuất hiện trên mạng, vẫn sử dụng server mạng cũ, đăng một bức ảnh gây sốc cực mạnh trên trang mục “Nghệ thuật ch.ết chóc”.
Cô gái trong ảnh xinh đẹp, trông như đang nằm nghỉ ngơi. Đôi lông mày lá liễu, lông mi cong cong, đôi mắt thanh tỉnh, ánh nhìn trong sáng, bình đạm như nước lại mênh mang như biển, rất khó tìm được một đôi mắt của người Trung Quốc nào mang màu xanh như thủy tinh trong suốt sạch sẽ đến thế. Nước da cô gái như được tắm trong sữa, mềm mịn trắng trẻo, tia nắng sớm mai tỏa sáng lấp lánh trên mái tóc. Mái tóc cô gái dài mượt mà óng ả như thác nguồn. Cô khoác một dải khăn voan màu xanh ngọc, mềm mại buông mình bên suối, một góc khăn voan thả xuôi theo dòng nước, theo gió xanh lay động, ở cô gái toát lên vẻ sinh động, hai chân buông gập tự nhiên. Cô gái giống như một tinh linh của đất trời, được gột rửa trong dòng nước suối thánh khiết, nằm nghỉ ngơi ở nơi trời đất giao nhau.
Trên người cô gái không có thương tích. Cô là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, cần phải được người ta trân trọng bảo vệ bằng mọi giá.
Bức ảnh vừa được đăng tải, những dân mạng mong mỏi đã lâu lập tức trở nên vui sướng. Họ khen ngợi, mắng mỏ, kích động, lên án đạo đức, vô số cặp mắt, vô số sự chú ý đều đổ dồn vào khiến lượt click vào ảnh tăng lên chóng mặt.
Thế nhưng “Đàm Hoa Thương” ngồi trước màn hình máy tính, hân hoan quan sát vở bi hài kịch do chính tay mình đạo diễn, sao trong lòng lại dậy lên những cảm xúc phức tạp?
Thẩm Thư bất lực nói:
- Sao tôi lại có cảm giác mình đang bị chơi xỏ nhỉ? Hung thủ ngay trước mũi chúng ta tự do gây án. Hắn gi.ết người, chụp ảnh, đăng tải hình ảnh lên mạng cho mọi người thấy hứng thú, còn chúng ta lại phải dựa vào bức ảnh để tìm ra hiện trường án mạng.
Triệu Cát An nói:
- Cậu là đội trưởng nắm vai trò chỉ đạo công tác của đội cảnh sát hình sự, đừng nói mấy câu thất vọng như thế, sẽ làm nhụt chí anh em. Dù hung thủ lại gây án, đẩy chúng ta vào thế bị động, nhưng đây cũng là một thời cơ, tôi tin chắc tên hung thủ sẽ nhanh chóng biến đổi thân phận, lên mạng lần nữa để ăn mừng thành quả của hắn, chỉ cần nắm được đúng thời cơ này thì sẽ khiến kẻ tình nghi sa lưới.
Thẩm Thư nói:
- Cảm ơn thầy Triệu đã chỉ điểm, chúng ta đôi bên phối hợp, anh canh chừng không gian mạng, tôi tới hiện trường.
Cảnh trong bức ảnh rất dễ nhận ra, là một cảnh quan trong thảo cầm viên của thành phố Sở Nguyên, suối Tích Thủy. Cuối tuần này thảo cầm viên đang tiến hành tu sửa, mở rộng thêm không gian, vậy nên tạm đóng cửa công viên một tuần. Công viên này vốn đã rất lớn, rừng cây rậm rạp, đường đi quanh co, muốn giấu một thi thể là việc rất dễ dàng.
Xe của Thẩm Thư đi được nửa đường thì đội cảnh sát hình sự nhận được điện thoại báo án, đầu dây bên kia là một cô gái, cô nói mình nhận ra người ch.ết trong bức ảnh gần gây được đăng trên trang “Nghệ thuật ch.ết chóc”, cô gái đó tên là Lý Đình Đình, là một người mẫu chuyên nghiệp, vừa kí hợp đồng biểu diễn với công ty Phượng Tường. Cảnh sát viên hỏi thân phận người báo án, đối phương lập tức cúp máy.
Sau khi Thẩm Thư tới hiện trường xác định thân phận của nạn nhân, cậu lập tức phân phó cho Mã Kinh Lược đi kiểm tra, đồng thời điều tra những hành tung gần đây của nạn nhân. Bên Phùng Khả Hân trực máy tính, cùng với Triệu Cát An và cảnh sát viên ban Thông tin phối hợp điều tra manh mối của kẻ tình nghi.
Suối Tích Thủy nằm ở vị trí sâu nhất trong thảo cầm viên, bám gần sát đường đi, đường gập ghềnh sỏi đá, quá trình hung thủ đưa thi thể đến đây không để lại bất kì dấu vết gì. Thẩm Thư dựa theo chỉ dẫn của Kiều Bân bên ban Tuyên truyền, căn cứ theo góc chụp ảnh đã tìm thấy vị trí chụp hình của hung thủ, là một mỏm núi đá sạch sẽ không một hạt bụi. Bề mặt mỏm núi đá còn phản chiếu ánh mặt trời lấp loáng, thu hút cái nhìn của Thẩm Thư.
Tôi khám nghiệm qua thi thể, nói:
- Cách ch.ết giống hai vụ trước, là chết do ngạt khí thở, trên người không có thương tích, thời gian tử vong là khoảng 10 tiếng đồng hồ trước.
Thẩm Thư nét mặt đăm chiêu, không nói một lời.
Tôi biết tâm trạng anh đang không tốt, áp lực rất lớn. Vụ này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ấy đối với cấp trên. Từ góc độ cảnh sát, liên tiếp xảy ra án mạng, kẻ phạm tội qua mặt cảnh sát, trong vụ án lần này hắn còn chủ động khiêu chiến với cảnh sát, thậm chí còn báo hiệu cho cảnh sát biết có án mạng xảy ra,
Thẩm Thư có cảm giác bị xúc phạm rất dữ dội, càng muốn mau chóng bắt được tên tội phạm biến thái này về xả giận. Trong lòng anh âm thầm phát tiết bực bội, bất kể có bao nhiêu khổ cực cũng nhất định phải bắt được tội phạm về quy án.
Tấm ảnh thứ ba được đăng trên mục “Nghệ thuật ch.ết chóc” 5 tiếng đồng hồ, “Gomez rẽ nước Cố Thành treo cây” online.
Hắn bình luận: “Dám hỏi những người còn sống, sống có gì vui, chết có gì buồn, một vòng luân hồi, tự mình phải trân trọng, Mà cái ch.ết, chỉ như một giấc ngủ vĩnh hằng, là cảnh giới cao nhất của nghệ thuật.”
Cảnh sát viên ban Thông tin khẩn trương tiến hành công tác, báo cáo:
- Xác định được mục tiêu, ở một hộ gia đình trong khuôn viên học viện Mỹ thuật Sở Nguyên.
Cảm giác vui sướng dậy lên trong lòng Thẩm Thư, anh vẫy tay tập trung mọi người lại:
- Phùng Khả Hân ở lại đây quan sát động tĩnh, những người khác của đội cảnh sát đi theo tôi, lần này chúng ta nhất định tóm được hắn.
Theo chỉ điểm của ban Thông tin đội cảnh sát dân sự, Thẩm Thư mặc thường phục chạy tới căn hộ gia đình trong khuôn viên lớn thuộc học viện Mỹ thuật Sở Nguyên. Lúc đó là ba giờ chiều, trong khuôn viên không có nhiều người, một nhóm cảnh sát mặc thường phục tới, chia thành nhiều hướng hành động, vẫn không gây ra chú ý. Xác định được căn hộ của mục tiêu, Mã Kinh Lược hỏi Thẩm Thư:
- Có cần phá cửa xông vào không?
Thẩm Thư đáp:
- Không thể phá cửa, chúng ta chưa có chứng cứ chính xác, hắn chỉ là một người đăng bình luận trên mạng, cũng chưa vi phạm pháp luận, phải nghĩ cách khiến hắn ra ngoài. Chỗ này là khu căn hộ tập thể trong học viện Mỹ thuật phải không, nhất định sẽ có nhiều người nhận ra hắn, tôi ở đây canh chừng, cậu mang theo hai người đi điều tra chi tiết hoạt động của hắn ở trường, xem xem có cách nào tìm người gọi hắn ra ngoài không.
Mười lăm phút sau, Mã Kinh Lược gọi điện thoại về:
- Chủ căn hộ đó là giảng viên khoa Nghiên cứu mỹ học thuộc học viện Mỹ thuật, Lăng Viễn, hơn bốn mươi tuổi, đeo kính, hơi to béo, cao khoảng 1m7, tôi đã mời chủ nhiệm khoa của hắn gọi điện thoại, bảo tìm hắn có việc, hắn sẽ lập tức ra khỏi nhà, có thể chuẩn bị vây bắt.
Thẩm Thư cúp điện thoại, trong lòng trùng xuống, đặc điểm ngoại hình của Lăng Viễn so với chân dung tội phạm đã phác họa dựa theo dấu chân ở hiện trường hoàn toàn không khớp nhau. Nhưng đã tới nước này rồi, chỉ có thể tiếp tục hành động, không thể dễ dàng bỏ qua kẻ tình nghi.
Cửa tòa căn hộ mở, một người đàn ông trung niên bước ra, Thẩm Thư cùng hai cảnh sát hình sự chặn hai bên cánh, đứng cách mấy mét, Thẩm Thư gọi:
- Lăng Viễn.
Lăng Viễn ngẩng đầu nhìn, không nhận ra ai, bèn hỏi:
- Cậu gọi tôi?
Thẩm Thư lại gần anh ta, nói:
- Đúng vậy, cảnh sát hình sự cục thành phố, có một vụ án muốn nhờ anh phối hợp, cùng chúng tôi đi một chuyến.
Lăng Viễn nói:
- Có vụ án à? Vậy được thôi, tôi đi cùng các cậu, còn có thể giúp các cậu đưa ra ý kiến. Nhưng trước đó tôi phải lên khoa một chuyến đã, chủ nhiệm tìm tôi có việc, hay là các cậu đi cùng tôi luôn?
Thẩm Thư nghe anh ta nói, không biết anh ta đang giả vờ hay là nói thật, đáp:
- Không cần gặp chủ nhiệm của anh nữa, tôi vừa nói chuyện trao đổi với ông ấy, ông ấy tìm anh không có việc gì, tôi mới đứng đây đợi anh.
Lăng Viễn đẩy nhẹ cặp kính, nói:
- Vậy thì được, chủ nhiệm cũng khá xem trọng tôi, tôi cùng các cậu đi làm việc chính sự, ông ấy cũng không dám nói gì đâu.
Trở về phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự, Thẩm Thư nói:
- Nickname trên mạng của anh có phải là “Gomez rẽ nước Cố Thành treo cây” không?
Lăng Viễn há hốc mồm, đáp:
- Đúng vậy, đây là hai nhà thơ chịu nhiều bi kịch, là những nhà thơ tài hoa, nhưng trong những năm tháng rực rỡ đã từ giã cuộc đời, họ dùng sinh mệnh để viết nên những vần thơ hùng hồn bi tráng, thơ của họ vô tiền khoáng hậu, không ai có thể mô phỏng.
Thẩm Thư hỏi:
- Anh để lại bình luận trên trang “Vẻ đẹp cõi linh”, đã từng nhận ra thi thể trong ảnh là xác ch.ết thật sự, vậy tấm ảnh thứ ba “Đàm Hoa Thương” đăng lên, cũng có khả năng là một vụ án mạng ch.ết người, phải vậy không?
Lăng Viễn lại cao giọng đáp:
- Tuyệt đại phong hoa cũng theo thời gian trở nên già cỗi, chỉ có cái ch.ết mới lưu lại vẻ đẹp vĩnh hằng.
Thẩm Thư hỏi mãi cũng không dẫn vào được trọng tâm, nghĩ bụng cái người này rõ ràng là giảng viên, sao lại nói mấy lời vớ va vớ vẩn thế, bèn trực tiếp hỏi thẳng anh ta:
- Tối hôm qua, 9 giờ đến 12 giờ, anh đang làm gì?
Lăng Viễn lắc đầu đáp:
- Thời gian đã đi mất, tìm kiếm trong hồi ức cũng chẳng được ích gì.
Thẩm Thư chau mày, quay sang ghé tai Hứa Thiên Hoa nói mấy câu, Hứa Thiên Hoa hiểu ý, liền đi ra ngoài.
Lăng Viễn thấy Thẩm Thư không nói gì nữa, hai người im lặng không ai lên tiếng, hắn ngọ nguậy một hồi rồi nhẹ nhàng huýt sáo, hát nghêu ngao:
“Tôi không biết sợ nơi đâu là điểm dừng
Cũng không biết ghét nơi nao sẽ bắt đầu
Đằng nào cả hai cũng như nhau thôi
Vận mệnh đến bờ cách ngăn
Tay nắm tay, vai kề vai
Tôi và vận mệnh đồng hành trong đêm tối
Dòng chảy sinh mệnh sâu trong cánh tay tôi
Tôi cảm nhận được sự ngọt ngào đẹp đẽ len lỏi trong từng thớ thịt
Thời khắc này tôi đã đợi chờ từ lâu
Đôi mắt tôi đã nhìn thấu khổ đau
Đã nhìn thấy nụ cười của Thần ch.ết
Tôi vẫn luôn e sợ hoang mang chấp chới
Lông chim bồ câu trắng
Vấy bẩn hàng lệ tuôn
Hồi kết đã điểm chuông
Tay nắm tay, vai kề vai
Tôi và cái ch.ết đồng hành trong đêm tối”
Lăng Viễn hát xong, Hứa Thiên Hoa cũng từ bên ngoài trở về, ghé tai Thẩm Thư nói:
- Thông qua tìm hiểu từ chủ nhiệm khoa của hắn, tên Lăng Viễn này gần đây đang xin nghỉ phép ở nhà, chuyên môn nguyên cứu về mỹ học của cái ch.ết, tính cách hơi cổ quái, trong khoa đồn đầu óc hắn có vấn đề, nên cũng không cho hắn lên lớp giảng, đang nghiên cứu tìm cách sắp xếp tống hắn đi thì hắn bị chúng ta bắt về.
Thẩm Thư nói:
- Kẻ này đúng là đầu óc có vấn đề thật, tôi nói chuyện với hắn một thôi một hồi, nói đến độ não úng nước luôn. Loại người này tôi thật sự chưa từng thẩm vấn, hỏi cũng không ra vấn đề, không tìm được cốt lõi.
Thẩm Thư bảo cấp dưới gọi điện cho tôi và giáo sư Đường Cát Xuyến bên cục Công an tham gia điều tra vụ án lần này, nói rõ tình trạng thần kinh của kẻ tình nghi, hi vọng chúng tôi có thể phối hợp thẩm tra. Tôi cúp điện thoại của Thẩm Thư, gửi thông báo tình hình vụ án cho bên chuyên gia Triệu Cát An.
Thẩm Thư nói:
- Kẻ tình nghi Lăng Viễn này đầu óc không được tỉnh táo lắm, nghe nói nghiên cứu về mỹ học của cái ch.ết tới độ bị ma nhập, còn hành vi lên kế hoạch gi.ết người, tôi cũng hỏi qua nhưng bộ dạng thế này, chúng tôi không cạy miệng hắn được.
Đường Cát Xuyến nói:
- Tên Lăng Viễn này có đặc điểm ngoại hình khác biệt rất lớn so với hình dung của chúng ta về kẻ tình nghi, xét về tình trạng thần kinh của hắn thì cũng khó mà đủ năng lực lên kế hoạch gi.ết người cẩn thận như trong vụ án này, đến hiện trường cũng không để lại bất kì dấu vết nào.
Thẩm Thư nói:
- Đây cũng là điểm tôi nghi ngờ, hơn nữa thu nhập của Lăng Viễn không cao, cũng không có xe, khó mà có điều kiện di chuyển một thi thể, càng chưa nói tới mua một chiếc máy ảnh chuyên dụng có giá trị hơn 200.000 tệ. Nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn có đồng bọn.
Tôi nói:
- Tôi cũng có cảm giác kì lạ, kẻ này có hành vi lời nói và phương hướng nghiên cứu rất phù hợp với điều kiện gây án, nhưng hắn lại không thể có năng lực này.
Trong lúc đó Triệu Cát An và Lăng Viễn đang nói chuyện, tình hình cũng không có khởi sắc gì so với lúc Thẩm Thư thẩm vấn, câu trả lời của Lăng Viễn rất mông lung, thâm sâu khó hiểu, nghe như di ngôn để lại trước khi đi, mang chút ý tứ của người không lưu luyến khói lửa nhân gian.
Lăng Viễn dần dần mất kiên nhẫn với những câu hỏi của Triệu Cát An, nói:
- Chúng tôi không nói chuyện theo kiểu bình thường, anh chẳng hiểu gì về nghệ thuật cả, càng không thể hiểu được ý nghĩa nghệ thuật của cái ch.ết, muốn theo đuổi vẻ đẹp của cái ch.ết, ngay cả khi đã theo đuổi đến mức thần kinh thì vẫn có thể đạt được sự thăng hoa trong nghệ thuật, đều phải có tố chất tiếp thu cái nguyên bản của sinh mệnh, anh hoàn toàn không có tố chất này.
Lăng Viễn nói xong, không để ý câu hỏi của Triệu Cát An nữa, lại nghêu ngao hát một mình, vẫn là cái bài vừa hát. Chất giọng của Lăng Viễn thì cũng tạm tạm thôi, nhưng cảm nhạc không tồi, âm điệu hát rất chuẩn chỉnh, cũng có khả năng thể hiện ca từ hoa lệ và giai điệu trầm bổng trong bài hát.
Tôi hỏi:
- Giai điệu này nghe quen tai thế nhỉ, đây là bài gì thế?
Đường Cát Xuyến nói:
- Là bài hát mà đám người kiểu họ mới thích được, còn người Trái Đất thì không hiểu nổi.
Tôi nhìn ông, không ngờ vị học giả cổ hủ này cũng hài hước ghê.
Thẩm Thư là một người yêu nhạc, vốn âm nhạc rất phong phú, anh nói:
- Đây là một dòng nhạc heavy metal đang thịnh hành ở phương Bắc, từ chuyên ngành gọi là điệu hát ch.ết chóc, giai điệu lạnh lẽo, tốc độ nhanh mạnh. Bài hát này tôi chưa từng nghe, nhưng cảm giác ý tứ ch.ết chóc trong đó rất mạnh mẽ, rất thâm sâu, giống như khung cảnh nhìn thấy nụ cười của Thần ch.ết.
Tôi nói:
- Dòng nhạc này khiến tôi có cảm giác hơi khó tiếp thu, tôi không chối bỏ việc phải kiểm tra thi thể, nhưng mà tôi từ chối việc hát về ch.ết chóc. Nhưng mà cái giai điệu này thật sự rất quen tai ấy. Tôi đã nghe nó ở đâu rồi nhỉ?
Tôi vò đầu bứt tai một lúc, trong đầu bỗng hiện lên ánh đèn sân khấu lấp loáng, bảo:
- Tôi nhớ ra mình đã nghe thấy giai điệu này ở đâu rồi, đáng ra phải sớm nhận ra, bảo sao tôi cứ có cảm giác quen thế.
Thẩm Thư và Đường Cát Xuyến đều nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Tôi nói:
- Tôi nghĩ tôi biết ai mới là kẻ tình nghi thực sự rồi, dù hiện giờ vẫn chưa chắc chắn 100%, bởi vì chúng ta chỉ từng nghi ngờ hắn thôi, nhưng sau đó vẫn loại trừ khả năng phạm tội của hắn. Tôi chỉ không hiểu, hắn có bối cảnh, không gian sinh sống như thế, tại sao lại có tâm lý méo mó đến mức này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT