Chu Gia Tương đập bàn, quát lớn: “Thẩm Thư, cậu điên rồi sao? Đừng có ngậm máu phun người.”
Thẩm Thư cười đáp: “Đội trưởng Chu, hãy bình tĩnh ngồi xuống. Sau vụ án chúng tôi có cho điều tra một vài người thân của nạn nhân, bao gồm cả em trai ruột của đội trưởng Chu, tên là Chu Quốc Tương.
Điều này đem đến cho tôi một linh cảm. Bởi trong quá trình điều tra, tôi phát hiện ra rằng, mặc dù Chu Quốc Tương vẫn luôn làm ăn ở thành phố Sở Nguyên, song anh ta đã có quốc tịch Canada. Lúc đó, tôi như bừng tỉnh từ một cơn ác mộng, nếu hung thủ cũng có hộ chiếu nước ngoài, đồng thời thay tên đổi họ trong quá trình nhập tịch, nghĩa là, hắn có thể dùng cuốn hộ chiếu nước ngoài này để nhập cảnh vào Trung Quốc, đồng thời trong nhật ký xuất nhập cảnh sẽ không lưu lại tên tiếng Trung của hắn ta, điều đó khiến chúng tôi sẽ không thể xác minh được.”
Nét mặt Chu Gia Tương tối sầm như đám mây mù trước trận mưa giông.
Thẩm Thư nói: “Mọi người đều có một tư duy quán tính, cho rằng nước ngoài ở rất xa thành phố Sở Nguyên, nên ngay khi bắt đầu phá án, không ai để ý tới điểm này. Trên thực tế, từ thủ đô Seoul của Hàn Quốc bay đến Sở Nguyên, chỉ mất có 1 tiếng 40 phút, hơn nữa mật độ các chuyến bay rất dày đặc, việc bay khứ hồi trong đêm là hoàn toàn có khả năng. Chúng tôi đã cho kiểm tra, vào đêm hôm xảy ra vụ án, sân bay Sở Nguyên có một chuyến bay từ Hàn Quốc về lúc 10 rưỡi tối, sau đó vào lúc 3 giờ sáng lại có một chuyến bay đến Seoul. Khoảng thời gian đó đủ trùng khớp với thời điểm xảy ra vụ án.”
Vương Mộc nói: “Thẩm Thư, nếu cậu không có bằng chứng xác thực, thì đừng có dựng chuyện, cần phải chú ý đến sự đoàn kết giữa các đồng nghiệp.”
Thẩm Thư đáp: “Cục trưởng Vương, tôi có trong tay bằng chứng thép, mong ngài hãy để tôi nói hết. Sau khi tôi nảy ra suy nghĩ táo bạo này, vấn đề cần giải quyết đầu tiên đó là, Trung Quốc không thừa nhận việc có hai quốc tịch, một người sau khi đã có quốc tịch Canada, liệu có thể tiếp tục giữ nguyên quốc tịch Trung Quốc hay không? Tôi đã đem thắc mắc này đến hỏi một vị chuyên gia nghiên cứu các vấn đề Bắc Mỹ của Viện khoa học xã hội.”
Theo chuyên gia này, việc cư dân Trung Quốc giữ hai quốc tịch một cách bất hợp pháp là điều hoàn toàn có thể xảy ra trên lý thuyết cũng như trong thực tế. Sau khi có được quốc tịch Canada, người này chỉ cần tiếp tục bảo lưu hộ chiếu Trung Quốc hợp lệ dài hạn, sau đó dùng hộ chiếu Canada để nhập cảnh vào Mỹ, rồi từ Mỹ nhập cảnh vào Trung Quốc bằng hộ chiếu Trung Quốc, như vậy thì hải quan và lãnh sự quán Trung Quốc sẽ không biết người này có hộ chiếu Canada, vì vậy người đó có thể tiếp tục làm việc tại Trung Quốc với tư cách là một công dân Trung Quốc, thậm chí còn được giữ các chức vụ quan trọng trong cơ quan hành pháp của nhà nước.”
Chu Gia Tương lúc này mới bình tĩnh lại, nói: “Thẩm Thư, cậu chỉ giỏi dựng chuyện, chứng cứ đâu?”
Thẩm Thư đáp: “Thành thực mà nói, tôi không có bằng chứng về vấn đề này. Tôi đã cố gắng liên hệ với Sở di trú và nhập cư Canada để yêu cầu họ cung cấp thông tin nhập tịch của người này, song họ đã từ chối hợp tác. Dù thế nào, người này vẫn có khả năng gây án, phải được đưa vào diện tình nghi.”
Thẩm Thư quay sang Vương Mộc, nói: “Cục trưởng Vương, chuyện này bắt buộc phải được giữ kín trong quá trình phá án, bởi hung thủ có hộ chiếu nước ngoài, hơn nữa lại ở trong nội bộ đội cảnh sát, một khi rút dây động rừng, hắn có thể tẩu thoát bất cứ khi nào. Chúng tôi chỉ có thể thu hẹp phạm vi đối tượng tình nghi đến mức tối thiểu, ngày nào cũng phải đóng kịch ở trong đội, thậm chí Mã Kinh Lược còn sẵn sàng gây hấn với Phùng Khả Hân. Đối với những diễn viên nghiệp dư như chúng tôi mà nói, điều này hết sức vất vả.”
Vương Mộc thở hắt ra bằng mũi.
Phú Cường cũng không tiện ra mặt, chỉ biết dùng ánh mắt để tỏ thái độ ủng hộ với Thẩm Thư.
Thẩm Thư nói: “Trong quá trình theo dõi người này, chúng tôi phát hiện anh ta có mối quan hệ mập mờ với một người phụ nữ, có thể đây là động cơ gây án của hắn. Chúng tôi không có cách nào để tiếp cận trực tiếp với người phụ nữ đó, nên đã tìm ra tài khoản chat trực tuyến của cô ta rồi để Phùng Khả Hân hàng ngày chat với cô ấy, dùng nhan sắc trời ban của mình để từ đó moi móc được thông tin. Có thể nói, Phùng Khả Hân là đại công thần trong vụ án lần này.”
Các nhân viên cảnh sát đang ngồi cười tủm tỉm, Phú Cường lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Tiểu Phùng cũng khá đẹp trai đó, không biết đã có người yêu chưa?”
Phùng Khả Hân có chút e thẹn, đáp: “Thưa, vẫn chưa.”
Vương Mộc quát mắng Phùng Khả Hân: “Đừng nói mấy điều không liên quan đến vụ án.”
Tuy bị động chạm, song Phú Cường không hề tỏ ra tức giận, nụ cười vẫn nở trên môi.
Thẩm Thư nói tiếp: “Thông qua việc nhắn tin trên mạng, Phùng Khả Hân đã khai thác được rất nhiều thông tin cá nhân, bao gồm cả việc cô qua lại với đối tượng tình nghi, điều này đã củng cố thêm niềm tin của chúng tôi trong việc điều tra.”
Chu Gia Tương đáp: “Thẩm Thư, nếu cậu không có bằng chứng xác thực, tôi sẽ khiếu nại lên Thành ủy và Bộ công an để đòi lại công lý cho bản thân.”
Thẩm Thư nói: “Anh muốn làm gì thì làm. Sau khi chúng tôi xác minh được đối tượng tình nghi, bước tiếp theo sẽ là tìm bằng chứng gây án của hắn, nhất là hung khí và quần áo hắn mặc khi ra tay.”
“Hung khí đã được xác định, là một con dao bếp, nhưng nó không có ở hiện trường, có lẽ hung thủ đã phi tang đó ra bên ngoài. Hơn nữa, hung thủ không để lại bất kì dấu vết nào ở hiện trường, bây giờ đang là mùa hè, khi hắn ta giế.t người, nếu gặp phải kháng cự của nạn nhân, rất có khả năng hung thủ sẽ để lại hiện trường tóc, gàu, thậm chí là cả máu do bị nạn nhân cào, thế nhưng hiện trường không hề lưu lại bất kì vật chứng nào. Chúng tôi cho rằng, hung thủ khi gây án đã mặc đồ bảo hộ, chẳng hạn như quần áo không rụng sợi, mũ và găng tay. Những món đồ này rất khó tránh khỏi việc bị máu bắn lên, nên hung thủ chắc chắn sẽ không đem chúng đến sân bay, do thời gian của hắn rất gấp, nên khả năng đã vứt đồ bảo hộ và hung khí ở cùng một chỗ.”
Thẩm Thư cho biết: “Điểm mấu chốt của vụ án này là mất rất nhiều thời gian để tìm ra vật chứng. Qua điều tra, phần lớn tài sản của đối tượng tình nghi đều ở nước ngoài, chỉ có duy nhất một căn hộ ở thành phố Sở Nguyên, do đó loại trừ khả năng hung thủ giấu chúng ở một căn hộ trống khác. Ngoài ra, tính cách của hắn hết sức cẩn thận, sẽ không đưa tội chứng cho người khác giữ. Còn nếu đem vứt những thứ dễ gây được sự chú ý của người khác vào thùng rác, sẽ khó tránh khỏi việc bị phát hiện. Trong lúc gấp rút, hắn lại càng không tìm được chỗ để đốt phi tang đống vật chứng kia.”
Thẩm Thư nói tiếp: “Ở một thành phố rộng lớn như Sở Nguyên, rất khó để tìm ra những vật chứng được cất giấu cẩn thận này, điều này rất dễ hiểu. Chúng tôi đứng trên lập trường của kẻ tình nghi, cho dựng lại toàn bộ quá trình gây án. Đầu tiên, hung khí gây án con dao bếp không thể đem về từ nước ngoài được, chỉ có thể mua ở một nơi nào đó sau khi xuống sân bay, lúc đó lại là nửa đêm, không có chỗ nào bán cả, vậy đâu mới là nơi có thể lấy được con dao bếp một cách an toàn mà lại tiện lợi đây? Tôi và Lão Mã, Phùng Khả Hân sau khi nghiên cứu đã nghĩ tới một nơi, đó chính là kho lưu giữ hàng hóa của sân bay. Nghi phạm sau khi xuống sân bay đã ngay lập tức đến kho lưu giữ ở sân bay để lấy hung khí gây án, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một kế hoạch hoàn hảo. Chúng tôi đã mang theo ảnh của nghi phạm, đến tìm gặp nhân viên trực ca ở kho hàng hóa đêm hôm ấy, qua sự xác nhận của người này, hung thủ đã lấy từ trong kho ra một chiếc ba-lô, hơn nữa chiếc ba-lô này được chính nghi phạm gửi lại trước khi bay đến Hàn Quốc.
Phú Cường tấm tắc không ngớt. Cục trưởng điều tra hình sự Vương Đại Hải và Chủ nhiệm Bộ trị an Tôn Vĩnh Đào ngồi bên cạnh Chu Gia Tương bắt đầu cảm thấy bồn chồn, muốn đứng dậy chuồn đi chỗ khác nhưng lại không tiện, thâm tâm cảm thấy vô cùng sợ hãi, cả hai người chân lẩy bẩy, trán vã mồ hôi.
Mồ hôi cũng lấm tấm trên khuôn mặt của Chu Gia Tương.
Thẩm Thư nói: “Đến đây, chúng tôi có thể cơ bản xác định, người này chính là hung thủ, nhưng mà, đây đều không phải bằng chứng xác thực, lại không muốn rút dây động rừng, chúng tôi chỉ còn cách tiếp tục đi tìm vật chứng. Chúng tôi từng nghĩ đến, hung thủ sau khi gây án, có thể vẫn giữ lại hung khí và vật chứng ở nơi nào đó, đợi khi nào từ Hàn Quốc trở về mới ung dung xử lý chúng. Nhưng chúng tôi đã cho xác minh nhiều lần kho lưu trữ ở sân bay và bến xe, đêm đó không có ai đến gửi ba-lô cả.”
“Sau khi loại trừ mọi khả năng, thì thủ đoạn hữu hiệu nhất để tiêu hủy chứng cứ, đó chính là dìm chúng xuống nước. Chỉ cần thời gian đủ lâu, thì những vật chứng này dù có bị phát hiện ra, thì những dấu tích trên chúng cũng đã bị gột rửa sạch, không còn giá trị làm chứng. Xung quanh thành phố Sở Nguyên có 3 vùng nước là sông Hộ Thành, sông Nam Vận và biển Bột Hải, từ hiện trường vụ án đến vùng nước gần nhất, cũng chính là sông Hộ Thành, cũng mất 15 phút đi xe, còn đến sông Nam Vận hay biển Bột Hải phải mất hơn một tiếng, hung thủ thì phải vội đến sân bay, không có đủ thời gian để đến hai vùng nước kia, nên rất có thể đã vứt hung khí xuống sông Hộ Thành.”
“Chúng tôi không thể hút cạn đáy sông lên để tìm hung khí, chỉ có thể nhờ một số thợ mò tìm kiếm trong phạm vi nhất định. Theo dự tính của chúng tôi, hung thủ sau khi gây án đã ngồi taxi đến bờ sông Hộ Thành, mất 15 phút, hơn nữa bờ sông Hộ Thành lại rất hoang vu, lạnh lẽo, xung quanh không có bất kì công trình kiến trúc cũng như dấu vết của con người, hắn ta đi đến đó vào ban đêm, chắc chắn sẽ bị hoài nghi, nên chúng tôi đoán hắn ta đã xuống xe ở tiểu khu phía Tây sông Hộ Thành, sau đó đi bộ đến sông để ném hung khí. Như vậy có thể biết được rằng, vật chứng sẽ không được ném đi quá xa, bởi vì hung thủ đang rất vội.”
“Nhưng chúng tôi đã cho tìm kiếm nhiều ngày đều không thu được kết quả, thậm chí chính tôi đã bắt đầu nghi ngờ, có khi nào hung thủ đã vứt chúng ở một nơi khác. Thế là tôi đã mời một người bạn cấp ba hiện đang làm cho Cục quy hoạch thành phố, cùng tôi diễn một vở kịch trước mặt của nghi phạm, nói dối hắn là sông Hộ Thành sắp hút cạn đáy để lấp sông, xây một tiểu khu dân cư lên trên đó.”
Thẩm Thư liếc nhìn Chu Gia Tương như đang nằm liệt trên ghế, nói: “Mặc dù nghi phạm đã làm công an nhiều năm, song không có kinh nghiệm điều tra tội phạm, có lẽ chưa từng nghe qua tài liệu về bộ môn ngôn ngữ hình thể. Hồi còn học Đại học cảnh sát, tôi có học qua môn học này, vừa hay bác sĩ pháp y Thục Tâm cũng có hứng thú với lĩnh vực này, nên tôi đã mời cô ấy đến làm chứng. Khi bạn tôi nói sông Hộ Thành sắp bị hút cạn đáy để lấp đất xây nhà, ánh mắt hung thủ đã toát lên vẻ sợ hãi, dù chỉ thoáng qua, nhưng tôi và Thục Tâm đã bắt trọn được khoảnh khắc ấy, hơn nữa lúc đó hai chân của nghi phạm đã vô thức tránh xa khỏi vị trí người bạn của tôi đang đứng, đó là biểu hiện muốn tẩu thoát trong tiềm thức. Nhưng khi bạn tôi nói chỉ lấp phần sông cách thành phố trong phạm vi 500m, nghi phạm đã tỏ ra như vừa trút được một gánh nặng, toàn thân thả lỏng. Những ngôn ngữ hình thể này đều đã chứng minh ở dưới sông Hộ Thành có thứ gì đó làm hắn phải lo lắng, hơn nữa vị trí lại khá xa, ít nhất là trên 500m.”
Vương Mộc vẫn tỏ ra bất mãn, nói: “Cậu nói cả nửa ngày, toàn là những thứ không xác thực.”
Thẩm Thư đáp: “Chúng tôi tạo ra màn kịch này, chính là để tìm ra bằng chứng xác thực. Sau khi xác định được ở sông Hộ Thành có điều bất thường, chúng tôi vẫn chưa có cách nào để xác minh phạm vi tìm kiếm, nghi phạm trong lúc gấp rút, không thể đi quá xa để phi tang vật chứng, nhưng rõ ràng hung khí cũng không ở quá gần phần rìa thành phố, vậy hắn đã làm cách nào? Cuối cùng vẫn lại là bác sĩ pháp y Thục Tâm tìm ra hướng giải quyết, lúc này chỉ còn cách thời hạn phá án mà các vị đề ra đúng 2 ngày.”
Thẩm Thư dùng mắt ra hiệu cho tôi đứng ra giải thích về quá trình này.
Tôi nói: “Nếu tôi là nghi phạm và muốn ném hung khí ra xa bờ sông, nhưng lại không có đủ thời gian, thế thì tôi sẽ để cho vật chứng tự trôi ra xa, sau đó chìm xuống đáy sông, ở nơi hiu quạnh không một bóng người vào lúc nửa đêm, chắc chắn sẽ không ai nhìn thấy vật chứng đang trôi nổi trên sông. Vậy hung thủ đã dùng cách nào? Chúng tôi đã cùng nhau làm một thí nghiệm, buộc một túi đồ lên trên một tấm bản gỗ dầy, dây buộc được làm từ chất liệu giấy, chính là loại dây thừng giấy được dùng làm tay sách cho túi giấy khi chúng ta đi mua sắm, đủ chắc chắn, nhưng sẽ tự tiêu hủy khi được ngâm trong nước một thời gian đủ dài. Thí nghiệm của chúng tôi đã thành công, trong vòng 2 tiếng đồng hồ, túi đồ đó đã trôi xa được hơn 1000m, sau đó dây thừng đứt, bản gỗ tự trôi đi, còn túi đồ nặng đó thì chìm sâu xuống lòng sông. Hai ngày tiếp sau đó, chúng tôi đã cho tìm kiếm xung quanh phạm vi được xác định, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, cộng thêm với một chút may mắn, trước khi cuộc họp này diễn ra, chúng tôi đã tìm được túi đồ đó, bên trong có bộ quần áo bằng da, cùng một con dao bếp nhuốm máu.”
Tôi nói: “Do các vị đã tuyên bố khai họp, nên vết máu trên con dao chưa kịp làm giám định, hi vọng một lát nữa sẽ cho ra kết quả. Còn bộ quần áo da kia đã chứng tỏ hung thủ đã lên kế hoạch hết sức tỉ mỉ, đó là một bộ quần áo bằng da thuộc microfiber, da microfiber có nhiều nét giống với da thật, khả năng chống rách cao, độ co dãn và chống xước tốt hơn da thật, điều đó giúp cho hung thủ khi gây án không để lại dấu vết ở hiện trường. Nhưng phàm cái gì tốt quá cũng có hại, tính chống nước của da microfiber rất tốt, đã giúp bảo toàn những vật chứng này. Ban nãy tôi đã lấy ra dấu vân tay của hung thủ ở lớp trong của găng tay, thông qua xác minh, hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay của Chu Gia Tương.”
Chu Gia Tương kêu lên một tiếng như dã thú, rút súng chĩa vào đầu Vương Đại Hải đang ngồi bên cạnh rồi quát: “Đừng nhúc nhích, cùng lắm cả hai cùng chế.t.”
Vương Đại Hải run rẩy nói: “Lão Chu, đừng bắn, bình thường quan hệ của chúng ta rất tốt mà.”
Vương Mộc nói: “Chu Gia Tương, cậu hãy bình tĩnh, nóng nảy không giải quyết được vấn đề gì cả.” Rồi quay sang trách móc Thẩm Thư: “Có nhất thiết phải chọn thời điểm này để giải quyết vụ án không? Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu phải chịu trách nhiệm.”
Thẩm Thư ngồi yên, lấy từ trong túi ra một ít đạn, đặt từng viên lên bàn hội nghị rồi nói: “Chu Gia Tương, sao anh không thử kiểm tra xem trong súng có đạn không?”
Chu Gia Tương nheo mắt nhìn những viên đạn màu vàng óng, mồ hôi vã ra như tắm.
Thẩm Thư hướng đuôi một viên đạn về phía hắn ta, nói: “Nhìn kĩ số hiệu đi, chính là súng của anh, tôi không nói dối.”
Trong khi Chu Gia Tương đang bàng hoàng, Phùng Khả Hân và Phú Cường đã túm lấy cổ và thắt lưng của Chu Gia Tương từ đằng sau, đẩy hắn ta xuống đất, đè chặt rồi nắm lấy khẩu súng lục và còng tay hắn lại.
Chu Gia Tương hướng về phía Thẩm Thư, chửi bới ầm ĩ.
Thẩm Thư nói: “Ác giả ác báo, Chu Gia Tương, câu này chắc anh đã nghe qua, thế giới này không có tội ác nào lại không để lại dấu vết, dù không có dấu vết thực chất, nhưng dấu vết tâm lý của anh vẫn sẽ lưu lại ở hiện trường. Chỉ có là, e rằng anh không nghĩ đến, màn kịch mà anh vắt óc để thiết kế ra, đã từng bị người khác thiết kế qua rồi.”
Phú Cường và Phùng Khả Hân lôi Chu Gia Tương đứng dậy, ấn hắn ta ngồi xuống ghế, lỗ mũi hắn ta phì phò như tiếng ngựa thở.
Thẩm Thư nói: “E rằng đến giờ anh vẫn không nghĩ được rằng, cái cô A Kiều, nhân tình với vẻ ngoài thuần khiết của mình thực ra là một kẻ lắm mưu nhiều mô. Để có thể đường đường chính chính từ vị thế người thứ ba, cô ta đã từng bước đạo diễn kịch bản giế.t người này của anh, cô ta đã bắt đầu hành động ngay sau khi quen biết anh, tất cả là nhờ Phùng Khả Hân đã thâm nhập điều tra, mới có thể biết được chân tướng vụ việc.”
Thẩm Thư nhìn thấy Chu Gia Tương vẻ mặt bối rối, liền nói: “Sau khi A Kiều trở thành nhân tình của anh, cô ta luôn tỏ ra mình là một người thông tình đạt lý, dịu dàng quan tâm, không hề tạo áp lực cho anh, điều đó càng khiến anh ngã sâu vào cạm bẫy. Khi cây si trong anh đã cắm rễ, A Kiều bảo với anh cô ta đã có người mới, nhưng thực chất là cô ta bịa ra để khơi gợi cơn ghen trong lòng anh. Cô ta cứ nhập nhằng giữa anh và người tình hư cấu ấy, khiến anh cảm thấy mình không thể rời xa người phụ nữ này. Cho đến một ngày, A Kiều thông báo với anh là cô ta sắp kết hôn. Trong suốt vở diễn, cô ta luôn tỏa ra sức hút của sự thuần khiến và bao dung, không bao giờ oán trách anh nửa câu. Mãi đến khi chia tay, cô ta nói với anh một cách đầy ẩn ý, cô ấy hy vọng mình sẽ là cô dâu bị cướp khỏi lễ đường. Trong quá trình hai người yêu nhau, hai người đã từng nói với nhau, nếu có một ngày A Kiều bị gả cho người khác, anh sẽ đến tận lễ đường để cướp cô ấy về. Chính câu nói này, đã khơi dậy kí ức trong anh, đồng thời khiến anh hạ quyết tâm sẽ giế.t vợ.”
Thẩm Thư nói: “Chắc anh không ngờ rằng, A Kiều thao túng anh từ đầu đến cuối, nhưng chúng tôi không thể bắt cô ta, bởi cô ta không phạm pháp. Còn anh, một Đội trưởng hình sự tiền đồ sáng lạn, lại phạm phải một sai lầm ngu xuẩn, và sai lầm này không thể quay đầu lại.”
Mã Kinh Lược đem theo hai cảnh sát vào phòng, nói với Phú Cường: “Cục trưởng Phú, tên này hãy giao cho chúng tôi, chúng tôi cần đem hắn về lấy lời khai.”
Phú Cường đáp: “Được, nhưng nhớ giữ lại chút thể diện cho cậu ta, cũng là thể diện của Đội hình sự, hãy tìm một phòng trong Cục thành phố để thẩm vấn.”
Thẩm Thư nói với Vương Mộc: “Cục trưởng Vương, liệu tôi còn tư cách tham gia vụ án này không, nếu bây giờ ngài muốn đuổi tôi, tôi sẽ phục tùng mệnh lệnh của tổ chức.”
Vương Mộc vừa khó xử, vừa tức giận đáp: “Chuyện của cậu từ từ rồi tính, chả nhẽ cậu muốn tổ chức phải xin lỗi mình à?”
Thẩm Thư cười: “Tôi nào dám, chỉ là muốn hỏi ý kiến của tổ chức mà thôi, nếu bây giờ ngài đuổi, thì tôi xin phép được về nhà trước để cạo râu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT