Thẩm Thư cho gọi Mã Kinh Lược, Hứa Thiên Hoa và Phùng Khả Hân đến và nói: “Trong số bốn tên tội phạm, thì hai tên đã chế.t, còn hai tên còn lại là khó đối phó nhất. Bọn họ đều từng là lính đặc công, kỹ năng thượng thừa, rất khó truy bắt. Bắt được mà không ai bị thương lại càng khó hơn, vì thế mỗi người chúng ta phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Mã Kinh Lược ba người họ gật đầu, ra vẻ đồng ý.

Thẩm Thư nói: “Vụ án hiện tại về cơ bản đã rõ ràng. Sau khi Lê Tiểu Long bị tống vào tù, Vũ Văn Thừa, cựu chính ủy nhà tù Nam Lĩnh, đã cung cấp vị trí phòng giam Lê Tiểu Long, sau đó Trương Tứ Hải đã sử dụng kỹ năng của mình ở phía ngoài nhà tù. Bên trong quán cách đó khoảng 150m, một đường hầm được đào thẳng tới nhà tù, điều đáng nói là tên này được huấn luyện đặc biệt trong quân đội, nên chỉ trong một thời gian ngắn đã đào được một đường hầm vô cùng chính xác. Sau đó, đường hầm được lấp lại gọn gàng, ngăn nắp mà không để lại dấu vết. Bọn chúng không ngần ngại sử dụng em ruột của Lê Tiểu Long để làm người thế thân, chính bởi căn bệnh hiểm nghèo của Lê Ấu Long, thời gian sống cũng không còn nhiều, quan trọng hơn là, kế hoạch của chúng không thể thiếu được Lê Tiểu Long, bọn chúng muốn dùng đến tuyệt kĩ của Lê Tiểu Long.”

Mã Kinh Lược, Hứa Thiên Hoa và Phùng Khả Hân quay sang nhìn nhau, đồng thanh nói: “Bắn tỉa.”

Thẩm Thư đáp: “Không sai, tôi nghĩ bọn chúng không tiếc công sức để đào tạo Lê Tiểu Long, mục đích là sử dụng năng lực của hắn để giết một người, hoặc nhiều người. Đối tượng nhắm đến chắc hẳn được bảo vệ rất kĩ càng, người bình thường không thể tiếp cận, vì thế chúng chọn cách giết người từ xa.”

Phùng Khả Hân hỏi: “Có không ít người được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy ở thành phố Sở Nguyên hoặc tỉnh Tùng Giang. Làm sao chúng ta xác định được mục tiêu của chúng?”

Hứa Thiên Hoa cho hay: “Kể từ khi Lê Tiểu Long vượt ngục, chúng tôi đã cho bố trí chốt chặn ở tất cả các nhà ga và ngã tư ở thành phố Sở Nguyên, công tác phòng thủ chặt chẽ chưa từng có. Tất cả các trạm kiểm soát đều dán ảnh truy nã Lê Tiểu Long, dù hắn ta có phi thường đến đâu thì cũng không phải là thần thánh, tôi không tin hắn ta có thể thoát khỏi lưới trời lồng lộng được giăng khắp thành phố Sở Nguyên này, trừ khi Trương Tứ Hải đào một đường hầm dài 3000m dưới lòng đất. Nhưng tôi e là hắn không thể làm điều đó một mình, do đó Lê Tiểu Long và Trương Tứ Hải rất có thể vẫn ở trong thành phố Sở Nguyên.”

Thẩm Thư nói: “Tôi đồng ý. Nếu chúng muốn phạm tội ở bên ngoài, thì trực tiếp giải cứu Lê Tiểu Long là được rồi, không nhất thiết phải dựng lên mê hồn trận như vậy. Mục tiêu của chúng chắc chắn đang ở thành phố Sở Nguyên.”

Mã Kinh Lược đồng ý nói: “Mục tiêu lần này hẳn là kẻ thù không đội trời chung của chúng, như vậy, phạm vi khoang vùng cũng được thu hẹp lại nhiều.”

Phùng Khả Hân nói thêm vào: “Thông tin mà nhóm của Mã Kinh Lược thu được khi đến thành phố Đức Huệ vô cùng quan trọng, bố mẹ của bốn người bọn họ đều chế.t tại thôn Thượng Tây, nên tôi cho rằng, mục tiêu của họ là—“

Mã Kinh Lược và Hứa Thiên Hoa đáp cùng lúc: “Người Nhật.”

Thẩm Thư đập bàn, nói: “Nhất định là như vậy. Chỉ có lòng thù hận sâu sắc mới khiến bốn người họ đoàn kết với nhau để đạt được mục đích bằng mọi giá. Chỉ là thời gian đã trôi qua nhiều năm, bọn chúng chưa từng ra tay với người Nhật, nhưng khi Lê Tiểu Long bị bắt vào tù, chúng lại ra tay giết người, vậy thì, người bọn chúng muốn giết, nhất định là người mới tới thành phố Sở Nguyên gần đây, hoặc là một nhân vật đặc biệt sắp tới thành phố Sở Nguyên, hơn nữa người này phải có mối quan hệ mật thiết với thảm kịch diệt vong ở thôn Thượng Tây.”

Mã Kinh Lược cho hay: “Thành phố Sở Nguyên và Osaka của Nhật Bản là hai thành phố kết nghĩa. Có khá nhiều người Nhật ở Sở Nguyên, và cũng không ít người trong số đó có má.u mặt, chúng ta không thể điều tra gia cảnh từng người họ được, hơn nữa việc làm ấy lại quá khó khăn, làm không tốt là Lãnh sự quán Nhật Bản sẽ kiến nghị, án chúng ta chưa kịp phá thì đã rước thêm họa vào thân.”

Phùng Khả Hân nói một cách kì lạ: “Thực tế, chúng ta đã làm hết trách nhiệm, nếu mục tiêu của chúng là người Nhật thì công tác bảo vệ cũng không cần quá khẩn trương, đợi khi nào xảy ra chuyện rồi mới điều tra, tôi nghĩ vẫn kịp.”

Thẩm Thư trợn mắt, đáp: “Lần sau cậu hãy nghĩ cho kĩ, đừng nói ra những lời này. Chúng ta là cảnh sát thì phải tự có trách nhiệm, dù có là tên tội phạm ghê tởm, đáng chế.t đến đâu thì cũng do luật pháp trừng phạt, chúng ta không có quyền kết án tử hình cho hắn ta.”

Thẩm Thư lại nói: “Vẫn còn ba ngày nữa mới diễn ra Hội nghị thường niên các chuyên gia kỹ thuật sinh học châu Á. Ba người các cậu cho tập trung lực lượng để điều tra về những người Nhật đã vào thành phố trong 6 tháng qua, nếu điều tra được gia tộc của họ thì càng tốt, trọng tâm theo dõi sát những người là con cháu của lính Nhật từng xâm lược Trung Quốc, điều này rất khó, bởi không ai muốn tiết lộ cả. Các cậu phải dốc hết sức, hãy dùng những thủ đoạn khôn khéo.”

Sau khi ba người rời đi, Thẩm Thư trực tiếp đến gặp Vương Mộc và đề nghị ông ta xin thành ủy thành phố cung cấp danh sách các chuyên gia Nhật Bản sẽ đến tham dự Hội nghị thường niên lần này.

Vương Mộc hỏi: “Cậu cần những thông tin này làm gì? Danh sách thì không khó, nhưng tư liệu gia tộc của chuyên gia làm sao có thể đưa cho cậu một cách dễ dàng như vậy, trừ khi người ta tự nguyện, nếu không thì chúng tôi cũng chịu.”

Thẩm Thư đáp: “Đây là việc cần để phá án, nhằm bảo vệ sự an toàn của chuyên gia người Nhật, tôi tin thành ủy sẽ thấu hiểu.”

Vương Mộc bằng mặt nhưng không bằng lòng, đáp: “Tôi sẽ cố gắng vậy.”

Thẩm Thư phát hiện ra sự phô diễn của ông ấy, nhấn mạnh: “Cục trưởng Vương, việc này liên quan đến sự sống còn.”

Vương Mộc khua tay, đáp: “Biết rồi, cậu đi đi.”

Thẩm Thư thấy vậy, biết có nói thêm cũng chả được gì, liền quay người đi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng.

Thẩm Thư ngồi trên xe, suy nghĩ một lát, rồi lái thẳng đến Ủy ban pháp luật thành phố. Anh ta giới thiệu ngắn gọn về vụ việc cho Khưu Thu rồi nói: “Chúng tôi nghi ngờ Lê Tiểu Long sẽ ra tay giết hại một người Nhật, vì vậy chúng tôi phải nhanh chóng có được danh sách các đại biểu Nhật Bản tham gia cuộc họp thường niên lần này. Chúng tôi sẽ cho tiến hành các biện pháp bảo vệ chính cho những người chủ chốt. Tôi tin là thành ủy không muốn thấy người Nhật ở thành phố Sở Nguyên xảy ra chuyện, vì vậy mong thành ủy hợp tác.”

Khưu Thu nói: “Danh sách về chức năng nghề nghiệp thì không khó, có thể đưa cho cậu, nhưng thành ủy không có quyền yêu cầu các chuyên gia cung cấp thông tin về lai lịch của họ. Điều này là không tôn trọng quyền riêng tư của người khác, cậu thử nghĩ cách khác xem, có cách nào khác mà vẫn giúp các cậu có được thứ mình muốn không, người trẻ ấy mà, đầu óc phải linh hoạt lên.”

Thẩm Thư đáp: “Nếu đã như vậy, ngài có thể giúp tôi giải thích cho họ, tôi cần bản danh sách này gấp.”

Khưu Thu cười lớn, chỉ tay vào anh ta mà nói: “Người trẻ thường nóng vội mà, không sao, tôi sẽ bảo thư kí làm giúp cậu việc này, cậu cứ đi theo mà lấy là được.”

Thẩm Thư cuối cùng cũng có bản danh sách trong tay.

Có 15 chuyên gia Nhật Bản trong danh sách, cộng với đoàn tùy tùng của họ, tổng cộng 36 người. Các chuyên gia này là những nhà lãnh đạo nổi tiếng quốc tế trong lĩnh vực kỹ thuật Sinh học và hơn một nửa trong số họ giữ các vị trí hành chính cấp cao trong Bộ Giáo dục, Văn hóa, Thể thao, Khoa học và Công nghệ Nội các Nhật Bản, Bộ Nông nghiệp, Lâm nghiệp và Thủy sản cùng Đại học Tokyo. Có ít nhất 5 người được bảo vệ nghiêm ngặt.

Thẩm Thư dò xét tên của những người này một lượt, không thấy có gì đáng nghi, cũng chưa xác định được đâu là mục tiêu mà Lê Tiểu Long ngắm tới.

Danh sách mà Mã Kinh Lược đem về cũng dài dằng dặc, gồm cả những lãnh đạo cấp cao của Lãnh sự quán Nhật Bản tại Sở Nguyên cùng các giám đốc điều hành hàng đầu của các tập đoàn lớn, tổng hơn 10 người. Với một danh sách dài như vậy mà không có thông tin gia đình, rất khó để tìm ra mục tiêu của Lê Tiểu Long.

Cuộc họp thường niên của các chuyên gia kỹ thuật sinh học châu Á đã được tổ chức theo đúng lịch trình.

Thẩm Thư và những người cộng sự đã làm việc ngày đêm, gần như kiệt sức, nhưng không thể phá án như đúng hẹn.

Bí thư thành ủy vô cùng bức xúc. Khưu Thu và Vương Mục cũng không có lời hay ý đẹp mà nói. Chẳng qua họ đang bận tiếp đón quan khách, bạn bè quốc tế, nên tạm thời không ra mặt xử lý đám cảnh sát vô dụng này.

Mặc dù Thẩm Thư đang chịu đựng sự khinh bỉ và giễu cợt, nhưng anh vẫn trung thành, thực hiện tốt nhiệm vụ được giao. Vào ngày đầu tiên khai mạc Hội nghị thường niên, anh cùng một số cộng sự chịu trách nhiệm về vụ án Lê Tiểu Long đã tới hiện trường để kiểm soát chặt chẽ và đảm bảo trật tự, đồng thời ngăn chặn Lê Tiểu Long ra tay ngay tại lễ khai mạc.

Đại lộ Giải Phóng, con đường rộng nhất ở trung tâm thành phố Sở Nguyên, đã hoàn toàn bị đóng cửa và mở ra như một con đường dành riêng cho các đại biểu tham gia hội nghị, không người dân nào được phép đi qua.

8 giờ sáng, năm chiếc xe Centrino được trang bị kính chống đạn xếp thành một hàng, lao vun vút, tạo nên một cảnh tượng uy phong.

Thẩm Thư nhìn thấy cảnh tượng này, biết chắc trên xe là một nhân vật tầm cỡ. Năm chiếc xe chống đạn, được hộ tống bởi cảnh sát, đây là phương án an ninh cấp 2 để đón khách VIP ở thành phố Sở Nguyên, chỉ đứng sau quy cách đón tiếp nguyên thủ Quốc gia.

Thẩm Thư vội vàng hỏi tổng chỉ huy công tác an ninh Khưu Thu: “Ai đang ngồi trên xe vậy ạ?”

Khưu Thu liếc mắt nhìn anh ta rồi nói: “Cậu làm cảnh sát hình sự bao nhiêu năm rồi? Sao lại không hiểu chút nào về kỉ luật cơ mật, đây có phải chuyện nên hỏi không?”

Thẩm Thư đáp: “Bí thư Khưu, ngài nhất định phải cho tôi biết, tôi phụ trách chính trong vụ án Lê Tiểu Long, có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho các khách mời.”

Khưu Thu nói: “Cậu đi lo việc cậu đi, công tác anh ninh có tôi đảm nhiệm.”

Thẩm Thư tỏ ra bất lực.

Đoàn xe dừng lại trước địa điểm tổ chức. Một nhóm vệ sĩ nhanh chóng tập trung trước chiếc Centrino thứ hai và kính cẩn mở cửa.

Một người đàn ông tóc hoa râm bước xuống xe, dáng người thấp bé, đeo một cặp kính gọng tròn bằng nhựa thông với ánh mắt kiêu kì và ngạo mạn.

Thẩm Thư ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người đàn ông này. Anh đã nhìn thấy ông ta xuất hiện trên mặt báo vài ngày trước. Người này đã theo chân Thủ tướng Nhật Bản đến thăm đền Yasukuni, một vài nhân viên cảnh sát khi đó đã tức giận, chửi cho ông ta một trận.

Trong sự nghiệp nhiều năm làm cảnh sát, anh đã luyện cho mình khả năng ghi nhớ từ cái nhìn đầu tiên, phàm là những người anh ta từng gặp, dù nhiều năm sau, cũng không quên được

Thẩm Thư cố hết sức để tìm ra tên người này trong ngăn kí ức, là Takashi Kikuchi, một bộ trưởng cao cấp trong nội các Nhật Bản, một cựu binh nội các kỳ cựu đã có hai mươi năm kinh nghiệm trên chính trường Nhật Bản.

Thẩm Thư chạy nhanh đến phòng bảo vệ, mượn máy tính, mở trang web ra và tìm kiếm thông tin về Takashi Kikuchi. Cha ruột của ông ta, chính là Keiji Kikuchi.

Thẩm Thư lại gõ cái tên “Keiji Kikuchi” vào công cụ tìm kiếm. Tiêu đề đầu tiên hiện ra là: Thiếu tướng Keiji Kikuchi, người đứng đầu bộ phận nghiên cứu virus của lực lượng 731 trong thời kì Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, dưới quyền quản lý là các biệt đội “Takahashi” phụ trách nghiên cứu dịch bệnh, "Kasahara” phụ trách nghiên cứu sàng lọc virus và các bệnh đặc hữu địa phương, “Tanaka” tham gia nghiên cứu virus XXX, “Yoshimura” phụ trách quá trình đông lạnh, “Eshima” tham gia nghiên cứu bệnh tiêu chảy đỏ, “Ota” tham gia nghiên cứu bệnh hoại thư và lớp dịch tả, “Minato”, “Okamoto” và “Ishikawa” phụ trách nghiên cứu bệnh lý, “Uchikai” nghiên cứu huyết thanh, “Grass” nghiên cứu dược lý và “Noguchi” nghiên cứu bệnh rickettsia.

Ở dòng sau còn viết “Trong cuộc xâm lược Trung Quốc của Nhật Bản, hơn 3000 người Trung Quốc đã chế.t trực tiếp vì các thí nghiệm vi khuẩn, và hàng chục tấn vũ khí sinh học do Đơn vị 731 để lại đã được cất giữ tại nhiều nơi ở Đông Bắc Trung Quốc trong suốt cuộc chiến. Đến nay nó vẫn gây nguy hại cho các thường dân ở Trung Quốc.”

Với âm thanh hỗn loạn trong đầu Thẩm Thư, anh lao ra khỏi tòa nhà tổ chức rồi đứng giữa quảng trường trung tâm trống trải trước cửa, đánh mắt nhìn xung quanh.

Ngoài trời nắng chói chang. Xe cộ đi lại như đưa thoi. Những tòa nhà chọc trời. Thẩm Thư lo lắng nhìn xung quanh, tự hỏi Lê Tiểu Long đang trốn ở đâu. Anh cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, bất lực giữa thế giới rộng lớn.

Tại hội trường, chủ tịch tỉnh Tùng Giang Vương Quốc Quang đã có bài phát biểu khai mạc, sau đó mời Bộ trưởng nội các Nhật Bản Takashi Kikuchi phát biểu.

Takashi Kikuchi ngẩng cao đầu, bước lên diễn đàn.

Trên nóc tòa nhà Torch đối diện với tòa nhà tổ chức, Lê Tiểu Long điều chỉnh tầm nhìn trên khẩu sún.g bắn tỉa. Đó là khẩu Remington M600 yêu thích của hắn, đối với hắn, khẩu sún.g này đã quen thuộc như chính nội tạng của mình. So với loại sún.g bắn tỉa thông dụng nhất, nó có vẻ lỗi thời. Báng sún.g bằng gỗ, dễ bị giãn nở hoặc co ngót theo thời tiết, ảnh hưởng đến độ chính xác khi bắn. Nhưng Lê Tiểu Long đã làm chủ nó một cách hoàn hảo, hắn điều chỉnh góc ngắm theo những thay đổi tinh tế của khẩu sún.g.

Tầng thượng này cách địa điểm tổ chức khoảng 1200m. Với khoảng cách này, độ chính xác của Lê Tiểu Long khi bắn là hơn 98%, nếu bắn liên tục thì khả năng ngắm trượt mục tiêu gần như bằng không.

Nói cách khác, Lê Tiểu Long chắc chắn 100% sẽ bắn trúng.

“Hắn nhất định phải chế.t”, Lê Tiểu Long nghĩ, “Chúng tao đã phải trả cái giá quá đắt để giết hắn ta. Hơn 1000 dân làng Thượng Tây, cha mẹ tao, anh em tao, người thân của tao, bạn bè vào sinh ra tử với tao. Tao sẽ dùng má.u của hắn để tưởng nhớ đến họ.”

Ngón tay hắn đã chạm vào cò sún.g. Đôi mắt hắn như nhìn xuyên thấu, cơ bắp căng thẳng, mọi dây thần kinh được huy động, giống như một con báo đang thèm khát con mồi.

Đột nhiên sau lưng xuất hiện một giọng nói đàn ông, vô cùng bình tĩnh: “Nếu anh bóp cò, tôi cũng sẽ bóp cò, anh đã thoát chế.t một lần, tôi đảm bảo lần này anh sẽ không thoát được nữa đâu.”

Lê Tiểu Long cảm thấy hơi thở của tử thần trong họng sún.g. Đúng, một họng sún.g lạnh lùng chĩa vào người hắn. Lang thang trên bờ vực sinh tử nhiều năm, hắn đã luyện nên trực giác của loài dã thú, không cần nhìn cũng có thể phân biệt được đâu là sún.g, đâu là kiếm.

Lê Tiểu Long không quay đầu lại, tiếp tục dùng sún.g ngắm vào trán Takashi Kikuchi. Hắn nhẹ nhàng nói: “Cậu có phải người Trung Quốc không?”

Thẩm Thư đáp: “Có, và tôi cũng mang mối quốc hận. Tôi rất hiểu tâm tư của anh, nhưng tôi không đồng tình với cách làm của anh. Anh mau dừng tay lại ngay.”

Lê Tiểu Long nói: “Nếu tôi đoán không lầm, cậu chính là Thẩm Thư. Nghe danh đã lâu, nhưng cậu không đủ tư cách để ra lệnh cho tôi, cậu không phải đối thủ của tôi.”

Thẩm Thư đáp: “Tôi thừa nhận tôi không giỏi bằng anh, nếu không thì tôi không phải đợi đến cuối cùng mới tìm được anh, không kịp ngăn cản kế hoạch của anh, nhưng tôi vẫn khuyên anh dừng tay, đó là trách nhiệm và sứ mệnh của tôi.”

Lê Tiểu Long phá lên cười, nhưng khuôn mặt vẫn không tỏ ra chút hứng thú, các cơ cũng không hề động đậy, hắn nói: “Trách nhiệm và sứ mệnh, nói hay lắm, hay lắm!”

Dứt lời, khẩu sún.g trong tay Lê Tiểu Long khai hỏa, viên đạn xuyên qua kính cường lực ở hội trường, găm thẳng vào trán của Takashi Kikuchi đang đứng trên lễ đài. Vẻ mặt sợ hãi và đau đớn, Takashi Kikuchi ngã xuống đất, chân tay co quắp, miệng sùi bọt mép và tắt thở ngay lập tức.

Gần như cùng lúc, súng trong tay Thẩm Thư cũng bắn ra một viên đạn, bay vào sau đầu Lê Tiểu Long, găm thẳng vào não.

Một vụ án kinh thiên động địa.

Thẩm Thư đã tự tay giết chế.t Lê Tiểu Long, nhưng lại không phá được án đúng thời hạn. Dưới sự bàn bạc của các cơ quan ban ngành, quyết định không khen thưởng hay trừng phạt Thẩm Thư, cho phép cậu tại vị.

Các cảnh sát trong đội đều bất ngờ khi Thẩm Thư phát hiện ra tung tích của Lê Tiểu Long, hỏi anh ta liệu có phải sử dụng hệ thống phát hiện bắn tỉa bằng laser hay không.

Thẩm Thư giải thích: “Gần giống như vậy, nhưng hệ thống phát hiện này hơi thô sơ. Khi tôi nhận ra Takashi Kikuchi là mục tiêu của Lê Tiểu Long, tôi chạy ra khỏi tòa nhà hội nghị và đứng giữa quảng trường, lúc này tôi hoàn toàn mất phương hướng. Khi bình tĩnh lại, tôi nghĩ nếu mình là Lê Tiểu Long, biết được các biện pháp an ninh vô cùng nghiêm ngặt, lại muốn đảm bảo mình không bị bắt, thì tôi sẽ tìm một địa điểm thuận sáng. Bởi lúc này mặt trời đang nắng gay gắt, nếu đứng ngược sáng, ống ngắm sẽ phản chiếu ánh nắng, dễ làm lộ vị trí. Còn nếu đứng thuận chiều nắng, có tổng cộng ba tòa nhà. Tòa nhà tài chính và tòa hội nghị lại tạo với nhau một góc nhọn, gây khó khăn cho việc nhắm bắn. Vậy thì Lê Tiểu Long rất có thể đang ẩn náu trên tòa Torch hoặc tòa Anh Luân. Tôi nghĩ, chả phải hắn sợ việc bị ánh nắng phải chiếu hay sao, thế thì tôi sẽ sử dụng ánh sáng nhân tạo để tìm ra vị trí của hắn.”

“Tại thời điểm có rất nhiều phóng viên đang tác nghiệp. Tôi đã mượn một chiếc máy ảnh góc rộng với đèn flash mạnh của một phóng viên mà tôi quen, bật chế độ flash rồi chụp liên tục vào 2 tòa nhà kia. Sau khi chụp hàng chục bức ảnh, cuối cùng cũng tìm thấy một điểm phản chiếu trên tòa nhà Torch. Phương pháp thủ công này kém hiệu quả hơn nhiều so với hệ thống phát hiện laser hoặc siêu âm, độ chính xác cũng kém hơn. May mắn thay, bài phát biểu của chủ tịch tỉnh tương đối dài nên tôi đã có đủ thời gian.”

Phùng Khả Hân không ngớt lời tán thưởng: “Chỉ có Thẩm đội trưởng mới nghĩ ra cách này trong thời điểm quan trọng như vậy. Tôi ngưỡng mộ anh.”

Thẩm Thư đáp: “Đừng tâng bốc tôi, do Lê Tiểu Long quá bất cẩn, lòng hận thù làm hắn mù quáng, khiến hắn không phát hiện ra tôi. Vậy mới nói, thế giới này không tồn tại vụ án hoàn hảo, bởi mỗi vụ đều có điểm yếu.”

Phùng Khả Hân nói: “Băng nhóm 4 người này thì 3 người đã chế.t, vẫn còn Trương Tứ Hải đang tẩu thoát, hắn là lính đào hầm, nếu đào một cái động để trốn, thì cũng rất khó để tìm ra.”

Thẩm Thư đáp: “Khó thì làm từ từ, nếu quả thật hắn giấu mình trong động, không gây nguy hại cho xã hội, thì việc tìm thấy hay không, không quan trọng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play