Theo yêu cầu của tôi, Thẩm Thư nhanh chóng có mặt ở huyện Khánh. Tôi thuyết phục cậu ta tham gia vào vụ án bằng cách nói đầy tính động lực: “Đây là một vụ án hiếm gặp, kẻ tình nghi rất am hiểu về xác chết, và đã lên kế hoạch gây án khiến cho cảnh sát bị cuốn theo lối suy nghĩ mà hung thủ vạch ra, rất có thể hắn liên quan đến cả hai vụ án. Tôi đảm bảo trong sự nghiệp phá án của anh chẳng mấy cơ hội được tiếp cận với những vụ án kiểu này đâu, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.”
Thẩm Thư là một cậu cảnh sát hình sự mà chỉ cần nghe đến hai từ đại án, kì án là các lỗ chân lông như hưng phấn trở lại, sau khi bị tôi dụ dỗ, liền từ thành phố Sở Nguyên phóng như bay đến hiện trường vụ án. Cậu ta là đội trưởng hình sự của cơ quan công an cấp cao, nên việc đến huyện Khánh chỉ đạo công tác điều tra là việc danh chính ngôn thuận, không cần phải xin ý kiến phê chuẩn từ cấp trên.
Tôi trình bày cho Thẩm Thư và Phùng Khả Hân nghe về kết quả giải phẫu cũng như những phân tích của mình về vụ án: “Vành tai phải của Vương Địch có dấu hiệu của sự hoại tử cục bộ, đây là hậu quả của việc chịu tác động của ngoại lực bên ngoài. Mặc dù thi thể đã được đông lạnh, làm ảnh hưởng đến kết quả giám định, song tôi vẫn có thể đưa ra những báo cáo giám định khoa học một cách chi tiết, để chứng minh kết quả đưa ra là chuẩn xác, không có gì đáng nghi ngờ. Do vùng bị thương và vết thương chí mạng trên vùng ngực nạn nhân phát sinh gần như cùng một lúc, nên rất khó xác định xem vết thương nào có trước.”
Phùng Khả Hân nói: “Thời gian phát sinh hai vết thương này có liên quan mật thiết đến vụ án ư?”
Tôi đáp: “Đúng vậy, mang tính quyết định là đằng khác. Nếu như vết thương ở tai có trước, thì có thể khẳng định Vương Địch bị người khác giết, ngược lại, thì chứng tỏ Vương Địch đã tự sát.”
Thẩm Thư nói: “Nhưng sau khi cô giải phẫu xong, đã kết luận rằng nạn nhân bị người khác giết.”
Tôi đáp: “Đó là phán đoán của tôi, bởi lẽ cả hai vụ án đều xuất hiện hiện tượng xác chết co giật, sự trùng hợp này nếu không do bàn tay con người sắp đặt, thì khả năng xảy ra trong tự nhiên gần như bằng không. Thêm nữa, tôi lại phát hiện vết thương được gây ra bởi ngoại lực trên thi thể Vương Địch, nên về cơ bản tôi có thể khẳng định cô ta đã bị giết.”
Phùng Khả Hân nói: “Nhưng cô cũng đã nói, nếu nạn nhân bị hung thủ giết rồi mới tạo hiện trường tự sát thì thi thể không thể xuất hiện hiện tượng xác chết co giật còn gì.”
Tôi đáp: “Đó chính là điểm mấu chốt của vụ án. Đại đa số chúng ta sau khi chết, các phần cơ sẽ bị thả lỏng, nhưng hiện tượng mềm nhũn sơ cấp sẽ này trôi qua rất nhanh, sau một thời gian ngắn, các cơ dần bị căng cứng, đồng thời bị co lại, khiến các khớp xương được cố định. Ví dụ lúc này hàm miệng sẽ không thể há được, tứ chi không thể bẻ gập... Loại hiện tượng cơ căng cứng sau khi chết này được gọi là co cứng tử thi (rigor mortis). Tuy nhiên cũng có một số ít người, sau khi chết không trải qua giai đoạn mềm nhũn sơ cấp, tại khoảnh khắc ngay sau khi chết, các phần cơ toàn thân hoặc cục bộ lập tức bị co cứng lại, cố định tư thế và cảm xúc ngay trước khi chết của người đó. Xác chết co giật là hiện tượng không thể bị tạo hiện trường giả, là bằng chứng tin cậy để phân biệt giữa tự sát và bị giết.”
Thẩm Thư và Phùng Khả Hân mở to mắt, chăm chú lắng nghe, tôi nói tiếp: “Một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn đến hiện tượng xác chết co giật là sự xuất huyết ở tủy oblongata (một bộ phận của não sau, phần trên nối với cầu não, phần dưới nối với tủy sống). Tủy oblongata là trung tâm sinh mệnh của con người, chức năng của nó là khống chế nhịp tim, huyết áp, hô hấp và những hoạt động cơ bản khác của sự sống. Mặt khác, một trong những nguyên nhân thường gặp dẫn đến tình trạng xuất huyết tủy oblongata là sự tổn thương nghiêm trọng ở vành tai của người. Vành tai là một bộ phận thiếu mô liên kết, lại là bộ phận dễ bị tổn thương ở vùng mặt bên, giáp với vùng đáy sọ ngoài và tủy oblongata. Nếu tác động mạnh vào vành tai, rất dễ gây ra sang chấn vùng đáy sọ, từ đó ảnh hưởng đến tủy oblongata, khiến cuống não bị lệch sang một bên, gây ra biến chứng giảm mạnh nhịp tim, tụt huyết áp, thở dốc, khó thở, dẫn đến tử vong. Mặt khác, ngay khi nạn nhân ngừng thở, có thể xuất hiện hiện tượng xác chết co giật do xuất huyết tủy oblongata, hung thủ đã nhân lúc đó tạo nên hiện trường giả của một vụ tự sát.”
Thẩm Thư đáp: “Suy đoán quá ly kỳ, song cũng vô cùng hợp lý. Chỉ cần hung thủ ra tay dứt khoát, tâm lý vững vàng là có thể hoàn tất quá trình gây án này.”
Phùng Khả Hân nói: “Mới nghe qua thì như chuyện Nghìn lẻ một đêm vậy, thật khó để tưởng tượng.”
Tôi đáp: “Vì thế tôi cần sự trợ giúp của hai anh, để mô phỏng lại hiện trường ban đầu của vụ án.”
Nhà của Lê Bảo Khánh nằm ở tầng 2 của khu chung cư, bố cục gồm 2 phòng ở và 1 phòng khách. Hiện trường vụ án diễn ra ở phòng ngủ, lúc đó Vương Địch nằm trên giường, còn Lê Bảo Khánh sau khi cầm dao đâm vào ngực thì bỗng thấy hối hận, bèn gọi cho cấp cứu. Khi xe cấp cứu đến, Vương Địch đã ngừng thở, lá phổi Lê Bảo Khánh bị đâm xuyên, dẫn đến tràn máu màng phổi, nhưng vẫn bảo toàn được tính mạng.
Thẩm Thư quan sát phòng một hồi rồi nói: “Nếu Vương Địch tự sát hoặc bị sát hại trên chiếc giường này, thì vết thương ở vành tai cô ta nhất định không thể xuất hiện sau khi bị đâm. Trong căn phòng này lại không có vật thể gì cứng và sắc nhọn, để có thể tạo thành vết thương nghiêm trọng như vậy, có thể khẳng định là cô ta bị người khác dùng lực mạnh tác động vào vành tai.”
Tôi đáp: “Chúng ta hãy đặt giả thiết, nếu lúc đó trong phòng chỉ có một nam và một nữ, người nam muốn giết chết người nữ, đồng thời tạo hiện trường giả người nữ tự sát do xuất hiện hiện tượng xác chết co giật, thì phải làm như thế nào mới có thể hoàn thành?”
Thẩm Thư đã sớm đặt ra một phương án, nói: “Việc này cần Tiểu Phùng hỗ trợ một tay, cậu sẽ đóng vai người bị hại, còn tôi đóng vai hung thủ.”
Phùng Khả Hân đáp: “Được mở mang tầm mắt rồi, không hổ danh là đại trinh thám của thành phố, tôi làm hình sự mấy năm nay, vẫn chưa từng được mô phỏng hiện trường một vụ án.”
Thẩm Thư nói: “Đây không hẳn là mô phỏng hiện trường, chỉ là chúng ta đang cố tìm ra thủ đoạn gây án của hung thủ. Dựa vào suy luận từ đại pháp y của chúng ta, hung thủ chắc chắn phải đánh vào vành tai nạn nhân trước, tạo thành hiện tượng xác chết co giật, đồng thời dùng hung khí đâm vào lồng ngực nạn nhân.”
Nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Thư, Phùng Khả Hân bị trói lại không khác gì một cái bánh chưng ngày Tết, rồi đem đặt lên giường. Đôi tay cầm một con dao, nhắm thẳng vào tim.
Thẩm Thư nói: “Lê Bảo Khánh vốn là một giáo viên thể dục, trong hồ sơ có ghi, hắn ta từng luyện tập qua võ công. Với thể chất như hắn ta, việc cưỡng chế và trói Vương Địch lại không phải việc gì quá khó khăn.”
Tôi tỏ ra đồng ý.Phùng Khả Hân đang bị trói cứng ngắc trên giường, cũng phải lên tiếng tán đồng.
Thẩm Thư cúi người xuống, tay phải nhét con dao sắc vào tay Phùng Khả Hân, dí sát ngực, sau đó đột ngột lấy tay trái đánh mạnh vào vành tai Phùng Khả Hân, đồng thời tay phải cũng dồn lực, lấy dao định đâm thẳng vào lồng ngực cậu ta.
Tôi dù biết đó chỉ là mô phỏng, song Thẩm Thư diễn quá chân thật, khiến tôi cứ ngỡ vụ án đang xảy ra ngay trước mắt, làm tôi hết hồn kêu lên một tiếng thất thanh.
Phùng Khả Hân cũng hốt hoảng nói: “Đội trưởng Thẩm, anh không định giết tôi thật đấy chứ.”
Thẩm Thư cười, lấy tay khua khua con dao: “Đây chỉ là đạo cụ thôi, cậu sợ cái gì. Tôi đang nghĩ vụ án giết người này có phù hợp với những gì mà đại pháp y đã suy đoán hay không, một tay đánh vào vành tai nạn nhân, khiến nạn nhân bị xuất huyết tủy oblongata, đồng thời tay kia lấy dao đâm vào ngực nạn nhân, vào khoảnh khắc thi thể có hiện tượng co giật, hung thủ sẽ nhét con dao vào tay nạn nhân. Do nạn nhân bị trói chặt nên tư thế sẽ được cố định. Sau khi gây án, hung thủ cởi bỏ sợi dây trói, sau đó tự mình gây thương tích rồi báo cho cảnh sát. Kế hoạch này được lên khá hoàn hảo, tuy sau vụ việc khó tránh khỏi chỉ trích của dư luận, song hung thủ sẽ thoát khỏi vòng vây của pháp luật.”
Phùng Khả Hân nói: “Nhưng sao ông ta hà tất phải tự gây thương tích cho mình? Ông ta hoàn toàn có thể tạo hiện trường Vương Địch tự sát, giống như cái cách mà ông ta đã làm với bà vợ, như vậy thì sẽ không có ai nghi ngờ ông ta…” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Phùng Khả Hân: “Liệu bà vợ cũ của ông ta có bị giết bởi cùng một thủ đoạn gây án không?”
Thẩm Thư cười nhẹ, nói: “Tiểu Phùng rất có tố chất để trở thành một cảnh sát hình sự ưu tú. Lê Bảo Khánh lần gây án này đã mạo hiểm bày ra thảm kịch chết vì tình, rất có khả năng đây là khổ nhục kế, nhằm tránh khỏi những nghi ngờ của người khác dành cho hắn ta. Nếu việc mô phỏng hiện trường của chúng ta thành công, sẽ không loại trừ khả năng vợ Lê Bảo Khánh cũng bị ông ta sát hại.”
Tôi đáp: “Việc bây giờ đó là tìm ra động cơ gây án của Lê Bảo Khánh cũng như bằng chứng buộc tội hắn.”
Thẩm Thư lại nói: “Nếu chúng ta đoán không sai, thì vẫn còn một công cụ gây án đang ở trong căn phòng này, chính là sợi dây dùng để trói người bị hại. Hung thủ sau khi sát hại nạn nhân, cởi bỏ sợi dây trói, sau đó tự làm thương bản thân rồi báo cảnh sát, nhất định không có thời gian để phi tang sợi dây đó.”
Ba người đi lùng sục một vòng khắp các phòng nhưng vẫn không phát hiện ra thứ gì. Cuối cùng ánh mắt Thẩm Thư lại hướng về sợi dây điện ở ban công, quay sang hỏi Phùng Khả Hân: “Hồi cậu còn là học viên cảnh sát hình sự có học qua bộ môn trói người bằng dây không? Nếu muốn trói một ai đó khiến họ không cựa quậy được, thì dùng cái gì là hiệu quả nhất?”
Phùng Khả Hân đưa mắt về phía Thẩm Thư đang nhìn rồi nói: “Tất nhiên là dây điện rồi, vừa chắc chắn, lại có độ bền cao.”
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT