Vào một đêm mùa đông nọ, tôi hẹn vài người bạn đi ăn tối. Lâu rồi không tụ tập nên tôi cao hứng uống liền hai ly. Lúc cần giải tán thì tôi cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng khi ra khỏi nhà hàng thì gió lạnh đã làm tôi tỉnh táo lại. 

Tôi cùng một người bạn đến trạm xe buýt đợi xe. Vì thời tiết lạnh giá nên trạm xe không có nhiều người lắm.

Ánh đèn vàng chiếu xuống từ đèn đường làm đêm đông thêm ấm áp. Mà bóng cây đung đưa theo gió dưới ánh đèn lại khiến cảnh tượng có phần thê lương hơn.

Tôi và người bạn tán gẫu câu được câu chăng. Lúc anh ấy nói rằng mình không có nhiều tiền lẻ, tôi lập tức thò tay vào túi quần xem có tiền lẻ còn dư không.

Khi tôi lấy một mớ tiền lẻ từ trong túi quần ra thì một đồng xu rơi xuống, lăn mấy vòng rồi mới ngừng lại.

Tôi cúi người xuống nhặt tiền. Ngay sau đó, tôi đứng thẳng dậy và phát hiện ra không thấy bạn tôi ở trong trạm nữa. Mà không chỉ có bạn tôi, vài người đứng đợi ở đó cũng không thấy đâu. 

Gió vẫn còn thổi vù vù, cảnh tượng hồi nãy và bây giờ không khác nhau là mấy, cơ mà chả còn ai xung quanh tôi cả.

Tôi gọi cho bạn nhưng lại nhận ra điện thoại đã hết pin. Tôi đành cất điện thoại đi, định khi về nhà thì sẽ liên lạc với anh ấy.

Đúng lúc đó, chuyến xe buýt tôi cần lên đến trạm. Trên xe có khá đông người.

Tôi nhớ rằng đây là chuyến xe cuối cùng, nếu như không lên kịp thì sẽ gặp rắc rối to.                    

Tôi lên xe và đi vào trong, sau đó tìm một nơi ít người để đứng.

Chiếc xe nhanh chóng xuất phát, khiến đầu tôi choáng váng.

Không khí trong xe ấm áp, cơn say rượu lại kéo đến khiến tôi chóng mặt không đứng nổi. Lúc này, một số người bên cạnh tôi xuống xe, làm trống một chỗ ngồi bên cạnh. Tôi ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Để đề phòng ngủ quên mà lỡ trạm, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ cho tỉnh táo. Tuy nhiên mí mắt ngày càng trĩu nặng khiến tôi chỉ muốn nhắm mắt lại.

Đến một trạm nọ, khi xe buýt dừng lại, tôi nhìn thấy một biển hiệu quảng cáo hộp đèn.               

Trên biển hiệu có một bãi biển đầy nắng và một người phụ nữ xinh đẹp mặc bikini. Ban đầu biển quảng cáo này nhìn có vẻ không có gì lạ. Nhưng làn da màu xanh nhạt của người phụ nữ mặc bikini và răng nanh hiện ra lúc cười làm cho biển quảng cáo này rất kỳ dị khi nhìn lại.  

Chẳng lẽ đây là một phong cách nghệ thuật à? Hay để thể hiện việc bảo vệ môi trường? Có thể là in sai màu chăng? Hay do tôi uống say quá nên sinh ra ảo giác?  

Đợi một lát ở trạm rồi xe buýt cũng đi, biển quảng cáo cũng bị tôi quên mất.

Ban đầu tôi còn muốn nhìn ra ngoài xe, nhưng trời cũng khuya rồi, bên ngoài trừ ánh đèn đường vàng loé lên thì hầu như không thể nhìn thấy những xe khác hay người đi đường.  

Tôi đành nhìn những hành khách khác gần tôi một cách buồn chán. Nhìn rồi tôi mới cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi có không ít người kỳ quái trong số những hành khách trên chuyến xe này.

Chỉ có một tay? Không sao, người tàn tật ngồi xe buýt không có gì lạ lẫm. Bị bỏng? Chúng ta cũng không nên vì thương tích của đối phương mà nhìn họ với ánh mắt kỳ quặc. Đội mũ đầu cá? Chàng trai này chắc hẳn ăn rất nhiều cá. Trông giống người dơi? Anh chàng này chắc chắn vừa mới trở về sau lễ hội cosplay.

Điều kỳ lạ là những kiểu người ít gặp khi đi phương tiện công cộng lại chiếm một nửa số hành khách hiện tại trên xe. Nhưng cái đầu của tôi lại rất trì trệ do say rượu, tôi chỉ cảm thấy lạ chứ không suy nghĩ gì nhiều.       

Xe lại dừng ở một trạm nào đó. Một người phụ nữ bước lên xe và tìm nơi đứng, trùng hợp là ở ngay bên cạnh chỗ ngồi của tôi. Cô ấy mang trên vai một chiếc túi lớn có in hình sư tử. Vì hình vẽ con sư tử ấy rất giống thật, tôi đã chú ý đến nó. Vậy mà... Lại thấy con sư tử dường như đang chầm chậm di chuyển.

Có lẽ tôi hoa mắt rồi. Hình vẽ sư tử trên túi làm sao mà di chuyển được? Trong khi suy nghĩ về điều này, tôi tựa đầu vào lưng ghế, mắt nhắm hờ giả vờ ngủ nhưng thật ra vẫn cẩn thận nhìn hình sư tử. Con sư tử đó lúc đầu chỉ di chuyển một cách chậm rãi. Lúc lâu sau, mắt nó bắt đầu láo liên nhìn khắp nơi. Đột nhiên nó mở miệng, ăn thịt người đứng cạnh nó.

Tôi muốn la lên, nhưng cổ họng tôi lại không tài nào phát ra âm thanh được, và thân thể cũng không thể động đậy.

Mặc dù đã xảy ra sự việc như thế nhưng những người khác dường như không hề phát giác chuyện gì đã xảy ra. Họ vẫn bình tĩnh như cũ. 

Nó sắp đến ăn thịt tôi rồi chăng? Nếu như bị ăn thì tôi phải làm sao? Có lẽ quá say rượu, tôi chẳng cảm thấy sợ hãi, chỉ luôn bình tĩnh suy nghĩ những vấn đề không liên quan.

Lúc này, tôi chợt thấy khung cảnh ngoài cửa sổ có vẻ hơi quen thuộc, rất giống với trạm xe gần nhà tôi.                    

Bằng một cách nào đó, tôi đã bật dậy và la lớn: "Xuống trạm XX!".

Sau khi nhanh chóng xuống xe, nhịp tim tôi còn đập thình thịch, tôi không quay đầu lại mà chạy một mạch về nhà.                   

Khi tôi thức dậy trên giường sáng hôm sau, người nhà nói rằng tôi và người bạn say rượu ở trạm xe, cuối cùng thì bạn tôi gọi xe taxi đưa tôi về nhà.

Nghĩa là tôi không hề ngồi trên xe buýt ư? Tất cả những gì xảy ra trên chuyến xe đêm qua đều là ảo giác sao?

Thế đồng tiền rơi từ trên người tôi xuống đất đã đi đâu rồi? Tôi hỏi người bạn thì anh ấy bảo rằng tôi đã bắt đầu say sau khi cúi xuống nhặt tiền. Anh ấy nhớ là đã để tiền trong túi của tôi nên có lẽ nó đã rơi trong xe taxi rồi. Dù sao cũng chỉ là một tệ, không cần phải nghiêm trọng như vậy.  

Có lẽ tình cảnh trên xe buýt đêm đó đều là ảo giác của tôi, nhưng từ đó về sau, tôi không dám uống rượu nữa.

Biên tập viên có lời muốn nói: Tuyên truyền phòng, chống tệ nạn xã hội:))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play