Chương 54

Edit: Linh Lan

Từ chối Trịnh Giai Giai lo lắng muốn đi cùng với cô, Nha Nha đi theo La Gia Thành lên xe. Vừa lên xe, cô trông thấy một người phụ nữ ngồi bên cạnh tầm năm mươi tuổi cười thiện ý đối với mình. Xem dung mạo, bà càng giống La Gia Thành, nói vậy đây hẳn là mẹ ruột của anh trai nhỉ?

Nhìn gương mặt người phụ nữ hiền lành này, trong lòng cô càng thêm phức tạp, đời trước mẹ cô cưng chiều cô muôn phần, đời này tuy rằng mẹ cô ốm đau trên giường bệnh nhưng cũng hết lòng hết dạ với cô, từ đầu đến cuối luôn lo lắng cho cô. Nhưng người phụ nữ này, làm sao bà ấy có thể chẳng quan tâm đến anh trai, để anh ấy chịu khổ như thế? Nghĩ vậy, cô hiếm khi không lễ phép quay đầu đi nơi khác, làm như không đối phương tươi cười.

Diệp Uyển Oánh bất mãn bĩu môi, nhưng không lên tiếng. Mấy ngày nay để cha mẹ làm lành với nhau, cô luôn chạy cả hai bên nhưng không có hiệu quả. Cuối cùng cô đã nhìn ra, biết nếu anh Hai nhận lại mẹ và đại ca, chắc chắn gia đình cô không còn nguyên vẹn. Thấy không, nghe nói hôm nay mẹ mình và anh trai muốn tới gặp cô gái này, cô cũng nhõng nhẽo cứng rắn đòi đi cùng, đương nhiên, trước khi đi cô đã cam kết n lần, tuyệt đối không lắm miệng, cho nên trong lòng bất mãn, nhưng cũng không dám nhiều lời.

Gặp Nha Nha im lặng, La Gia Thành cười giới thiệu: “Nha Nha, đây là mẹ anh, mẹ anh nghe anh kể mấy năm nay em và Gia Tề trải qua như thế nào thì đặc biệt thích em. Bà nói bà rất thích có con gái, hiện tại có hai cô con gái, bà rất vui vẻ, sau này em làm chị nhất định phải dạy dỗ Uyển Oánh thật tốt, nếu cô nhóc kia được bằng một nửa em lúc còn nhỏ thì bọn anh đã không cần “tăng xông” như thế.” Mặc kệ Nha Nha có biểu cảm gì, La Gia Thành luôn thân thiết.

Xem Vương Tú Liên luôn chú ý mình với vẻ mặt đầy ý cười, Nha Nha cười nói: “Tôi hiểu chuyện ư? Ha ha, lời này nếu để anh của tôi nghe được chắc chắn anh ấy cảm giác rất tự hào. Sau khi bà ngoại tôi qua đời, mỗi tối trước khi ngủ, dù anh tôi mệt đến mấy anh đều kể cho tôi mấy câu chuyện xưa có chí thì nên, nói là lúc trước mẹ anh ấy đã kể cho anh ấy nghe. Khi tôi sáu tuổi, trong nhà chỉ có anh trai làm việc ở đội sản xuất để kiếm mấy đồng bạc cắc, nhưng anh vẫn để tôi đến trường. Phải biết rằng lúc ấy trong thôn chúng tôi con gái được đến trường rất ít, tuy rằng anh không nói rõ, nhưng tôi biết, chắc chắn anh muốn bồi dưỡng tôi, trở thàng người phụ nữ vừa có tài hoa vừa hiểu lí lẽ như mẹ của mình. Nhiều năm như vậy anh không có gì yêu cầu gì với tôi, chỉ hy vọng tôi học tập thật giỏi, cũng không biết làm nhiều như vậy, bây giờ ở trong lòng anh có suy nghĩ gì?” Cười đi, để tôi xem bà còn cười nổi không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play