Chương 13
Edit: Tử Nhu
Nha Nha nhìn cây
táo trông mơ giải khát (dùng ảo tưởng để tự an ủi). Một cậu bé bảy
tám tuổi chạy từ đằng sau cây ăn quả tới, cậu bé kia còn cao hơn Thành tử nhà
mợ nửa cái đầu, trên người đeo một cái túi cũ, đi đến dưới tàng cây vẫn không
dừng lại, sử dụng cả tay chân trèo từ từ lên cây, nhanh nhẹn linh hoạt làm Nha
Nha hâm mộ cực kỳ, nếu bé đến trình độ này thì đâu phải đứng đây giương mắt
nhìn nữa?
Tốc độ cậu bé đó
rất nhanh, chọn lựa hái vài trái táo lớn, trong chốc lát cái túi nhỏ đeo trên
vai đã đầy ắp. Đeo cái túi căng phồng cũng không ảnh hưởng đến sự linh hoạt,
cậu cẩn thận dùng hai tay ôm thân cây từ từ lùi xuống, lùi đến giữa cây rồi nhẹ
nhàng nhảy xuống, hài lòng vỗ vỗ cái túi của mình rồi thoải mái bước ngang qua
Nha Nha, đi mất…
Hình như bé bị xem
nhẹ? Nha Nha hiện tại có chút hoài nghi, có phải mình rất nhàm chán? Không phải
đứa bé nào cũng thích nói chuyện với bạn cùng lứa sao? Hơn nữa, ở chỗ này thấy
đứa bé lạ, không phải nên chủ động hỏi thăm sao? Chẳng lẽ không phải bé khiến
người khác nhàm chán? Mà là không có cảm giác tồn tại?
“Nha Nha, con ở đâu? Bà ngoại quay lại rồi, con đừng dọa bà
ngoại.” Bà ngoại hái
rau xong quay lại chỗ cháu gái chờ, nhưng không tìm thấy đứa nhỏ? Bà cụ lập tức
hoảng sợ, nếu thực sự lạc mất thì bà tìm thế nào đây?
“Bà ngoại, con ở đây.” Nghe thấy tiếng bà ngoại sốt ruột, Nha Nha vội vàng lớn tiếng gọi, chạy tới một cách nhanh nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.