Chương 11
Edit: Tử Nhu
Lúc Nha Nha trở về
đã là buổi tối ngày thứ ba, nhìn nhà mới của mình, bé thấy mình thật may mắn,
bởi vì rốt cuộc bé không cần cẩn thận suốt ngày với sự soi mói của mợ nữa, có
thể thấy được khuôn mặt hiền hậu vui vẻ của bà ngoại, chỉ nghĩ thôi bé đã muốn
khóc.
“Nha Nha, Nha Nha ngoan của bà, mau để bà ngoại nhìn xem, trời ơi,
mặt con ốm quá, mấy ngày nay ở trong bệnh viện có phải rất khó chịu đúng không?
Bà ngoại nấu cơm ngon cho con ăn, lần này chúng ta phải bồi bổ thật tốt.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò
của cháu gái, bà ngoại đau lòng, đưa tay ôm đứa bé vào lòng dỗ dành. Ở trong
lòng bà, cháu gái mới ba tuổi, nhỏ như vậy mà xa nhà mấy ngày, chắc rất nhớ
nhà.
Tựa vào lòng ngực
ấm áp của bà ngoại, Nha Nha không kiềm được khóc òa lên: “Bà ngoại,
thực xin lỗi…”
Bà ngoại, thực xin
lỗi, con quá ngây thơ, thật buồn cười con chết một lần rồi mà vẫn chưa rút được
bài học từ kiếp trước, vậy mà tin người đàn bà đó tốt bụng? Ngu ngốc ăn cái
bánh bao kia, trúng kế bọn họ. Bà ngoại, xin lỗi, con làm cho bà lo lắng, bởi
vì nhất thời thèm ăn, khiến bà phải thỏa hiệp mà lòng đau như cắt. Bà ngoại,
xin lỗi, con không phải cháu gái của bà, cháu gái bà không còn, nhưng bà vì con
mà mất luôn cả nhà, bà ngoại, xin lỗi, thật sự xin lỗi…
Nha Nha khóc lớn,
bé thực sự cảm thấy có lỗi với bà cụ này. Ban đầu khi mới xuyên đến, bé không
cảm thấy áy náy gì, đồng thời còn nghĩ, cô bé kia không phải do mình hại chết,
bé áy náy gì chứ? Nhưng hiện tại, bé cảm thấy rất có lỗi với bà ngoại, bé không
phải một đứa nhóc, thế mà dễ tin người như vậy, khiến bà ngoại phải rời khỏi
nhà, chuyển ra ngoài ở cùng với bé? Bé không biết trong lòng bà, cái nhà kia
quan trọng đến cỡ nào, nhưng bé biết, nhất định còn nhiều hơn so với trong suy
nghĩ của bé. Nhưng vì cháu gái giả này, bà ngoại rời khỏi căn nhà đã ở nhiều
năm, lựa chọn bé, phần tình cảm này bé phải bù đắp làm sao?
“Nha Nha ngoan, đừng khóc, đừng khóc, coi cái mặt này, khóc y như
con mèo con, đi, bà ngoại dẫn con đi rửa mặt rồi chúng ta ăn cơm, hôm nay có
bánh bao, trứng gà, Nha Nha có thể ăn thỏa thích, không ai giành với Nha Nha
hết.” Bà không nghe
rõ Nha Nha nói gì, chỉ cho là rốt cuộc cháu gái thấy người thân nên tủi thân
khóc, bà lấy đồ ăn ngon dời sự chú ý của bé, nhưng bà đâu biết trong lòng cháu
gái thấy rất có lỗi với bà?
Nha Nha nghe thấy hai chữ trứng gà, nghĩ đến vì một cái trứng gà, bà ngoại phải dụ dỗ người đàn bà kia, nước mắt suýt lại rớt xuống. Nhưng bé biết, bé không thể khóc, khóc nữa bà ngoại thật sự sẽ lo lắng. Bà cụ này vì bé không chút do dự rời khỏi nhà, sao bé có thể khiến bà lo lắng thêm?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).