Thương Chiếu đứng ở lan can hành lang phòng vũ đạo, ánh mặt trời nóng bức chiếu đến khiến hắn trông có chút mệt mỏi, không biết đây đã là lần bao nhiêu hắn lấy điện thoại ra xem thời gian rồi.
12 giờ 46 phút, Ninh Côi dường như không có ý định đi ăn cơm trưa.
Hắn đã hỏi người quen ở ban ba WeChat của Ninh Côi, nhưng yêu cầu kết bạn vẫn chưa được duyệt, nghĩ lại thì, có lẽ lời tỏ tình đường đột lỗ mãng kia đã mang lại ấn tượng không tốt cho Ninh Côi.
Thương Chiếu thở dài, nghĩ thầm mình không chỉ đơn giản là phá đi ấn tượng đầu tiên, còn nhận lầm giới tính của Ninh Côi.
Yêu cầu kết bạn với Ninh Côi vẫn luôn không được duyệt, Thương Chiếu liền nhờ người xin WeChat của bạn cùng phòng Ninh Côi, muốn hỏi thăm chuyện của Ninh Côi.
Nhân duyên của Thương Chiếu ở khoa luật rất tốt, ba bạn cùng phòng đều từng đánh bóng cùng hắn, nghe hắn bảo muốn theo đuổi Ninh Côi, ba người vui vẻ nửa ngày, sau đó liền lập nhóm.
Quan hệ của bạn cùng phòng với Ninh Côi không tốt cũng không xấu, Ninh Côi thường xuyên độc lai độc vãng, nhưng dù gì cũng là bạn cùng phòng hơn một năm, cũng biết ít nhiều chuyện của Ninh Côi.
Chọn một cái có thể nói thì.
Ví dụ, Ninh Côi không thích nói chuyện, nhưng rất thích lướt dạo diễn đàn trường học, là một tuyển thủ lướt mạng có thâm niên.
Không hút thuốc, không uống rượu, trên cổ tay trái có xăm hình.
Thích ăn quả hạch, trong phòng có vài hộp quả hạch, thích uống trà sữa, thích ăn cay, không kén ăn, nhưng không thích ăn nội tạng, nhìn thấy sẽ buồn nôn.
Thích nhất là vũ đạo, nơi thường đi nhất là phòng vũ đạo.
Tính cách thuộc kiểu ăn mềm không ăn cứng.
Loại chuyện khác... Ví dụ như thích mặc trang phục nữ, chuyện này ba người đều ăn ý không nói ra.
Kinh hỉ này để cho Thương Chiếu tự mình phát hiện đi.
......
Một giờ tròn.
Thương Chiếu đẩy cửa phòng vũ đạo.
Phòng vũ đạo là phòng cuối cùng trên hành lang, cửa đối diện hành lang. Đẩy cửa ra, đập vào mắt là gương phủ kín mặt tường, sàn gỗ, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, hắt ánh sáng xuống đất.
Trong phòng trống trải, một thanh niên ngồi dựa vào tường, lồng ngực phập phồng, mồ hôi theo tóc mai lăn xuống, khuôn mặt phiếm hồng sau khi vận động mạnh.
Nghe thấy âm thanh liền đưa mắt nhìn qua, đôi mắt đào hoa đa tình chỉ nhàn nhạt liếc một cái, cũng sinh ra vài phần phong tình.
"Ninh Côi....." Thương Chiếu đứng ở cửa, giống như chú chó săn đi nhầm vào lãnh địa của người khác, ngoan ngoãn mà dừng lại, khẩn trương đưa hai tay ra sau, "Ăn cơm không?"
Ninh Côi nhìn hắn, cười một tiếng: "Cậu giao đồ ăn bán thời gian à?"
Cơm hộp không được phép mang vào trường, cho nên trong trường không ít người đều đi làm thêm, họ mua cơm rồi bán ở hành lang phòng ngủ, nhưng chưa có ai bán ở phòng vũ đạo.
"Bạn của tôi ở ăn cơm ở ngoài, tiện thể mang cơm hộp cho tôi." Thương Chiếu để cơm hộp trước người mình, "Gà chiên ớt Trùng Khánh và canh thịt cay*, còn có trà sữa, cậu có muốn ăn không?"
Ninh Côi nhướng nhướng mày: "Gà chiên ớt Trùng Khánh bao nhiêu tiền?"
Thương Chiếu định nói không cần tiền, lại nhớ đến yêu cầu kết bạn của mình còn chưa được duyệt, liền cúi đầu nhìn phiếu thanh toán trong tay: "28."
"Còn trà sữa?"
"15."
Ninh Côi: "Vào đi."
Thương Chiếu nở nụ cười, xách cơm hộp đi vào.
Hắn ngồi cách Ninh Côi một đoạn ngắn, đặt hai ly trà sữa ở giữa, cầm gà chiên ớt Trùng Khánh đưa qua.
Ninh Côi lấy tờ 100 tệ từ trong túi ra đưa cho hắn.
Thương Chiếu sửng sốt: "Tôi không có tiền lẻ, không thể chuyển khoản sao...."
Ninh Côi: "Không mang điện thoại."
"Về phòng thì chuyển WeChat cho tôi đi." Thương Chiếu cúi đầu mở đồ ăn ra, mái tóc khẽ đung đưa theo chuyển động của hắn.
"WeChat không có tiền." Ninh Côi nói, "Alipay cũng không có tiền."
"Vậy không cần tiền nữa." Tai Thương Chiếu từ từ đỏ lên, "Tôi mời cậu."
Ninh Côi có chút buồn cười: "Cậu làm thêm bán thời gian không kiếm tiền mà lại mất tiền sao?"
"Không phải làm thêm bán thời gian." Thương Chiếu trầm giọng nói, "Tôi đang theo đuổi cậu."
Ninh Côi nhìn hắn, nghiêm túc: "Thương Chiếu, tôi là nam."
Thương Chiếu cũng nghiêm túc trả lời: "Tôi biết."
Ninh Côi hỏi: "Cậu là gay?"
Thương Chiếu gật đầu, lại lắc đầu: "Tôi chỉ là thích cậu."
Ninh Côi không biết hình dung cảm giác của mình như nào, Thương Chiếu nhiệt liệt trực tiếp bày tỏ, khiến cho cậu cảm thấy mình rất quan trọng.
Đối với Thương Chiếu mà nói, rất quan trọng.
Ninh Côi dời mắt đi: "Nghe nói cậu có người mình thích."
"Đúng vậy." Thương Chiếu nói, "Là cậu đấy."
"Lần đầu tôi gặp cậu, cậu vẫn còn để tóc dài, lại..." Thương Chiếu mặt cũng đỏ lên, "Lại mặc váy."
"Cho nên tôi mới tưởng cậu là nữ sinh. Chỉ là tôi ở trong trường tìm cậu đã lâu cũng không tìm được, ngày hôm qua thấy cậu trên sân, tôi còn tưởng tôi đang nằm mơ."
Ninh Côi ngớ ra một chút: "Cậu gặp tôi khi nào?"
"Vào chiều ngày 31 tháng 8 năm ngoái, tôi đi ngang qua hồ, thấy cậu ngồi bên trong đình cho cá ăn." Thương Chiếu nói, "Lúc ấy tôi nghĩ, tôi muốn xin phương thức liên hệ của cậu, nhưng lại ngại ngùng, nên tôi đứng nhìn cậu mãi."
"Chờ tôi lấy hết can đảm đi qua cầu đến bên đình thì cậu đã đi rồi."
"Tôi tìm cậu rất lâu, vẫn luôn không tìm được."
Đương nhiên không tìm được.
Ninh Côi thở dài, đã nhầm giới tính, hơn nữa hôm đó cậu mặc đồ nữ, còn trang điểm, loại thẳng nam cộc lốc như Thương Chiếu này, có thể tìm thấy mới là lạ.
Ninh Côi nhớ rất rõ ngày hôm đó.
Ngày 31 tháng 8 năm ngoái, cậu tới trường học báo cáo lần đầu tiên.
Cậu ngồi bên hồ cho cá ăn rất lâu, sau đó đi cắt tóc.
Ngày đó tâm tình của cậu rất không tốt.
Nhưng cậu không nghĩ tới, vào một ngày tồi tệ như vậy, sẽ có người bởi vì gặp được cậu mà vui vẻ.
Càng không nghĩ tới sau đó một năm, người đó vẫn nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt kia, kiên định đi về phía cậu, nói với cậu, tôi thích cậu.
*
Editor: Tui biết các bà đang đói nên đặt chú thích ở đây, hí hí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT