Trong không trung tràn ngập sự tươi mát mùa thu, mưa phùn rả rích, dõi mắt ra là có thể thấy màu xanh của trúc.
Mưa phùn xuyên qua từng làn trúc thẳng tắp, rơi vào người mang đến cảm giác tựa như bị kim châm, những phiến lá vàng cũng theo đó bay xuống.
Trên đường mòn giữa rừng trúc, một cỗ kiệu hoa lệ nhanh chóng đi tới. Nhóm người ngựa này hành động cẩn thận, cho thấy nhân vật trong kiệu không hề tầm thường.
Các kiệu phu trầm mặc làm phận sự của mình, cho dù phải khiêng chiếc kiệu to kia cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến bước chân của họ. Trước sau có thể bắt gặp vài hộ vệ, mơ hồ nhìn ra võ công không thấp, nhưng thật ra trong đó có người đã qua tuổi năm mươi, bởi vì gấp rút lên đường nên thể lực mệt mỏi.
Tóc hắn điểm nhiều sợi trắng do trải qua nhiều sương gió, bộ dáng cùng vẻ mặt đều toát lên sự trung thành, tuy rằng mặc quần áo mộc mạc lại khó nén khí chất quản gia khi đem ánh mắt hướng về phía một nam nhân phía trước.
Hắn cất bước nhanh hơn, thật vất vả đuổi kịp nam nhân kia, cúi đầu hỏi:“Thiết Ưng, còn bao lâu mới tới nơi?”
Sự lo lắng trên mặt không tài nào che dấu, đêm dài lắm mộng a.
Người được gọi Thiết Ưng thản nhiên nhìn hắn một cái, bước chân không vì vậy mà chậm lại.“Tiếp tục vượt qua hai đỉnh núi nữa, ước chừng một canh giờ sẽ tới Thiết thành.”
Thanh âm người này trầm thấp hùng hậu, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.
“Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.”
Hắn vốn không tán thành lần đi xa này, chỉ vì không lay chuyển được ý tứ của người trong kiệu mới dẫn đến một đường lo lắng đề phòng.
Tuy rằng Thiết Ưng bên cạnh chủ nhân võ nghệ cao cường, vì việc đi xa này mà mấy trăm dặm xung quanh mới chọn được một tráng sĩ mang theo, nhưng trên đường nhiều bất trắc, không phòng bị không được. Cũng may Thiết Ưng tuy rằng tuổi trẻ, nhưng làm việc trầm ổn, thần thái cùng thân thủ đều khiến người khác thán phục, bằng không dù liều chết, hắn cũng nhất định ngăn chủ nhân đi chuyến này.
“Nhạc Phòng a, ta cảm thấy thật nhàm chán!”
Phía trong chiếc kiệu tinh xảo truyền đến tiếng kêu to. Người được gọi Nhạc Phòng nhanh chóng nhấc màn trúc lên, bên trong hiện ra một nam tử ăn mặc sang trọng với vẻ mặt như cười như không. Dung mạo cực kì tuấn mĩ, tuy rằng thái độ có chút vô tâm vô phế nhưng cặp mắt thỉnh thoảng vô tình để lộ sự sắc bén, toát lên nét uy nghiêm khiến người khác không dám lại gần.
“Giác gia, một canh giờ nữa sẽ tới Thiết thành, đến lúc đó có thể an tâm nghỉ ngơi.” Nhạc Phòng cung kính nói với hắn, lau mồ hơi trên trán do đi đường mệt mỏi.
“Còn nghỉ ngơi? Ta nghỉ ngơi đến phát điên rồi. Không thể tìm cho ta chút việc để làm hoặc để ta đi lại hoạt động gân cốt sao?”
Hắn nhàn nhã đem rượu ngon rót vào chiếc chén bằng ngọc, lại thở dài một tiếng, bộ dạng cực kì chán nản.
“Ta nói, Thiết Ưng a, chúng ta trao đổi vị trí, ta đi đằng trước, ngươi vào trong kiệu cùng muỗi nói chuyện tâm sự, như thế nào?”
“Hoàng Phủ công tử xin đừng nói đùa.”
Thiết Ưng thủy chung không quay đầu, giọng điệu cùng thái độ thản nhiên, không có chút kiêu ngạo hay nịnh nọt, chỉ là trong con người đen có vài phần không biết nên làm sao cho phải.
“Ta sao lại cùng ngươi nói giỡn? Ta thật sự nhàm chán vô cùng!”
Hoàng Phủ Giác bất đắc dĩ nhất nhún vai, vẻ-chán-đến-chết nhìn bốn phía.
Cỗ kiệu ở trong rừng trúc tiến lên, lá trúc rụng càng lúc càng nhiều, bốn phía yên tĩnh dị thường, chỉ nghe tiếng đoàn người đạp lên lá khô bước đi.
Bỗng nhiên, một tiếng động cực nhỏ, không để ý căn bản không nghe ra vang lên khiến Thiết Ưng chú ý, hắn nhanh chóng quay đầu, gần như cùng lúc đó trúc ở bốn bên đều dao động
.“Cẩn thận!” Hắn lớn tiếng quát, nhanh chóng đến bên kiệu.
Những tiếng gió bén nhọn vang lên, trong nháy mắt, bốn phía ban đầu chỉ có sắc xanh của trúc bây giờ hiện lên rất nhiều bóng người, tất cả đều là nam nhân thân thủ mạnh mẽ, vẻ mặt hung ác đánh đến chiếc kiệu. Vài cung thủ đã chờ sẵn, rút mũi tên đeo trên lưng, nhanh chóng căng dây, không chút lưu tình bắn ra những mũi tên sắc nhọn.
“ Các ngươi đặc biệt sắp xếp, muốn cho ta giải trí sao?” Hoàng Phủ Giác cười như không hỏi, thần thái khác hẳn vẻ cảnh giác của những người còn lại.
Nhóm người kiệu phu nhanh chóng hành động, bốn thanh đao to lớn phút chốc được lấy ra khỏi vỏ, chiêu thức tất cả giống nhau như một, mũi kiếm đồng loạt hướng về phía người không mời mà đến, nhìn ra tất cả đều là cao thủ.
Trong nháy mắt, tiếng binh khí va chạm vào nhau phá vỡ sự yên tĩnh.
Trên thanh đao của thích khách đều có màu xanh đậm, vừa nhìn liền biết được tẩm qua chất độc, đầu mũi tên còn có ngọn lửa cháy rực, vẻ mặt âm hiểm liều mạng xông về phía trước. Mục tiêu rất rõ ràng: Chính là Hoàng Phủ Giác ngồi trong kiệu.
“Có thích khách! Bảo hộ Giác gia! Bảo hộ Giác gia!”
Nhạc Phòng cố đèn nén tiếng kêu, tuy rằng không giỏi võ công, nhưng vẫn một mực trung thành bảo vệ chủ, xoay người đến bên Hoàng Phủ Giác.
Một mũi tên xé gió lao tới, cắm vào cỗ kiệu chạm khắc tinh tế, tơ lựa cùng đồ dùng bên trong đều bốc cháy. Hoàng Phủ Giác lập tức xoay người, không để đám lửa bén vào người, nhanh chóng nhảy ra ngoài, cảnh tượng chém giết trước mắt hỗn độn vô cùng.
Nhạc Phòng ôm chặt chân Hoàng Phủ Giác, bởi vì khẩn trương mà phát run, vẻ mặt ngược lại mang theo sự cương quyết.“Giác gia, ta nhất định bảo hộ ngài, ngài đừng lo lắng…… A –”
Một thanh đao hung ác chém tới trước mặt, Nhạc Phòng nhắm mắt kêu lên, tự hỏi có phải mình sẽ chết ở chỗ này?
Đang một tiếng, cây đao kia không biết bị thứ gì ngăn cản. Chờ Nhạc Phòng mở to mắt, thích khách kia đã bị đánh bật ra xa, nằm thẳng cẳng trên một cây trúc không thể động đậy.
Nhạc Phòng không hiểu chuyện gì, sợ hãi trừng mắt, cổ áo đầy mồ hôi, bị dọa sợ đến không còn sức lực.
“Lão quản gia, mau dẫn ta chạy trối chết đi thôi!” Hoàng Phủ Giác cùng Thiết Ưng đứng ở xa nhanh chóng trao đổi ánh mắt, bộ dạng ăn ý nhiều năm.
Kẻ dẫn đầu cầm đao trên tay không ngừng chém giết, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, ánh mắt luôn nhìn về Hoàng Phủ Giác, giơ đao giải quyết vài thủ vệ, hướng đến phía kẻ hiện đang-nhàn-rỗi-đứng-một-bên-xem-xét.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét to, chẳng những thanh âm kinh người, giống như tiếng sấm giữa trời quang, làm tất cả mọi người có mặt ở đây giật mình, dù nội lực bảo vệ cũng bị nó làm điếc tai, đao kiếm trên tay đều rơi xuống.
Tầm mắt tất cả dừng lại trên người Thiết Ưng, vẻ mặt hắn không đổi như cũ.“ Gần tới Thiết thành, ta không muốn lấy mạng nhiều người” Hắn thong thả nói, bốn phía sớm đã nằm la liệt xác của hắc y nhân.
“Các hạ là ai, vì sao muốn xen vào việc của chúng ta? ” Thích khách đứng đầu là kẻ có hiểu biết, nam nhân vừa hô to một tiếng này khẳng định nội lực không nhỏ, hắn tuy rằng trong lòng kiêng kị ba phần, nhưng vẫn muốn ngoan cố liều mạng một phen, lên tiếng hỏi.
“Thiết Ưng.” Hắn chậm rãi nói, thân hình cao lớn đứng trong gió, vô hình tạo nên sự bức bách. Mặt mày tuấn lãng, đôi mắt sâu không đáy, thái độ có phần trầm ổn hơn so với tuổi. Mà cao thủ có tính cách kiểu này thường thường rất khó đánh giá.
Toàn bộ thích khách đồng loạt hút vào khí lạnh, có kẻ nhát gan thậm chí buông đao trong tay bỏ trốn mất dạng. Kẻ lên tiếng khi nãy trong lòng run lên, đao thiếu chút nữa không cầm được, tổn thất lần này xem ra chỉ có thể hướng ông trời và diêm vương đòi nợ. Hắn là người giang hồ, đương nhiên nghe qua tên Thiết Ưng.
Thiết Ưng là chủ nhân đời thứ năm của Thiết gia, tuổi còn trẻ nhưng danh đã vang xa vạn dặm. Thiết gia giống một cây đại thụ không thể đánh ngã ở Thiết thành, người trong gia tộc làm quan lớn trên triều, địa vị không kém vương công quý tộc. Còn ở giang hồ, chắc chắn đây là cái tên uy danh nhất. Phụ thân của Thiết Ưng là Thiết Quái, võ công cùng uy tín có một không hai, các môn phái đều lấy Thiết gia làm chủ, chỉ đâu đánh đó.
Sau khi Thiết Quái lui ẩn, Thiết Ưng tuy tuổi trẻ vẫn gánh vác ổn thỏa trách nhiệm của phụ thân, quả là hổ phụ sinh hổ tử, danh tiếng không thua kém lão cha.
Sớm nên biết, muốn hành động gần Thiết thành, Thiết Ưng nhất định nhúng tay vào.
“Ta đương nhiên biết Thiết thành chủ năng lực hơn người, nhưng ta đã nhận bạc, không thể không hành sự. Chúng ta đi lần này, được lệnh phải lấy mạng một người, đương nhiên phải nghe theo lệnh. Gặp phải Thiết thành chủ, là vận khí ta không tốt, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Thiết thành chủ, đắc tội!” Tên cầm đầu hét một tiếng, đao trong tay rung lên, đánh thẳng về hướng Thiết Ưng.
Thiết Ưng nhướng mày, hai tay chẳng tốn sức lực ngăn cản, âm thầm vận công, chế trụ đao của người kia. Cho dù đối phương ra sát chiêu cũng không tác dụng với hắn. Thiết Ưng bình tĩnh ứng chiến, nhìn không ra một tia chật vật. Hai người đấu càng lúc càng dùng sức.
Tên cầm đầu còn đang lo đối phó trái phải với hắn, giật mình nhận thấy giữa ngón cái và ngón trỏ máu tươi trào ra, rốt cuộc không cầm nổi đao. Đang một tiếng, đao rơi xuống mặt đất.
“Ta không muốn giết người, nói ra tên chủ mưu, ngươi có thể giữ lại mạng.”
Thiết Ưng từ tốn nói với hắn. Đã đến gần Thiết thành, hắn không muốn tay vấy bẩn.
“Không dễ dàng như vậy.”
Tên đó cười lạnh, từ bên hông lấy pháo ra, dùng sức ném về phía trước.
Oành…. pháo nổ làm bụi đất bay lên một khoảng rộng, cùng với uy lực của pháo, cắn nuốt từng cây trúc xanh, trong nháy mắt Thiết Ưng bị vây vào giữa những tiếng nổ chói tai. Kẻ đứng đầu xoay người sang nơi khác, hạ quyết tâm cho dù thế nào cũng phải đạt được mục đích.
“Đáng chết!” Thiết Ưng rủa nhỏ một tiếng, hai tay vận nội công, nhanh chóng dập tắt lửa. Một động tác này khiến bước chân chậm lại.
Thích khách chỉ chờ có vậy, đuổi theo phương hướng Hoàng Phủ Giác rời đi.
※※※
Gió thu tê lạnh, bốn phía ngập tràn sợ hãi, Nhạc Phòng vừa chạy vừa thở hồng hộc.
Nói oai là chạy, không bằng nói là bị kéo đi, Hoàng Phủ Giác thủy chung nắm lấy cổ áo hắn, nhanh chóng hướng về đằng trước, đến khi phía sau không còn tiếng động, xác định thoát khỏi hiểm nguy, bước chân hai người mới chậm lại.
Nhạc Phòng thở hổn hển như trâu chết ngồi dưới mặt đất. Thật không ngờ Hoàng Phủ Giác có thể chạy nhanh tới vậy. Rõ ràng cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng uống rượu, thể lực còn có thể tốt đến thế? Hắn tuổi đã lớn, vốn không chịu nổi vận động kịch liệt kiểu này, chỉ còn cách dựa vào Giác gia cùng ý chí sinh tồn mãnh liệt chống đỡ.
“Giác gia, ngài đừng lo cho ta, thân thể ngàn vàng không thể tổn thất, ngài chạy trước đi” Nhạc Phòng thở không ngừng, yếu ớt đem Hoàng Phủ Giác đẩy về phía trước. Người này chưa học qua võ nghệ, từ nhỏ đã được nuông chiều, hai tay chưa từng làm việc nặng, có khi nào trải qua hoàn cảnh hiểm nguy như vậy?
“Ta với ngươi cùng nhau chạy, ngươi còn đứa cháu tóc vẫn để chỏm, suốt ngày đi theo nghịch râu của ngươi, không phải sao? Ngươi cũng đừng làm hắn mất người thân a!” Hoàng Phủ Giác mang vẻ mặt thoải mái, ung dung khuyên bảo, thực sự nhìn không ra hắn mới là mục tiêu đuổi giết. “ Cố gắng chút nữa! Đợi tới Thiết thành, ngươi có thể thoải mái nghỉ ngơi. Không phải cả chặng đường ngươi đều cằn nhằn vất vả sao? Vào phủ Thiết gia, có nhiều cao thủ võ lâm bảo vệ ta, ngươi có thể an tâm” Thái độ hắn dứt khoát, có chút đăm chiêu nhìn ngắm cây quạt tinh xảo trong tay.
Xem ra, có người không hy vọng hắn tiến vào Thiết thành. Chỉ là, khó khăn lắm mới bắt được một tên ma giáo – cái đinh trong mắt mọi người bấy lâu nay, chỉ còn chờ ngày xử quyết, hắn làm sao có thể vắng mặt?
Nếu hắn không tới, tên ma giáo kia có thể tạm thời an toàn.
Vậy là có người không muốn hắn nhúng tay vào, hay từ đầu đã muốn diệt trừ hắn?
Hoàng Phủ Giác rũ mắt xuống, làm người ta không rõ biểu tình trong đó, bước đi như thể đang nhàn nhã tản bộ.
Lúc này, trên đường bỗng xuất hiện một thân ảnh, quần áo từ đầu đến cuối đều là vải thô, cúi đầu không nhìn rõ dung mạo, bước chân chậm rãi, trên vai gánh đòn gánh.
Phản ứng của Nhạc Phòng thật kích động, hắn nhanh chóng nhảy dựng lên ôm lấy Hoàng Phủ Giác, bộ dáng kia nhìn như bảo hộ, kì thật là bản năng cầu được bảo hộ.
“ Vẫn dám đuổi theo? Nhanh chóng rời đi, ta còn có thể suy xét tha mạng cho ngươi” Nhạc Phòng hô to cố làm ra vẻ, bởi vì khẩn trương mà lấm tấm mồ hôi, trực giác đưa tay lên lau trán.
“Nhạc tiên sinh, ngươi đang dùng áo ta lau a” Hoàng Phủ Giác đau khổ nói với hắn.
Đối phương sửng sốt một chút nhưng vẫn không động đậy.
Hoàng Phủ Giác nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, đột nhiên vươn tay đánh tới mặt người nọ, thoải mái tựa chốn không người.
“Ngươi muốn làm gì?! Thanh âm phẫn nộ kêu lên, truyền đi rõ ràng trên đường mòn tĩnh lặng.
“Không có gì. Vị tiểu ca này, đắc tội rồi, thỉnh thứ lỗi.” Hoàng Phủ Giác lộ ra khuôn mặt tươi cười, phán đoán đối phương không cùng bọn với những tên kia.
Người trước mắt lộ ra khuôn mặt thanh tú khiến hắn có vài phần ngạc nhiên.
Tóc đen buộc gọn sau gáy nhỏ, da thịt trắng hơn nhiều so với những nam tử bình thường, ánh mắt trong suốt hiện lên vài phần tức giận, sống mũi thẳng, cùng với cánh môi hồng nhuận cực kì mê người. Quần áo tuy chỉ là vải thôi nhưng không che lấp được khí khái, lại tựa hồ có chút quỷ dị không thích hợp.
“ Biết phi lễ sao còn không cút nơi khác!” Cố Dã Hỏa hừ một tiếng, ngữ khí xem ra không tốt.
Nhạc Phòng bị thái độ này làm cho kinh ngạc, dùng ngón tay run run chỉ vào người đằng trước.“‘Ngươi… ngươi dám… chúng ta là người Giác gia….chính là…..” Hắn tức giận nói không ra lời.
Hoàng Phủ Giác thoải mái khoát tay, ngăn cản Nhạc Phòng lải nhải từ nãy đến giờ. Hắn bày ra vẻ mặt tốt bụng, cười tươi nói: “ Phía trước xảy ra giao đấu, vị tiểu ca này không nên đi tiếp, có thể ở đây nghỉ tạm. Hay chúng ta kết bạn đi tới Thiết thành, chẳng những an toàn hơn, lại có bằng hữu trò chuyện trên đường?” Hắn hứng thú tiến lên đánh giá Dã Hỏa.
Ánh mắt nàng nheo lại, nhìn đôi chủ tớ quần áo đắt tiền trước mắt, trong lòng có vài phần chán ghét. Giây trước còn cố ý đánh nàng, giây sau lập tức cười đùa cợt nhả. Nàng đến Thiết thành để tìm kế sinh nhai, nhưng vì thân nữ nhi khó tránh khỏi những phiền phức không đáng có nên mới cải trang nam tử. Thật không ngờ cho dù như vậy vẫn dẫn tới một tên nhà giàu háo sắc.
“ Hóa ra ta gặp kẻ không những chặn đường người khác mà còn dẫn theo cái đuôi chạy trốn” Dã Hỏa cười lạnh, ngữ khí châm chọc. Sau đó rời khỏi hai người, cố ý tiến về rừng trúc. Nhà của nàng ở trong đó, nếu không vào rừng trúc, muốn nàng làm sao về nhà? Thường nói người phú quý sợ nhất phiền phức, mấy năm nay có sự tình gì nàng chưa trải qua?
“ Nghe ta nói rõ đã….” Hoàng Phủ Giác quan tâm đuổi theo vài bước.
“ Ta nhổ vào ” Nàng không đợi hắn nói hết đã hung hăng mắng.
Cây đao hung ác từ rừng trúc phóng tới, thẳng đến nơi Hoàng Phủ Giác đang đứng. Dã Hỏa trùng hợp đứng trước mặt hắn, lúc này không ngờ phải hứng mũi chịu sào. Nhìn lưỡi đao càng ngày càng gần, nàng kinh ngạc hô lên, căn bản không kịp phản ứng.
Ngay tại thời khắc nguy kịch đó, dưới chân không biết bị thứ gì đánh vào, vô lực ngã xuống, vừa hay tránh được đòn công kích của đối phương. Đòn gánh trên vai cùng vì vậy mà văng ra ngoài, phanh một tiếng, vô số mảnh gỗ lớn nhỏ rơi xuống. Rơi toàn bộ lên người thích khách.
Cổ áo của nàng bị kéo lên. Vừa đứng dậy liền thấy tên nhà giàu kia vẻ mặt tươi cười nhìn nàng tranh công.
“Tiểu ca, có thể xem như ta đang chuộc lỗi không?” Hắn vẻ mặt chờ mong hỏi.
Còn không kịp trả lời, sau lưng truyền tới tiếng hô bén nhọn. Kẻ cầm đầu cố gắng vứt bỏ gỗ dính trên quần áo và đầu tóc, hai mắt phẫn nộ đỏ bừng. Hắn nắm chặt cây đao, nhanh chóng lao về hướng Hoàng Phủ Giác.
“Tiểu ca, chúng ta mau chạy thôi!” Hoàng Phủ Giác vừa nói vừa giữ chặt tay Dã Hỏa đang không đề phòng.
Dã Hỏa đương nhiên nhìn ra mục tiêu của người kia là tên nhà giàu bên cạnh này. Nàng cố gắng tránh xa hắn, nhưng đối phương nắm chặt tay nàng nhất định không chịu buông.“Chết tiệt, mau buông ra! Chuyện này liên quan gì tới ta? Thứ hắn muốn là mạng của ngươi!” Nàng giãy dụa, đầu tóc cũng vì vậy mà tán loạn.
“Tiểu ca thực vô tâm, thấy có người muốn chém giết kẻ thư sinh trói gà không chặt như ta cũng không rút đao tương trợ, còn muốn tự mình chạy?” Hắn lắc đầu thở dài, vẻ mặt tiếc nuối: “ Thật là thói đời ngày nay, lòng người lạnh lẽo a!”
“ Ngươi dài dòng như vậy làm gì, mau buông tay!” Dã Hỏa tức giận cực điểm, mắt thấy người nọ chuẩn bị đánh tới, đao này sáng bóng như vậy, khẳng định không thể là đao giả, sống chết gỡ tay hắn:“ Khoan đã khoan đã, đây là việc của các ngươi, chờ ta tránh ra, các ngươi từ từ giải quyết không được sao?…… Đợi chút — không cần chém ta …!”
Đối phương không nghe nàng giải thích, ngay cả nàng cũng muốn chém.
Nàng vừa tức vừa vội, không hiểu đến tột cùng đắc tội với ai mà gặp phải loại chuyện này. Dã hỏa trong tay nắm đòn gánh, sợ hãi theo bản năng dùng nó che trước ngực dù biết làm thế cũng chẳng ích gì.
“ Tiểu ca muốn giúp ta sao?” Hoàng Phủ Giác khoái trá nhìn hành động đó mỉm cười, đứng một chỗ không di chuyển, đợi tên cầm đầu đến gần, ánh mắt thoải mái lúc này nheo lại, thái độ vẫn cợt nhả như trước, chỉ là thêm vào đó vài phần nguy hiểm không ai nhìn thấy.
“Ai nói giúp ngươi?” Dã Hỏa khẩn trương kêu lên, nàng muốn nhanh chóng rời đi nhưng bị Hoàng Phủ Giác nắm chặt không thể động đậy. Đang lúc tuyệt vọng, đòn gánh trong tay không biết có thứ gì chạm vào, hung hăng đánh lên cổ tay thích khách.
Lực đạo không chút lưu tình, thậm chí nghe được tiếng xương gãy. Sát thủ không nghĩ thiếu niên gầy gò trước mắt sẽ ra chiêu, nhịn đau nhức xuống, tay phải cầm đao hướng tới Dã Hỏa.
Nàng sợ hãi nhắm chặt mắt, đột nhiên cảm giác bị người từ phía sau đá một cái, đùi phải không tự chủ dương lên, đá mạnh vào sườn đối phương. Phanh một tiếng, nàng mở to con ngươi, thích khách đau đớn quỳ xuống chảy nước mắt.
“Ai nha nha, tới ám sát cần gì hành đại lễ lớn như vậy?” Hoàng Phủ Giác thoải mái hỏi, quạt trong tay xoay tròn, làm như vô tình chạm vào cánh tay Dã Hỏa.
Nàng chỉ cảm thấy cánh tay như bị điều khiển, giáng thẳng vào mặt đối phương.
“Ta giết các ngươi!” Thích khách đứng đầu không nhịn nổi nữa, cầm đao lên, hung ác hướng về hai người. Đây là sát chiêu, hai người dám trêu đùa hắn khẳng định bị chém thành hai đoạn.
Lưỡi đao chưa kịp đụng tới y phục của bọn họ đã bị một miếng vải đen quấn lấy. Miếng vải đen giống như rắn nhỏ mềm mại có ý thức quấn lấy thanh đao, tiếp đến lại căng ra, đem đao cuốn chặt chẽ, một vòng rồi một vòng.
Tiếp theo, miếng vải đen trở về chế trụ gáy thích khách, lúc mạnh lúc nhẹ nhanh chóng kìm hãm người kia. Tên đó không thể hô hấp nên sắc mặt tái nhợt, răng cắn chặt ngã xuống đất.
Dã Hỏa xem mà trợn mắt há hốc mồm, miếng vải đen từ một nơi khác bay về phía này. Trong lòng tràn ngập hoảng hốt, miếng vải kia nháy mắt đã cuốn lấy hông nàng, ngay sau đó cơ thể bị nhấc bổng lên, không còn lựa chọn bị lôi kéo vào một vòm ngực ấm ấp.
“A!” Nàng sợ hãi hô nhỏ, bờ vai mảnh khảnh đập lên cơ ngực săn chắc có chút đau đớn. Hoang mang ngẩng đầu liền chạm phải con ngươi sâu thẳm.
“Thiết Ưng!” Nhạc Phòng nhìn thấy cứu tinh, cao hứng hô to.
Nheo mắt nhìn miếng vải đen trói người kia, sao có cảm giác quen mắt a?
“ Nhạc tiên sinh, ngươi vẫn nên kéo quần lên trước đi!” Hoàng Phủ Giác tốt bụng nhắc nhở, không đành lòng nhìn lão nhân gia trung thành mất mặt.
Nhạc Phòng sửng sốt, cúi đầu mới phát hiện quần đã tụt xuống quá đầu gối. Khó trách hắn đột nhiên cảm thấy lạnh,thì ra vải đen Thiết Ưng vừa dùng là đai lưng (* thắt lưng) của hắn! Hắn vội vàng kéo quần lên, khuôn mặt già nua lúc này đỏ ửng tới tận mang tai.
Tuy rằng Thiết Ưng trong phút chốc khống chế kẻ địch, biến nguy thành an, lại được một phen chiêm ngưỡng thân thủ số một số hai trong giang hồ mà không phải trả tiền, nhưng làm vậy có vẻ không thỏa đáng, nói thế nào hắn cũng là người có mặt mũi a! Càng mất mặt hơn là nếu không có Hoàng Phủ Giác nhắc nhở, hắn còn chưa biết xảy ra chuyện gì. Làm người của Hoàng Phủ Giác, tâm tư phòng bị kém như vậy, còn không bảo vệ được chủ, thật không biết giấu mặt vào đâu.
“Tình huống nguy cấp, Thiết Ưng đắc tội” Thiết Ưng trầm ổn nói, tầm mắt chậm rãi dừng lại trên người Dã Hỏa, mày nhíu lại. Thiếu niên này lúc trước dây dưa cùng Hoàng Phủ Giác, hắn còn tưởng là người của thích khách, nhưng khi đến gần thiếu niên kia, một mùi hương lạ nhẹ nhàng bay đến khiến tâm hắn đột nhiên loạn lên.
Thiết Ưng cầm lấy thắt lưng thiếu niên, ngăn “hắn” giãy dụa, lại cảm giác cơ thể “hắn” mềm mại không tưởng. Hắn có vài phần hoang mang, ánh mắt nhìn “hắn” càng thêm phức tạp.
“Nhìn cái gì? Ta chỉ đi ngang qua, mọi việc không liên quan đến ta, mau buông tay!” Dã Hỏa hướng hắn phòng bị nói, cố sức đẩy Thiết Ưng ra. Nàng không muốn gây chuyện, sống chết vẫn quan trọng hơn, tốt nhất cả đời đừng gặp lại.
“Thiết thành chủ mau thả vị tiểu ca này ra, vì hắn lúc trước cứu ta nên bây giờ mới không tổn hại đứng tại đây. Thật không ngờ thân thủ hắn lợi hại đến vậy, chỉ dựa vào đòn gánh đánh cho tên kia không dám tới gần, Thiết thành quả nhiên đủ loại cao thủ! Bao nhiêu thị vệ không làm nên trò trống gì thế mà một mình tiểu ca này làm được!” Hoàng Phủ Giác vẻ mặt cảm kích, đem công lao toàn bộ để trên người Dã Hỏa.
Trong mắt Nhạc Phòng, hắn là người không biết võ công, nếu không đem công lao cho Dã Hỏa thật không biết nên giải thích thế nào.
“Thiết thành chủ? Ngươi chính là Thiết Ưng?” Dã Hỏa hô hấp chậm lại, lúc này mới biết thân phận nam nhân cao lớn trước mặt chính là chủ nhân trẻ tuổi của Thiết thành.
Nàng nghiêm túc đánh giá hắn, không sợ hãi lảng tránh mà trực tiếp đối diện với ánh mắt kia. Vóc dáng cao lớn, tóc đen nhánh, mày rậm cương nghị, hai mắt sâu không đáy, tuy không tuấn mỹ như Hoàng Giác Phủ nhưng mang đến khí thế không giận mà uy.
“Ngươi là ai?” Thiêt Ưng bình tĩnh hỏi Dã Hỏa, cũng đem “hắn” đánh giá một phen, cúi đầu tới gần khuôn mặt “hắn”. Mùi hương trên cơ thể người này làm tâm hắn loạn lên, quả thật không hiểu chính mình sao lại có phản ứng như vậy đối với một thiếu niên?
“ Bèo nước gặp nhau cần gì xưng tên họ.” ánh mắt Dã Hỏa dần trở nên phức tạp, nàng ra sức thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, cởi bỏ miếng vải đen bên hông, cố ý không nhìn tới Thiết Ưng.
Nàng đương nhiên nghe đủ loại chuyện về người này, ở lân cận Thiết thành dù cho không để ý cũng không thể không biết, dân chúng đem hắn sùng bái như một vị thần.
Thần? Dã Hỏa trong lòng hừ lạnh một tiếng. Chẳng qua chỉ là một danh gia vọng tộc thôi!
Nàng đối với Thiết gia vốn không có hảo cảm, nay ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lại làm cho nàng cảm thấy bất an, trong đầu chỉ có ý nghĩ nhanh chóng rời khỏi.
Thiết Ưng thong thả gật đầu, cố ý đem lực chú ý từ người “hắn” dời đi, ánh mắt trở lại thích khách đang bị trói, con ngươi lập tức trở nên hung ác.
“Ngươi tính xử lý người này thế nào?”
“ Bắt hắn khai ra người đứng sau, hoặc là đem hắn mang về Thiết thành chỉ tận mặt người đó, khi ấy nhất định rất thú vị.” Hoàng Phủ Giác cười lạnh một tiếng, thoải mái nghịch đồ trong tay.
Thích khách cầm đầu cắn răng, miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Đừng nói là mở miệng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Thấy thích khách sắc mặt trắng bệch, Nhạc Phòng nhịn không được mở miệng:“Thiết Ưng, ngươi trước hết nên đem đai lưng trả lại ta đi! Dù sao ngươi cũng ở đây, hắn không thể làm gì. Trước hết buông hắn ra, hỏi rồi nói tiếp.” Hắn thứ nhất là vì lòng tốt, thứ hai là vì mau chóng lấy lại đai lưng. Cứ cầm chặt quần đứng một bên như vậy, lát nữa thị vệ đuổi tới hắn biết phải làm sao?
Thiết Ưng gật đầu, cổ tay cuốn lại, đem miếng vải đen không có sinh mệnh bị hắn tùy ý sử dụng trở về. Thích khách bị trói thân thể run rẩy, quay vòng trên không trung rồi nặng nề ngã xuống.
“Ngươi nếu nói ra còn có thể sống” Thiết Ưng từ từ dụ dỗ.
Thích khách vội vàng hít thở, hai mắt đỏ bừng, nhếch môi cười lạnh, biểu tình vô cùng quỷ dị.“ Huynh đệ chúng ta đã lấy đủ trăm vạn lượng hoàng kim, mục tiêu là tất cả những gì chúng ta bây giờ hướng đến” Tầm mắt hắn dừng lại trên người Hoàng Phủ Giác.
“Có người muốn chúng ta giết Li Long.” Hắn nói rõ ràng từng chữ một.
Mọi người ở đây, kể cả Dã Hỏa vốn không quan tâm sự việc bên ngoài đồng loạt giật mình.
Li Long chính là vương tộc hùng mạnh, mà người có thể đối đầu với Li Long chỉ có một. Thích khách quả nhiên vì thân phận Hoàng Phủ Giác mà đến. Có người muốn giả mạo Hoàng Phủ Giác, mua chuộc người trong giang hồ, mai phục sẵn quanh Thiết thành! Xem ra bên trong Thiết thành lúc này cũng không hoàn toàn yên bình.
“Đối phương không nhịn được ra tay trước.” Hoàng Phủ Giác lắc lắc cây quạt, khóe miệng hiện lên tia cười lạnh.“ Xem ra chuyện về tên ma giáo chỉ là cái cớ?”
Hắn từ kinh thành đến Thiết thành thứ nhất vì tên ma giáo bị bắt, thứ hai còn bởi nghe nói có thế lực trong triều cấu kết với người giang hồ, hắn tự mình đi làm mồi dẫn, muốn tìm ra chân tướng sự việc. Người còn chưa vào Thiết thành đã phái thích khách ám sát.
“Ngươi có thể đi.” Thiết Ưng thản nhiên nói, thậm chí không nhìn qua Dã Hỏa.
||||| Truyện đề cử:
Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu |||||
“Cầu còn không được.” Dã Hỏa hừ một tiếng, mũi chân đá mảnh gỗ vụn. “ Thế nhưng trước khi rời khỏi, ta cần cùng các người nói đạo lí một chút. Vô duyên vô cớ lôi ta vào, làm hỏng việc buôn bán của ta, không chịu bồi thường thiệt hại, không sợ ta rêu rao việc Thiết thành chủ ức hiếp người dân lương thiện hay sao?”
“ Ngươi sau này chỉ cần tìm tới Thiết gia, ta sẽ trả đủ ngân lượng.” Thiết Ưng cảm giác được thiếu niên này đối với mình có địch ý, cặp kia trong suốt tràn ngập ác cảm cùng bài xích.
“Chỉ sợ một người nghèo khổ như ta không có tư cách tiến vào Thiết phủ, chưa kịp mở miệng đã bị hạ nhân đuổi đi, đến khi ấy còn biết đòi ai?” Dã Hỏa châm chọc hắn, cầm đòn gánh đi về phía rừng trúc.
Thiết Ưng nhíu mày, lần đầu gặp người nói chuyện tùy hứng như vậy.
Một cỗ lửa giận từ trong ngực dâng lên, điều này làm chính hắn kinh ngạc. Hắn xưa nay luôn tự tin về khả năng giữ bình tĩnh của mình, thiếu niên này chỉ nói vài câu có thể dễ dàng khơi gợi sự tức giận trong hắn? Chóp mũi còn đọng lại mùi hương thoang thoảng. Trong lời nói của người kia hình như ẩn chứa phẫn nộ, trong đầu xuất hiện ý nghĩ kéo hắn trở lại, đem hắn…đem hắn đi đâu? Thiết Ưng vì suy nghĩ trong lòng mà cảm thấy kinh ngạc, mặt mày phút chốc nhăn lại.
“Ai nha, vị tiểu ca này là ân nhân cứu mạng ta, ngươi sao có thể để hắn rời đi?” Hoàng Phủ Giác vội vàng hô, bước chân nhanh chóng đuổi theo.
“Tiểu ca cứ việc theo ta tới Thiết phủ, làm cho ta cảm tạ ‘ngươi’, bằng vào thân thủ của ‘ngươi’ cũng có thể hạ được không ít người” Hắn chờ mong nói.
“Buông tay! Cho dù dùng kiệu tám người khiêng ta cũng không đi Thiết gia. Ta đây không hứng thú!” Nàng nói to, không thoải mái hồi tưởng lại quá khứ.
Thiết Ưng nhìn Hoàng Phủ Giác năn nỉ Dã Hỏa, con ngươi đen nheo lại. Khóe mắt đột nhiên có động tĩnh, hắn thầm kêu một tiếng không ổn, hai tay vận công hướng về tên thích khách. Hắc y nhân chịu đựng cơ thể đau nhức, cũng mặc kệ chưởng Thiết Ưng vừa đánh đến trên lưng khiến lục phủ ngũ tạng như mất đi cảm giác, ngoan cố đánh về phía Hoàng Phủ Giác.
Dã Hỏa cùng Hoàng Phủ Giác đang ầm ỹ dây dưa một chỗ, khi thích khách đến gần hai người đều không kịp phản ứng. Hoàng Phủ Giác nhanh chóng tách khỏi Dã Hỏa, nhưng hai chân nàng không chịu nghe lệnh, đứng yên tại chố, nhận hết toàn bộ lưỡi đao tẩm kịch độc.
Dã Hỏa thở không ra hơi, trơ mắt nhìn lưỡi đao đâm sâu vào bả vai. Nàng mở miệng, suy nghĩ không biết nên kêu to đau đớn hay mắng tên Hoàng Phủ Giác một trận.
“Cẩn thận!” Thiết Ưng quát lên, lòng bàn tay tụ lực, chân khí tập trung, nhún mũi chân bay đến trước mặt Dã Hỏa. Thấy cây đao còn cắm trên vai, lòng hắn bỗng trở nên căng thẳng, không để ý đến chuyện lưu lại nhân chứng, chỉ muốn nhanh chóng đưa tên thích khách đi đầu thai.
Hắn dùng tay trái đánh tới, thích khách ngay cả cơ hội kêu lên cũng không có, toàn bộ cơ thể vì chịu lực đạo mạnh mẽ như muốn vỡ vụn, một ngụm máu tươi từ miệng phun ra, ngã xuống mặt đất, thân hình bất động.
Về phần Nhạc Phòng chứng kiến từ đầu tới cuối sự việc, hai chân mềm nhũn, ngồi một chỗ không ngừng run rẩy, trong lòng cầu khẩn liệt tổ liệt tông của Hoàng Phủ Giác bảo vệ, để truyền nhân duy nhất là Hoàng Phủ Giác bình an vô sự.
Hoàng Phủ Giác ôm lấy Dã Hỏa, cẩn thận che chở.“Đáng chết! Đao kia có độc.” Bộ dạng cợt nhả ngày thường đã biến mất.
“Trước tiên mang về Thiết thành đi.” Hắn điểm huyệt đạo Dã Hảo, ngăn cản chất độc theo máu di chuyển trong cơ thế.Nhưng đây là chất kịch độc, thiếu niên này trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, màu môi tím dần.
Chứng kiến qua nhiều trận sinh tử, nhưng đột nhiên nhìn thấy thiếu niên vui vẻ hoạt bát phút chốc mất mạng vì mình, lòng hắn cảm thấy thật khó chịu.
Dã Hỏa không cảm thấy đau đớn như dự tính, tuy biết rằng mình bị đâm trúng nhưng cả cơ thể chỉ cảm thấy lạnh run. Thật lạnh, máu toàn thân như muốn đóng băng, thân thể mệt mỏi, ngay cả hô hấp cũng khó khắn…… Tại sao lại như vậy? Nàng không phải đã cố gắng tránh xa nguy hiểm sao? Có phải khi Hoàng Phủ Giác đánh tới mặt nàng lần trước, thần chết đã tìm đến nàng? Nàng không muốn qua lại cũng không muốn cùng Thiết gia có bất kì quan hệ gì.
Trong lúc mơ màng, Dã Hỏa có thể nhìn được con ngươi đen láy của Thiết Ưng đang chăm chú nhìn mình, vỗ vỗ mặt nàng, môi mấp máy phát ra tiếng động, nhưng nàng không nghe rõ hắn đang nói gì. Dã Hỏa mở miệng, cố gắng nói ra lời trong lòng.
“Ngươi nói gì?” Thiết Ưng nhíu mày, cúi đầu cẩn thận lắng nghe.
Dã Hỏa cố sức mở miệng, đến bên lỗ tai hắn thở gấp, gằn từng chữ một.“ Hai người các ngươi tốt nhất chết cùng một lúc cho ta” Nàng dùng toàn bộ sức lực mắng một câu, sau đó lâm vào hôm mê.
Hai nam nhân ôm lấy nàng không hẹn mà cùng trầm mặc một lúc. Sau một hồi yên tĩnh, Hoàng Phủ Giác rung động yết hầu hoài nghi hỏi lại: “Nói chúng ta sao?”
Lòng tự trọng của hắn thật sự bị tổn thương a.
Thiết Ưng không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, thái độ lúc này cùng sự cung kính khi nãy có phần khác nhau.“Còn cần hoài nghi?” Thanh âm lãnh đạm cất lên.Từ khi gặp Hoàng Phủ Giác nhiều năm về trước, hắn càng xác định người này là thỏi nam châm thu hút đen đủi.
Chẳng còn cách nào khác, hắn ôm lấy Dã Hỏa, thân hình mềm mại làm tay hắn không kịp thích ứng. Thiết Ưng nhíu mày, hai chân bước nhanh về phía Thiết thành
Trong lòng hắn chỉ còn duy nhất một ý niệm: Không cho phép người này chết, không được sự đồng ý của Thiết Ưng hắn tuyệt đối cả thần chết cũng không được mang “hắn” đi!