Buổi sáng là lúc đông đúc, hai người vốn đã khí chất xuất chúng nên rất khó để không thu hút sự chú ý của kẻ khác.

Biên Bá Hiền liếc thấy mỗi lần có ai đi ngang quầy hàng họ đang đứng đều sẽ ngó sang đây, cậu thì vừa ngượng vừa luống cuống nói không nên lời.

“Anh… anh đừng như vậy.” Biên Bá Hiền lườm nguýt Phác Xán Liệt, sau đó lập tức cúi gằm, ngón tay vô thức bấu tay nắm của xe đẩy.

“Anh thế nào?” Phác Xán Liệt vẫn chớp cặp mắt to.

Có người dừng chân ở cuối quầy, trong tầm mắt Biên Bá Hiền chỉ thấy được giày người kia. Cậu hồi hộp nuốt nước bọt, “Đi nhanh coi, có người thấy kìa.”

Biên Bá Hiền vội vàng kêu, ngữ điệu cũng mang ý trách mắng.

Thật ra Phác Xán Liệt không thèm đếm xỉa ánh mắt người khác đâu.

Song, khi hắn thấy bé cưng giả bộ làm đà điểu rúc lại thành một cục trước mắt đã đẩy xe chuẩn bị ù té chạy, Phác Xán Liệt bèn bỏ quà vặt xuống cam chịu lết theo.

Dù là trên đường về nhà, Phác Xán Liệt vẫn lưu luyến không quên chuyện trong siêu thị.

“Ầy, nặng ghê.” Hắn làm bộ cảm thán, cái tay xách túi run run.

“Hay để em xách cho.” Biên Bá Hiền quay đầu duỗi tay về phía hắn, định bụng nhận lấy túi.

Trước đó ở cổng siêu thị cậu đã cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng bởi Phác Xán Liệt đòi tự cầm. Lúc này vừa nghe hắn than nặng, liền gấp gáp muốn nhận lấy.

Phác Xán Liệt thấy đạt được mục đích rồi, cười rộ mãn nguyện, vừa nói vừa dồn hết đồ qua một bên tay, sau đó vươn bàn tay trống ra ôm cổ Biên Bá Hiền: “Không cần, cho anh dựa là được.”

Có lẽ thật sự sợ hắn mệt, Biên Bá Hiền cũng không từ chối, chỉ lặng lẽ nghiêng đầu, hy vọng giấu được gương mặt đã nóng bừng của bản thân.

Suy cho cùng cũng là người ở trong lòng mình bấy lâu, Biên Bá Hiền thích vô cùng cái dáng vẻ đểu cáng vô liêm sỉ này của Phác Xán Liệt.

Lúc này Phác Xán Liệt mới an phận đi chưa tới hai bước, đã đột ngột ghé sát bên tai cậu, nhả ra từng chữ từng chữ: “Em chưa trả lời câu hỏi của anh đấy.”

“Cái gì cơ?” Thanh âm Biên Bá Hiền mềm mềm dẻo dẻo, gãi vào trái tim nhộn nhạo của Phác Xán Liệt.

“Khi nào sủng ái anh?”

Ngần ấy năm từ nhỏ đến lớn, Biên Bá Hiền cực ít khi bị trêu ghẹo lập tức trợn tròn mắt, mặt đỏ lên, định đánh rớt cái bàn tay đang khoác vai mình.

Nhưng Phác Xán Liệt là ai chứ.

Ế từ trong bụng mẹ đã bao năm, kỹ thuật cưa cẩm góp nhặt được đều dùng hết lên người Biên Bá Hiền.

Thế nên, Biên Bá Hiền chẳng những tránh thoát bất thành, còn bị người ta nắm tay, giãy mãi không ra.

Biên Bá Hiền “chạy trốn” thất bại, đành mặc cho hắn nắm ngón tay mình, tiếp đó yên lặng nép hơn nửa khuôn mặt hồng hồng vào trong khăn quàng.

Từ góc độ của Phác Xán Liệt, vừa vặn có thể thấy được vành tai ửng đỏ của cậu, tâm trạng hắn tốt miễn bàn, không ngừng vuốt ve ngón tay Biên Bá Hiền.

“Hmm… thiếu một cái nhẫn.”

Đầu ngón tay Phác Xán Liệt thi thoảng lướt qua lòng bàn tay Biên Bá Hiền, khiến cho toàn thân cậu run khe khẽ.

Hắn hãy còn lẩm bẩm: “Phải tặng em thật thật nhiều đồ, giày, quần áo, nhẫn, thêm cả…”

Biên Bá Hiền ngẩn người, chỉ có thể ỡm ờ đi theo Phác Xán Liệt.

Vô luận lúc làm fan, hay là sau khi hai người chính thức quen biết, Phác Xán Liệt đều chưa từng thể hiện điệu bộ này. Lúc này hắn nói chuyện một cách khuôn mẫu, làm Biên Bá Hiền chẳng hoàn hồn nổi, chỉ có nước vùi mặt trong khăn choàng.

Động tác nhỏ của cậu bị Phác Xán Liệt thu hết vào mắt, hắn cười nhẹ, thốt ra câu mà Biên Bá Hiền thấy sốc nhất: “Muốn hôn em quá.”

!

Hô hấp của Biên Bá Hiền chững lại bởi lời này, cảm thấy trên đầu mình đã nở bung một đám mây hình nấm.

Phác Xán Liệt sắp bị vẻ đáng yêu đánh ngất rồi, trơ mặt áp sát bên tai cậu.

“Không… không được!” Cảm thụ được hơi thở của hắn, Biên Bá Hiền phục hồi tinh thần, thừa dịp Phác Xán Liệt thả lỏng mà tránh thoát, sử dụng hết sức lực từ thuở bú sữa mẹ để trốn.

Chung quy cũng là thiếu rèn luyện, chưa được mấy bước đã bị Phác Xán Liệt đang xách hai cái túi lớn đuổi kịp.

“Em chạy cái gì.” Phác Xán Liệt sóng đôi cạnh cậu.

“Anh nói… Trời ơi, không được!” Biên Bá Hiền gắng sức tăng tốc, Phác Xán Liệt lại dễ dàng bắt kịp tiết tấu của cậu.

“Muốn hôn thật đấy.” Phác Xán Liệt chẳng hề xấu hổ về điều này.

“Chúng ta đâu phải người yêu!” Biên Bá Hiền hơi đuối, khẽ thở gấp, thả chậm tốc độ.

“Vậy bây giờ bắt đầu yêu đương với anh nha?”

“…” Biên Bá Hiền không đáp, chỉ cắn răng, lần nữa tăng tốc, gương mặt vốn đã đỏ bừng giờ phút này càng như bị luộc chín.

“Đừng chạy mà, anh không đuổi nữa.” Dứt lời, Phác Xán Liệt từ từ ngừng lại thật, cười nhìn về bóng lưng cố gắng chuồn lẹ của Biên Bá Hiền.

Còn chuyện đáp án ấy à, Phác Xán Liệt chưa bao giờ sốt ruột.

***

Biên Bá Hiền vừa đến nhà, nhận lấy nguyên liệu từ tay Phác Xán Liệt xong là vội vàng chạy vào bếp đóng cửa. Nhưng do là cửa kính trượt, căn bản không khóa, thế nên cậu vẫn không quên cảnh cáo cái người đang cười xán lạn bên ngoài một câu: “Không cho vào.”

Chẳng biết là tại chạy bộ hay mắc cỡ mà gương mặt vẫn hồng hồng khiến Biên Bá Hiền trông không có lực sát thương nào, lời lẽ cũng đượm nét nũng nịu.

“Vâng.” Phác Xán Liệt cười đồng ý.

***

Một mặn một chay đơn giản được Biên Bá Hiền bưng lên rất nhanh.

Cậu đã khôi phục sắc mặt bình thường, nhưng khi nhìn đến Phác Xán Liệt lại hơi có xu hướng chuyển đỏ.

“Quá ngon.” Phác Xán Liệt tay gắp lia lịa, hào phóng bày tỏ sự khen ngợi đối với tài bếp núc của Biên Bá Hiền.

“Anh thích thì tốt.” Biên Bá Hiền cúi đầu lặng lẽ và cơm.

“Anh thích thì tốt? Người khác thích có được không?” Phác Xán Liệt truy hỏi.

“Ai cũng thích thì tốt.”

“Hừ,” Phác Xán Liệt sực nhớ từng có một quãng thời gian Kim Chung Nhân ngày ngày tới ăn cơm chùa, giọng điệu lại chua loét: “Người khác thích cũng không được ăn.”

“Lỡ về sau nhà tụi mình có khách tới thì sao?” Biên Bá Hiền hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Nhà tụi mình?” Phác Xán Liệt cười vang, “Bá Hiền đã nghĩ đến cuộc sống ở chung của đôi ta rồi à?”

“…” Biên Bá Hiền câm nín ngay tức khắc, tập trung đấu tranh với chén cơm trước mặt.

Phác Xán Liệt chỉ xoa đầu cậu, thầm nghĩ nhất định phải học nấu ăn thôi.

Trên bàn mới an tĩnh không bao lâu, chợt bị cắt đứt bởi một âm báo tin nhắn.

Lý Túc gửi đoạn ghi âm qua, Biên Bá Hiền cũng không kiêng kỵ, trực tiếp bấm phát: “Đang ở với Xán Liệt hả? Mau xem Weibo đi, tùy các cậu giải thích nhé.”

Nghe ghi âm xong, Biên Bá Hiền nhìn đăm đăm Phác Xán Liệt trước, sau đó hai người không hẹn mà cùng mở di động.

#Phác Xán Liệt Biên Bá Hiền sống chung#

Từ khóa hot search gần giống nửa năm trước, có điều đã bớt đi hai chữ “thực hư”.

Lại là kẻ từng phát động, lại là hình ảnh hai người đùa giỡn bá vai nhau, chỉ khác là cách diễn đạt của bài đăng lần này cũng có vẻ khẳng định hơn về tin tức họ sống chung.

Giữa đa số bình luận chúc phúc, vẫn đan xen không ít nghi ngờ đến từ người hâm mộ của Biên Bá Hiền, phần lớn đều mang thái độ hoài nghi đối với tình yêu của hai người, nhao nhao ngỏ ý hy vọng Biên Bá Hiền hãy lên tiếng.

Có thể đi đến trình độ ngày hôm nay, Biên Bá Hiền rất cảm kích tất cả fan đã ủng hộ mình. Cậu không muốn lừa những người yêu thương mình, bèn đăng Weibo ăn ngay nói thật: “Không có sống chung, trước mắt vẫn ở trạng thái sống một mình nha.”

Phía Phác Xán Liệt cũng chú ý chiều hướng của Biên Bá Hiền mọi lúc, thấy cậu đăng Weibo rồi, Phác Xán Liệt cũng cấp tốc tỏ thái độ: “Giải thích chút, không sống chung, nhưng cũng sắp thôi, đang giận dỗi cãi nhau mà.”

Biên Bá Hiền trông thấy rất nhanh, trừng hắn, “Sao lại đăng cái này?” Thế thì khác nào mọi người đều tưởng quan hệ của họ đã tiến triển tới mức có thể sống chung?

“Anh nói sai hả?” Phác Xán Liệt giả ngu, “Em hết giận rồi?”

Bây giờ Biên Bá Hiền mà trả lời “phải” thì cũng không xong, “không phải” thì cũng vậy, đành chuyển chủ đề, “Anh nói tụi mình sắp sống chung.”

“Đối với anh, nội trong năm mươi năm vẫn tính là ‘sắp’, không được sao?” Phác Xán Liệt vừa nghiêm túc vừa lưu manh.

“…” Biên Bá Hiền cãi không lại hắn, chỉ có thể dùng đũa chọt cơm trong chén.

Cơm nước xong, Phác Xán Liệt chủ động gánh nhiệm vụ rửa bát, dọn dẹp một cách thành thạo rồi đặt mông ngồi kế Biên Bá Hiền, hỏi han về lịch trình buổi chiều.

“Chiều rảnh không?”

“Có công việc.”

“Anh xem lịch trình của em rồi, không có.”

“Vậy anh còn hỏi em chi.” Biên Bá Hiền nhỏ giọng lầu bầu.

“Cùng anh đi làm chuyện ý nghĩa nhé?” Phác Xán Liệt trưng vẻ mặt đầy mong đợi.

“Em muốn ở nhà…” Biên Bá Hiền đã lâu không chạm vào game, tay có hơi ngứa ngáy.

“Đi với anh đi mà…” Phác Xán Liệt ôm cánh tay cậu, cọ đầu lên, “Chuyện này không có em thì không hoàn thành được đâu…”

“Được rồi.” Biên Bá Hiền không chống cự nổi kiểu nhõng nhẽo của hắn, buộc lòng phải đồng ý.

“Yeah, chúng ta xuất phát thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play