Nhìn người hâm mộ “múa phím” trên mạng, Biên Bá Hiền liền đau đầu.

Cậu vừa xoay người chui vào lồng ngực Phác Xán Liệt, vừa loay hoay với dây sạc pin dài ngoằng, cho đến khi dây sạc ở độ dài thích hợp, mới hài lòng cầm di động tiếp tục lướt.

Về phát ngôn mấy hôm trước của studio Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền không nói ra cậu hiện đang nghĩ gì, chuyện yêu đương của hai người họ, trừ Ngô Thế Huân và mẹ Phác Xán Liệt, đúng là không ai biết cả, anh ấy sợ mình không vui, ngay cả studio cũng không thông báo cho.

Thật ra suy đi nghĩ lại, hình như cũng chẳng có gì ghê gớm, hai chữ “không thân” cứ như cây ké đầu ngựa trên gấu quần cậu, không đau, nhưng châm chích, cào trái tim cậu khó chịu.

Tối qua Phác Xán Liệt yếu ớt mếu máo trước mặt cậu, Biên Bá Hiền nhớ đến lại cảm thấy hắn đáng yêu, bỏ điện thoại xuống hôn nốt ruồi trên mũi hắn.

Có lẽ do nhột, Phác Xán Liệt khẽ động đậy khóe miệng.

Đang là mười giờ hơn buổi sáng, trong phòng ngủ rất rực rỡ, Biên Bá Hiền lăn sang một bên giường kéo giãn tứ chi, thoải mái thở hắt ra, tiếp đó gác chân ngang hông Phác Xán Liệt.

Có một số việc, quả thật nên tuyên bố.

Cậu càng nhìn Phác Xán Liệt càng thấy thích, hắn ngủ không mặc áo, vóc dáng khỏe khoắn trần trụi trong không khí khiến Biên Bá Hiền thèm thuồng, sờ cơ bụng Phác Xán Liệt hết lần này tới lần khác, dọc theo đường vân mà nhẹ nhàng vuốt ve.

“Biên Bá Hiền, sáng sớm ngứa mông phải không?”

Cậu biết hắn đã tỉnh từ lâu, nghe hắn nói vậy cũng không giận, tay tiếp tục mò xuống, đến khi chạm được vật nóng rẫy, bèn nghiền ngẫm: “Sáng sớm Phác tổng dồi dào sinh lực thế à?”

Phác Xán Liệt cong môi, biết Biên Bá Hiền nghĩ gì, đối với trò sắm vai này hắn cũng khá thành thạo.

“Thư ký Biên có muốn giúp anh thư giãn không?”

Biên Bá Hiền giả vờ khổ não, cái miệng nhỏ bĩu ra, thần sắc quyến rũ, sớm tinh mai đã chọc lửa nóng dưới thân Phác Xán Liệt căng tràn.

Cậu làm bộ như phân vân, sau lại nói: “Phác tổng, em là thư ký, xin hãy tự trọng.” Âm cuối còn đặc biệt lên cao, tay vẫn không quên nắm chặt hơn vật dưới thân hắn.

“Bận rộn thư ký làm, rảnh rỗi làm thư ký.” Phác Xán Liệt trở mình giam cậu vào ngực, buổi sáng cả hai đều có ham muốn, giữa những đụng chạm lẫn nhu tình, Biên Bá Hiền càng thêm kiên định với ý tưởng trong lòng.

Dục vọng được giải trừ, sau khi dọn dẹp Biên Bá Hiền biếng nhác nằm trên giường không muốn nhúc nhích. Rốt cuộc muộn quá, Phác Xán Liệt không muốn để cậu nằm mãi, dỗ cậu rời giường, cuối cùng vẫn hết cách, đành cõng cậu trên lưng ra khỏi phòng ngủ.

Hắn chưa nấu cơm, đưa Biên Bá Hiền một chiếc bánh mì nhỏ cho cậu lót bụng trước, Biên Bá Hiền buồn chán nên mở ti vi tùy ý chuyển kênh, thời điểm trông thấy một người tay lập tức ngừng bấm điều khiển.

Đồng Tư Vũ.

Một chương trình phỏng vấn, Đồng Tư Vũ ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, rất phù hợp với gu thẩm mỹ tươi mát hiện nay của quần chúng đối với những chàng trai. Tuy rằng gã không có thực lực gì, nhưng hậu phương rất vững, tướng tá cũng đẹp nên tóm được không ít trái tim của các cô gái.

Gã hướng về phía ống kính, bày ra nụ cười chói lọi thương hiệu: “Tiền bối Xán Liệt luôn là đối tượng ngưỡng mộ của tôi, ở trong phim chúng tôi có cùng trao đổi những cảnh diễn, anh ấy là một tiền bối rất kiên nhẫn.”

Biên Bá Hiền thiếu chút xông lên đập nát ti vi.

Trà xanh trà xanh trà xanh! Bám mình chưa đủ còn đánh chủ ý vào Phác Xán Liệt! Cậu căm phẫn chạy đến phòng bếp, lúc Phác Xán Liệt đang thái thức ăn thì chui từ dưới lên vào giữa hai cánh tay hắn, xoay đầu nói: “Hôn em.”

Phác Xán Liệt dở khóc dở cười, vỗ vỗ mông cậu, hôn “chụt chụt chụt” lên môi cậu mấy cái: “Em sao đấy, không định ăn cơm hả?”

Biên Bá Hiền được hồi đáp, vui vẻ nhảy chân sáo ra khỏi bếp.

Tất thảy đều ngọt ngào hoàn mỹ, nếu như không có tiếng chuông cửa quỷ tha ma bắt kia.

Biên Bá Hiền được Phác Xán Liệt chiều nên rất ư là phơi phới, chuông cửa reo cậu lập tức đi mở, nhìn thấy Đồng Tư Vũ mặc đồ ở nhà đứng trước cửa, hai người đều cạn lời.

Đầu óc Biên Bá Hiền thoáng chốc không phản ứng kịp: “Cậu tìm ai?”

“Sao cậu lại ở đây?”

Cả hai gần như là đồng thời mở miệng.

Biên Bá Hiền cũng lười làm bộ làm tịch với gã, khinh bỉ oán thầm ông đây ở nhà người yêu bộ có gì bất thường sao? Ngu khiếp.

Cậu bực bội, dựa vào cửa giơ tay: “Cậu tới đây chi? Tham khảo nội thất à?”

Từ lần trước trên Weibo thấy fan CP Tư Hiền nói bọn họ có ghế sa lon giống nhau, hơn nữa Đồng Tư Vũ vào tiểu khu này sống, Biên Bá Hiền đã có phỏng đoán rồi.

“Cậu… cậu! Cậu và Phác Xán Liệt… hai người… cậu không sợ tôi tuồn tin này ra sao?”

Biên Bá Hiền coi thường: “Tuồn ra thì cậu được ích lợi gì, bây giờ chẳng phải cậu vẫn dựa vào việc tạo CP với tôi để duy trì độ hot ư? Thông minh chút đi!”

Bị Biên Bá Hiền nói kháy, Đồng Tư Vũ thở phì phì, chân đạp bình bịch, đen mặt: “Cậu… cậu…!”

Biên Bá Hiền nhìn gã cứ như nhìn thằng hề, chọc Đồng Tư Vũ tức run người. Ban đầu ở trong nhóm, độ nổi tiếng của Đồng Tư Vũ là cao nhất, sau khi giải tán bởi vì hàng loạt hành vi tìm chỗ chết mà bị trì trệ một phen. Hiện tại ỷ vào ghép CP, kiếp sống nghệ thuật của bản thân hơi hồi xuân, lại bị Biên Bá Hiền đè đầu, hiển nhiên trong thâm tâm sẽ khó chịu.

“Cưng, ăn cơm!” Phác Xán Liệt ở phòng bếp gọi.

“Nghe chưa, chồng tôi kêu tôi ăn cơm, cậu đi nhé.” Biên Bá Hiền sập cửa lại, Đồng Tư Vũ ăn phải một miệng bụi.

Cơm nước xong, Phác Xán Liệt buồn ngủ cực kỳ, bảo muốn đánh một giấc trưa, đòi Biên Bá Hiền phải hầu hắn.

Biên Bá Hiền bó tay, trêu hắn là một nhóc con chưa lớn, tựa vào đầu giường nghịch di động, Phác Xán Liệt thì ngủ cạnh bên.

Người hâm mộ đang xé nhau kịch liệt.

Chắc là Đồng Tư Vũ thả tin tức gì đó cho studio của chính gã, CP Tư Hiền lại đu trên bảng tìm kiếm, rõ ràng là mua hot search.

Fan CP bọn họ tự lừa mình dối người mà đào ra vài thứ “đường” chồng chất sơ hở, chẳng qua người trong cuộc mơ hồ, có người hâm mộ chỉ ra lỗ hổng, lại bị fan lớn khác nhấn chìm.

Biên Bá Hiền ngẫm nghĩ, thấy Phác Xán Liệt đã ngủ say, bèn nhẹ tay nhẹ chân chạy ra phòng khách mở livestream.

Số người xem trực tiếp tăng chóng mặt, cậu điều chỉnh tư thế ngồi, vuốt mái tóc rối.

“Chào buổi trưa mọi người, ăn cơm hết chưa?”

Fan trong bình luận ngoan ngoãn trả lời khiến Biên Bá Hiền vui vẻ, cậu nghiêng đầu trầm ngâm chốc lát, nói với ống kính: “Về ca khúc mới của anh, các em có gì muốn hỏi không?”

“Tại sao tên Happiness á? Bởi vì thật sự rất hạnh phúc. Cuộc sống rất hạnh phúc, hy vọng mọi người cũng hạnh phúc giống anh.”

“Tại sao lời bài hát nhắc tới ‘móc treo cún trắng’ à?” Biên Bá Hiền thiếu điều thốt lên: Vì trong xe Phác Xán Liệt có treo.

Rốt cuộc vẫn ổn định tâm tư, quản lý nét mặt, trịnh trọng nói: “Bởi vì anh rất thích bé cún trắng trong truyện Cu Shin, cả bài hát chính là biểu đạt từng loại hạnh phúc của một người khi rơi vào ái tình, bé cún trắng cũng xem như là tâm tư riêng của anh đi.”

Cậu còn nghĩ thầm, anh cho mấy đứa gợi ý rồi nhé, có thể phát hiện hay không thì do các em thôi.

Cuối cùng nằm bò trên ghế sa lon lắc lư đôi chân, hát ca khúc mới của mình một cách mê ly, ngay cả Phác Xán Liệt sắp tiến vào ống kính cũng chẳng hề hay biết.

Sau đó cậu hoảng hốt đặt máy tính bảng dùng để livestream lên ghế sa lon, bị Phác Xán Liệt vẫn chưa tỉnh hoàn toàn tùy tiện hôn một cái, nhân tiện còn vỗ mông.

Cậu hơi phản kháng “ê” mấy tiếng, bịt miệng, không nhịn cười nổi.

Chẳng qua người hâm mộ đang mơ hồ, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng “loạt soạt”, còn cả việc không hiểu sao anh nhà mình lại phát ra âm thanh khá là kỳ quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play