Ở cùng Phác Xán Liệt mấy ngày rồi, Biên Bá Hiền phải về nhà. Cách lúc bộ phim của Phác Xán Liệt đóng máy còn một quãng thời gian, nhưng những ngày nhàn rỗi của Biên Bá Hiền lại không nhiều.

Cực khổ lắm mới đến hôm Phác Xán Liệt trở về nhà, buổi tối trước đó Biên Bá Hiền đã ngóng trông nên ngủ không yên giấc, ôm di động quấn hắn nói một tràng, cuối cùng ngay cả ngủ ngon cũng chưa nói, bản thân đã chậm rãi ngủ mất, để lại Phác Xán Liệt ở đầu kia điện thoại nghe tiếng hít thở êm đềm của cậu, thì thầm câu “Ngủ ngon bảo bối”.

Phác Xán Liệt không định kêu Biên Bá Hiền tới đón, nhưng cậu khăng khăng không chịu, bảo rằng cậu nhất định phải dậy sớm đến sân bay đón hắn.

Thế nhưng tối hôm trước phấn khích quá độ, khi Phác Xán Liệt về tới dưới nhà Biên Bá Hiền vẫn còn đang trùm chăn qua đầu ngáy o o, bị âm thanh mở cửa bên ngoài đánh thức mới hậu tri hậu giác nhảy lên lao ra khỏi phòng.

Lúc đó Phác Xán Liệt đã phong trần đẩy hành lý đứng trước mặt cậu.

Biên Bá Hiền còn nửa mê nửa tỉnh, thấy Phác Xán Liệt là theo bản năng bổ nhào lên người hắn, tứ chi như tám cái xúc tu bám lấy, cố ý rúc đầu vào hõm cổ hắn dụi tới dụi lui, cố sức làm nũng.

Phác Xán Liệt bị cậu làm cho bó tay, cổ ngứa ngáy bởi mái tóc mềm mại của Biên Bá Hiền, hắn vỗ vỗ mông cậu: “Cún nhỏ, là em sao?”

Người biết bọn họ yêu nhau đều nói, Biên Bá Hiền thường ngày và Biên Bá Hiền trước mặt Phác Xán Liệt là hai dạng cực kỳ khác biệt.

Bình thường là một ca sĩ thành thạo điêu luyện ở trên sân khấu, một động tác tùy tiện cũng có thể khơi dậy tiếng gào thét rền vang, chung đụng với nhân viên công tác thì là một đại minh tinh bình dị gần gũi không vênh váo.

Thỉnh thoảng vô tình bộc lộ bản tính đáng yêu.

Ở trước mặt Phác Xán Liệt thì chính là phóng sự đáng yêu lên cực hạng, luôn luôn làm nũng, quấy rối, đôi khi bực bội nổi nóng, cũng chưa chắc không phải là một loại gợi cảm.

Phác Xán Liệt yêu thương không rời cậu như vậy, Biên Bá Hiền nắm thóp điểm yếu ‘không chống cự nổi khi cậu làm nũng’ của hắn, thời cơ tới là bĩu môi rầm rì trong lồng ngực Phác Xán Liệt, khiến hắn thường xuyên bị ‘moe’ tới nhũn chân.

Mấy ngày nay Biên Bá Hiền mãi xoắn xuýt một chuyện.

Giữa người yêu thông thường đều có tên thân mật, Phác Xán Liệt thích gọi mình là bảo bối, vậy còn mình?

Hình như ngoại trừ kêu Phác Xán Liệt thì chưa có cái nào khác…

Thế nên cậu bèn đưa ra một quyết định xấu hổ.

Thừa dịp vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, Biên Bá Hiền đánh bạo ghé bên tai Phác Xán Liệt, đoạn nói: “Chồng ơi, anh về nhà rồi à?”

Tim Biên Bá Hiền muốn phóng ra ngoài luôn, yêu đương lâu như vậy, ngày ngày đối diện với gương mặt này, vẫn sẽ đỏ mặt tim đập nhanh, cậu thầm mắng mình đúng là quá vô dụng.

Gọi xong liền kinh hãi, Biên Bá Hiền lại rúc vào ngực Phác Xán Liệt, để phòng ngừa mình tụt xuống, còn dùng lực đu trên người hắn.

Chân Phác Xán Liệt rụng rời thật sự.

Một chú cún nhỏ vừa mới tỉnh ngủ, đầu tóc bù xù, áo ngủ còn phanh ra mấy nút, thời điểm bạn về nhà liền vọt vào lòng bạn nũng nịu, trong đôi mắt lim dim đều là nét ngượng ngùng dễ thương, chẳng những vậy, quấn quít một cách thanh thuần lại cám dỗ, ghé bên tai gọi bạn là “Chồng”.

Chỉ nghĩ thôi cũng muốn cứng rồi.

Huống chi Biên Bá Hiền còn thay đổi hành động.

Nụ hôn triền miên đã lâu không nếm, Biên Bá Hiền vui không nỡ buông. Cậu có thể cảm nhận được tài hôn của Phác Xán Liệt, mỗi lần hắn dây dưa trên môi cậu, đều kèm thêm âm thanh thủ thỉ trầm thấp, xương cốt của Biên Bá Hiền như thể muốn say theo luôn.

“Bảo bối nhớ anh thế à? Hửm? Kêu lại đi, anh muốn nghe.”

Biên Bá Hiền hoàn toàn không chống đỡ được, hắn đặt cậu xuống giường rồi đè lên, cậu ngắm nhìn gương mặt phóng đại của Phác Xán Liệt, nỗi uất ức bởi quá lâu không gặp đệm với niềm hạnh phúc căng tràn, cảm xúc phức tạp chèn ép tuyến lệ cậu, Biên Bá Hiền nghẹn ngào ôm hắn: “Chồng, chồng, chồng ơi…”

“Em nhớ anh lắm… hức…”

Thời điểm ôm Biên Bá Hiền, là những lúc thực tế nhất của Phác Xán Liệt.

“Bảo bối, anh cũng nhớ em, người ta đau khổ muốn chết luôn, ở nhà có ngoan không?” Hôn tới mức Biên Bá Hiền thiếu dưỡng khí, Phác Xán Liệt mới thả cậu ra, hắn mân mê tóc Biên Bá Hiền, in dấu nụ hôn thương yêu lên đôi mắt hàng mày cậu.

Gần đây Biên Bá Hiền vừa biết được cái khái niệm không nén nổi lệ này, bấy giờ cậu mới thực sự được cảm thụ nó. Phác Xán Liệt vừa mở miệng nói chuyện là cậu đã khóc bạt mạng, tuyến lệ cứ như phản chiến về phía hắn.

“Sao lại khóc rồi?” Phác Xán Liệt dở khóc dở cười, “Xem linh tinh gì trên mạng nữa đúng không?” Hắn nằm xuống, bọc Biên Bá Hiền dưới chăn, xong xuôi ôm chầm lấy.

Biên Bá Hiền rưng rưng trề môi, hừ một tiếng oán trách: “Sau này cấm anh đi lâu như vậy.”

Vắng anh, tháng ngày sẽ bị kéo dài lê thê. Anh vừa quay về, cuộc sống như được nhấn nút tua nhanh.

“Được, sau này sẽ không đi nữa.”

Sinh mệnh vốn ngắn, loại chuyện chia ly này, là sự phí hoài có chất lượng thấp nhất.

Biên Bá Hiền biến thành một yêu tinh dính người.

Phác Xán Liệt đi đến đâu cậu sẽ theo đến đó, hơn nữa kiên quyết phải giữ tiếp xúc cơ thể.

Tỷ như Phác Xán Liệt đi tắm, Biên Bá Hiền nhất định phải tắm cùng hắn, Phác Xán Liệt lại mừng muốn chết, thịt dâng tới tận cửa cớ gì không ăn.

Thế là mấy ngày liền hai người đều đại chiến trong phòng tắm.

Tỷ như Phác Xán Liệt đi nấu cơm, hắn cầm dao, Biên Bá Hiền không dám tùy tiện đụng hắn, sợ hắn làm tay bị thương, vì vậy cậu bèn dời một cái ghế đẩu ra ngồi bên cạnh nhìn lom lom.

Bọn họ đều không có lịch trình, lúc rảnh rỗi sẽ ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, vốn đang dựa đầu trên vai Phác Xán Liệt, nhích tới nhích lui vẫn cảm thấy bất mãn, Biên Bá Hiền ngẫm nghĩ, ngồi vào lòng hắn, lưng dán sát ngực Phác Xán Liệt. Khi ấy Phác Xán Liệt sẽ ôm cậu theo lẽ tự nhiên, Biên Bá Hiền so sánh thử, tư thế này quả là thích nhất.

Cuối cùng ngủ khò khò trong vòng tay hắn, vẫn là Phác Xán Liệt bế cậu về phòng ngủ, hôm nay độ tiếp xúc tứ chi của hai người đạt tới ngưỡng chín mươi phần trăm rồi, Biên Bá Hiền ở trong mộng cười tươi rói.

Xa nhà lâu thế, phải bù lại cho đủ chứ, yêu tinh dính người khẳng định.

Nửa đêm rời giường đi vệ sinh, trong chăn đều là nhiệt độ lẫn mùi hương của Phác Xán Liệt, cảm hứng của Biên Bá Hiền trỗi dậy, đăng bài lên tài khoản Weibo phụ:

“Thích làm nũng với vị nhà tui ghê, anh ấy cưng tui lắm 5555! Anh ấy rất yêu tui, hây dà, mấy người không hiểu đâu.”

*5555: cười lăn lộn, như kiểu =))) của chúng ta

Sau đó bỏ điện thoại xuống lăn đến bên Phác Xán Liệt, chu môi hôn người đang say giấc nồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play